ớc, giữ thái độ thấp nhất trong tình cảnh hỗn loạn nhất nhưng quyết không thỏa hiệp. Cô vẫn tiếp tục giải thích. Sau khi phát hiện ra tất cả những điều đó đều là vô ích thì cô chỉ im lặng.
Cô biết mọi thứ, chỉ có điều là không đủ sức để thay đổi nó.
Anh nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài ấy là những hành động rất cương quyết. Cô giữ im lặng những không hề yếu đuối, giống như cỏ mọc lên từ những khe đá.
Sự kiên nhẫn cũng chính là thứ anh thiếu. Thậm chí, anh còn không có cả phẩm chất đó. Cuộc đời của anh thuận lợi nên căn bản không cần đến phẩm chất này. Anh muốn xem xem cô gái này nếu tìm được cơ hội sẽ thể hiện được tới đâu.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Đỗ Khải Văn. Sau đó anh nói:
-Cô đi theo tôi.
Đầu bên kia không phải là giọng của Đỗ Khải Văn mà là một người đàn ông xa lạ. Ở đó quá ồn ào nên lúc đầu Ngô Tuệ không nghe rõ lắm, sau đó cô mới phát hiện ra người đó nói giọng Thượng Hải, giống như muốn át hết những âm thanh khác xung quanh anh ta.
Trước khi đến NewYork, cô đã ở Thượng Hải khoảng một năm nên cũng hiểu chút ít từ địa phương ở đó nhưng đầu bên kia quá ồn ào. Giọng người đàn ông đó lại đang kích động. Cô lắng nghe mà vẫn không rõ.
Nhưng cô dần dần đờ người ra. Đây là số điện thoại cá nhân của Đỗ Khải Văn. Anh là người luôn đặt sự riêng tư lên hàng đầu, đến cả trợ lý đắc lực nhất cũng không biết số điện thoại này, trừ cô.
Có thể vẫn còn một người phụ nữ nữa. Cô chưa bao giờ nghi ngờ điều này nhưng cũng chưa bao giờ hỏi. Giờ đây, có người dùng số điện thoại này gọi cho cô mà lại không phải Đỗ Khải Văn.
Cô thử nói chuyện với người ở đầu dây bên kia nhưng vẫn không thể nào hiểu được. Bên kia lại đổi người nói chuyện, là giọng phụ nữ. Cuối cùng, cũng có người nói tiếng phổ thông:
-Cô ơi, ở đây có một chiếc xe trống đang chặn trước cửa nhà xe của chúng tôi. Chủ xe đã đi đâu mất. Cô có thể gọi anh ta quay lại lái xe đi không?
Từ NewYork bay đến Thượng Hải phải mất gần mười bốn tiếng đồng hồ. Sau khi dùng bữa và tắt đèn, hầu hết những vị khách còn lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ, chỉ có Ngô Tuệ là vô cùng lo lắng, mở mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại thay đổi mà không thể nào bình tĩnh được.
Bảy năm nay, cô đã rất nhiều lần phải chịu đựng nhưng chưa bao giờ giống như lúc này. Cả con người cô trống rỗng, giống như thế giới này chỉ còn lại một mình vậy. Cô đã quen sống một mình. Thời gian ở bên nhau của họ ít đến thảm hại. Bảy năm qua luôn là như vậy.
Bảy năm trước, Đỗ Khải Văn đã đem cô đi trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người nhưng không ai đoán rằng điều anh muốn chính là con người cô. Anh không đem cô đi vì cô là một người phụ nữ, thậm chí anh không hề có ý định giữ cô bên mình. Nói cách khác, anh không hề có hứng thú gì với con người cô.
Trong hai năm đầu, Ngô Tuệ cảm thấy mình giống như một con trâu bị dồn vào đường cùng, phía sau là một chiếc roi lửa không ngừng quất vào mà tất cả những gì cô có thể làm là chạy thục mạng về phía trước đến khi kiệt sức thì thôi.
Chiếc roi lửa đó nằm trong tay Đỗ Khải Văn. Anh vứt cô đến những khu vực khác nhau, những bộ phận khác nhau, giao cho những nhiệm vụ khó hoàn thành và đứng nhìn cô chống chọi với hoàn cảnh xa lạ và vô số những sự nghiệt ngã nhưng tất cả những điều này luôn có một điểm khác với lúc đầu.
Lần này, mọi người đều biết cô là người của Đỗ Khải Văn nhằm tới.
Điều đó khiến cô càng mệt mỏi hơn. Có lúc, cô tưởng như mình đã suy sụp sau khi hoàn thành xong dự án. Cô gào khóc giữa đêm vì không biết nếu thất bại thì điều gì sẽ chờ đợi cô. Cô là một người đang đứng trên cát lún, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Đỗ Khải Văn không để Ngô Tuệ ở bên mình nhưng điều này không có nghĩa là anh không để ý gì đến cô. Anh luôn quan sát mọi việc cô làm trong suốt hai năm đó. Sau hai năm, trong cuộc họp thường niên, tổng giám đốc khu vực Đông Nam Á đã đề nghị người phụ trách khu vực Trung Quốc điều Ngô Tuệ đến Đông Nam Á phụ trách dự án phát triển mới nhất này. Người phụ trách khu vực Trung Quốc có biết chút ít về Ngô Tuệ nên chưa vội trả lời mà hướng ánh mắt của mình về phía Đỗ Khải Văn.
Đỗ Khải Văn mỉm cười rồi lắc đầu.
Sau cuộc họp thường niên, Ngô Tuệ nhận lệnh điều chuyển công tác. Nhưng lần này, trên lệnh điều chuyển không viết tên bất kỳ thành phố hay công ty chi nhánh nào.
Chức vụ lần này của cô là trợ lý đặc biệt của Đỗ Khải Văn.
Sau khi đến bên anh, cô mới phát hiện ra rằng, tất cả những chuyện xảy ra trong hai năm qua mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi. Công việc thật sự khiến cô bị kiệt sức vừa mới bắt đầu. Đỗ Khải văn là người tham công tiếc việc một cách biến thái. Nếu không phải vì anh còn giữ bản năng của con người là cần phải ngủ thì cô hoàn toàn có lý do để tin rằng, anh sẽ yêu cầu tất cả mọi người quanh mình làm việc liên tục hai mươi tư tiếng giống như một động cơ vĩnh cửu, không cần bất cứ sự hỗ trợ nào.
Nhưng cô tự nguyện phục tùng anh.
Cho dù trải qua bao lâu, cho dù thay đổi đến thế nào, cô mãi luôn ghi nhớ anh đã từng hai lần thay đổi số phận cô. Không có Đỗ Khải Văn thì có thể đến giờ cô vẫn phải chạy đôn chạy đáo dưới cái nắng gay gắt, vẫn bị những người xung quanh nhìn với con mắt ghẻ lạnh, vẫn là một người không thấy tương lai phía trước, vẫn chỉ là cây cung bám đầy bụi. Nhưng cô vẫn có chút sợ anh.
Cô không biết người khác nghĩ thế nào khi đối diện với anh. Mỗi lần nhìn thấy Đỗ Khải Văn, trong cô luôn trào dâng rất nhiều cảm giác phức tạp. Cô muốn làm mọi thứ một cách tốt nhất để anh thấy được sự thay đổi của cô, nhưng lại mơ hồ né tránh ánh mắt của anh. Sự mâu thuẫn này khiến cô thường không tìm thấy chính mình nên cố gắng giữ vẻ bình tĩnh giả mạo trước mặt anh. Trạng thái căng thẳng tinh thần này làm cô kiệt sức.
Ngô Tuệ không ngờ rằng, khi cô bắt đầu dùng ánh mắt hoàn toàn mới để nhìn Đỗ Khải Văn thì anh cũng dùng ánh mắt hoàn toàn mới để nhìn cô.
Sau hai năm, Ngô Tuệ lại trở về trước mặt anh.
Đây là kết quả mà anh muốn thấy. Lần này, cô xuất hiện trước mặt anh trong bộ đồ được thiết kế riêng, tóc ngắn gọn gàng, nước da trắng ngần, đặc biệt là đôi mắt có hồn. Bóng dáng trắng bệch và gầy yếu hai năm trước đã hoàn toàn biến mất. Mọi người đều ca ngợi những thành tích cô đã gặt hái được trên con đường của mình. Không còn ai nhớ đến quá khứ của cô. Không có ai cười nhạo hay miệt thị cô. Bây giờ, cô là đóa hoa nở trên khe núi, mỉm cười tự tin và rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Anh rất hài lòng nhưng lại có chút tiếc nuối.
Niềm vui trong cuộc sống của anh vốn không nhiều. Những năm qua, chúng lại lần lượt mất đi từng chút từng chút một. Phía sau chỉ còn lại sự mệt mỏi.
Nhưng Ngô Tuệ không như vậy. Anh nhanh chóng phát hiện ra rằng, người con gái này có thể đem đến cho anh niềm vui và còn hơn thế nũa.
Ngô Tuệ là người có tính cách tuyệt đối không thỏa hiệp, làm chuyện gì cũng muốn đạt được kết quả, không hề so đo, muốn dùng mọi cách để đạt được mục đích. Thế mà trước đây, anh không phát hiện ra rằng cô là một người có tính nóng như lửa. Khi gặp thất bại có thể một mình chạy lên nóc tòa nhà vừa hét vừa chửi rửa. KHả năng kìm nén trước đây chỉ là giả dối.
Lần đầu tiên anh nghe thấy cô một mình chửi rửa chỉ là sự trùng hợp. Văn phòng ở Hồng Kông của anh nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà. Có một chiếc thang máy nhỏ thông thẳng lên vườn hoa trên nóc nhà. Thi thoảng anh cũng ra đó hít thở không khí trong lành. Vườn hoa trên đỉnh tòa nhà khá cao, lại không có đường thông ra ngoài, phía dưới có một cái sân, ngoài ra còn có một chiếc thang máy nhỏ. Nhưng bình thường đều bị khóa, không có ai lên đây.
Thế nên hôm đó khi nghe thấy những lời chửi rửa đó, anh còn tưởng là mình bị ảo giác.
Cô vẫn mặc bộ đồ đó, hai tay vịn vào lan can ngoài cùng và hét rất lớn, dùng những từ mà hầu như anh chưa từng nghe bao giờ. Cô vung nắm tay mạnh mẽ, nét mặt vô cùng sống động như thể là một con người hoàn toàn khác vậy.
Hai ngày nay, cô đang cùng hai trợ lý khác hoàn thành một dự toán kinh phí dự án. Bên khách hàng cực kỳ khó tính. Tuy chưa bao giờ quản lý quá trình hoàn thành nhưng thi thoảng anh thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô có dấu hiệu bị phá vỡ thì cảm thấy vô cùng thú vị.
Lòng kiên nhẫn của cô trong quá khứ vẫn phát huy tác dụng. Dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, Ngô Tuệ cũng rất giỏi khống chế bản thân nhưng điều khiến anh hoàn toàn bất ngờ đó là đằng sau vẻ kiên nhẫn khi ở trước mặt mọi người khác, cô lại có cách xả giận rất quyết liệt. Cách giải thoát này cũng hết sức đặc biệt. Quả là cô đã không phụ sự kỳ vọng của anh.
Sau này, Ngô Tuệ phát hiện ra rằng, càng ngày Đỗ Khải Văn càng đưa cô theo nhiều hơn. Cô chẳng hề để ý, tất cả đều là công việc mà thôi. Hơn nữa, đi theo Đỗ Khải Văn, cô học hỏi được rất nhiều thứ nhưng dần dần lại có một cảm giác rằng mình luôn bị theo dõi, lúc xa, lúc gần, có lúc cô nhạy cảm ngoái đầu thì thấy Đỗ Khải Văn trong đám đông vây quanh. Anh bận rộn đến mức chẳng có thời gian ngẩng đầu lên thì làm gì có thời gian để ý đến cô.
Sau mười bốn tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, Cuối cùng chiếc máy bay cũng đáp xuống sân bay quốc tế phố Đông. Không có ai ra đón Ngô Tuệ. Cô tự mình về nước. Trước khi đi, cô chỉ gửi một bức thư điện tử cho công ty nói cô có việc gấp phải về trước giải quyết.
Sau khi Lý Lập – trợ lý đặc biệt của Đỗ Khải Văn nhận được điện thoại của Ngô Tuệ, anh ta lập tức báo cảnh sát. Trước khi lên máy bay, cô còn nhận được tin bên cảnh sát đã bắt đầu điều tra. Bên cảnh sát rất cần sự giúp đỡ của cô. Cô cảm thấy Đỗ Khải Văn sẽ không vui khi quan hệ của họ bị đưa ra trước công chúng nhưng đến lúc này, cô không còn lựa chọn nào khác.
Lý Lập nói không có ai gọi điện tống tiền, cũng không có bất cứ lời cảnh cáo hay uy hiếp nào. Đỗ Khải Văn biến mất như bọt sóng giữa đại dương bao la.
Cho dù là đại dương thì cô cũng không tin Đỗ Khải Văn lại có thể biến mất được.
Dường như người đàn ông này có một sức lực vô biên. Cô đã từng cùng anh vượt biển. Mùa đông năm năm trước, anh đưa cô đến gặp một khách hàng người Thái Lan. Đỗ Khải VĂn là một người có địa vị và quyền thế. Mỗi lần ra ngoài đều có ít nhất hai trợ lý đi theo. Mặc dù mỗi người đều đem theo một tập tài liệu dày nhưng khi cô lên thuyền thì tim vẫn đập mạnh. Ở đâu gặp mặt mà chẳng được. Chẳng lẽ cứ phải bơi thuyền ra giữa biển mới được sao? Rốt cuộc là họ buôn bán gì vậy? ma túy ư?
Khách hàng là người của chính phủ Thái Lan, bình thường phải lo lắng nhiều việc nên rất thích đi biển. Chiếc du thuyền sang trọng rời bến, có vài vị khách còn ngồi ca nô đến rồi lên thuyền. Ngô Tuệ cảm thấy mấy vị khách này khá quen. Ai nấy đều hồ hởi, vui vẻ.
Nhưng Đỗ Khải Văn lại luôn ủ rũ. Lúc đầu cô cho rằng anh không hài lòng về giá cả nhưng đến người ngoài ngành còn biết con số trên hợp đồng đúng là cái giá vừa bán vừa tặng. Cô đang lẩm bẩm cái gì gọi là “ rắn nuốt voi” thì Đỗ Khải Văn đứng dậy nói với cô:
-Cô đi theo tôi. Chúng ta đi dạo một lát.
Nhận lương của ông chủ đương nhiên cô phải nghe lời của anh rồi. Cô vốn cho rằng đi dạo chỉ là đi một vòng trên sàn tàu nhưng không ngờ anh lại nhảy xuống một chiếc ca nô và còn quay