Nhược Phi kì quái nhìn Tiểu Hạ, cơ hồ vô cùng cảm động, đôi mắt đẫm lệ của cậu khiến tinh thần anh hùng trượng nghĩa của Tiểu Hạ càng hừng hực cháy. Cô nhớ tới câu chuyện “Thấy chuyện bất bình ra tay trượng nghĩa” mà cô giáo giảng trên lớp, liền vung cặp xách đập vào người bọn con trai.
“Dừng tay! Tất cả dừng tay!”
Cho dù Vu Uy cố hét lên ngăn cản thì bọn trẻ phút chốc đã lao vào đánh nhau.
Tiểu Hạ không biết đã ăn bao nhiêu quả đấm, trước mắt dần dần mơ hồ. Cô dùng tận lực bình sinh, lôi Nhược Phi cùng điên cuồng tháo chạy, chạy nhanh tới mức cơ hồ phá vỡ cả kỉ lục của vận động viên chạy nước rút thời bấy giờ. Hai đứa chạy một mạch tới khu đồng hoang bên cạnh đại viện, không ngừng thở gấp, nhưng tay của cả hai vẫn nắm chặt không buông. Tay Nhược Phi dinh dính, đầm đìa mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch. Cậu nhìn Tiểu Hạ, nổi giận đùng đùng : “Bà tại sao lại động tay động chân đánh người ta hả?”
“Đừng nói bậy! Đó là “giữa đường bất bình ra tay cứu trợ”! Không phải đánh nhau!” Tiểu Hạ vội vàng phản bác.
“Tôi mệt quá!” Nhược Phi thở hổn hển.
“Tôi cũng vậy……….”
Tiểu Hạ chỉ thấy cơ thể mềm nhũn như sợi bún, toàn thân không còn một chút sức lực nào cả. Cô lấy khăn tay nhẹ nhàng lau máu cho Nhược Phi, bỗng trước mắt chao đảo, sau đó cô ngã vật ra đất. Điều cuối cùng cô nhìn thấy là đôi mắt đỏ hoe của Nhược Phi.
“Thật giống thỏ con!” Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, Tiểu Hạ bèn thầm thì.
*****
Tín vật định tình
Khi Tiểu Hạ tỉnh lại thì bỗng thấy vẻ mặt căng thẳng của cha mẹ cùng sắc mặt lo âu của nhà Nhược Phi, không lo âu chỉ có chú Thẩm và dì Vương Tuệ, còn thằng nhóc Nhược Phi khốn kiếp đó thì cứ nhơn nhơn ra, cơ hồ không hề nhớ tới ai đã anh hùng trượng nghĩa cứu nó vậy. Vừa nhìn thấy Tiểu Hạ tỉnh lại, má-mi theo thói quen liền giơ tay ra định phát mông cô một cái nhưng cuối cùng lại nhè nhẹ cốc vào đầu cô cảnh cáo.
“Phan Tiểu Hạ! Con giỏi lắm! Giờ đã biết đánh nhau với lũ con trai rồi hả?”
“Con…..”
Tiểu Hạ không biết phải giải thích thế nào cho rõ, giờ cô chỉ cảm thấy bản thân hối hận vô cùng vì đã ra tay cứu thằng bé đó. Mặc dù Vu Uy không có thói thóc mách nhưng nếu việc này truyền tới tai cô giáo thì cái chức cán sự lớp khó mà leo lên được! Đều tại thằng ranh con Thẩm Nhược Phi cả!
“Không liên quan tới Tiểu Hạ. Tiểu Hạ chỉ vì cứu Phi Phi nhà em nên mới đánh nhau, nếu trách con bé thì chúng em cũng không biết phải nói với chị thế nào.”
Chú Thẩm thường ngày vô cùng nghiêm khắc lúc này lại mở lời nói đỡ cho Tiểu Hạ. Đương nhiên cha mẹ cô cũng không thể trách cô thêm được nữa. Thực ra, trong lòng họ rất thương Tiểu Hạ, lại có chút bực mình với Thẩm Nhược Phi! Nhưng việc đã tới nước này, càng không thể vì chút chuyện cỏn con mà làm rạn nứt mối quan hệ tốt đẹp của hai nhà. Huống hồ, xuất phát điểm của bọn trẻ xác thực là từ điều tốt!
“Tiểu Hạ, má-mi không phải là đang trách con giúp Phi Phi, nhưng tại sao con cứ phải dùng bạo lực để giải quyết hả? Con có thể giảng đạo lý với bọn chúng cơ mà! Một đứa con gái lại đánh đấm như con trai, má-mi bị con làm cho tức chết rồi!”
Giảng đạo lý……nếu như giảng đạo lý mà giải quyết được vấn đề thì ai cần động đến chân tay nữa hả mẹ?
Mặt cô tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe nhưng trong lòng lại nén dè bỉu, từ góc của cô vừa vặn bắt gặp Nhược Phi cũng đang trề môi ra, đột nhiên cô có cảm giác tìm thấy tri âm vậy!
Má-mi mắng hết vụ Tiểu Hạ đánh nhau lại quay sang mắng vụ cô bỏ nhà đi, chú Thẩm, dì Vương Tuệ và pa pa đứng bên cạnh giảng hòa. Lửa giận của má-mi chưa kịp bạo phát triệt để đã bị ba người dần dần dập tắt. Tiểu Hạ được đưa tới phòng khám kiểm tra thân thể, vì phải lấy máu nên cô đau tới phát khóc. Lát sau, người lớn đều đi đợi kết quả xét nghiệm còn Nhược Phi thì ngồi bên cạnh Tiểu Hạ, hồi lâu cậu bỗng giúi một vật gì đó vào tay cô.
“Cho bà đó!”
“Cái gì vậy? Ý! Kình Thiên Trụ! Cậu không cần nó nữa à?”
“Lấm lem hết rồi! Tôi không cần! Bà thích thì tôi cho đó!” Nhược Phi cố tỏ vẻ đã chán món đồ chơi đó rồi.
Con Kình Thiên Trụ này còn to hơn cả trong những con bày bán trong cửa hàng, màu sắc lại tươi đậm hơn, nghe nói đồng nghiệp của chú Thẩm đi Mỹ công tác mua cho. Chúa lòng lành, Tiểu Hạ chỉ muốn chơi nó chút xíu thôi, căn bản không hề có ý chiếm hữu nó. Tên nhóc Nhược Phi này lại tặng cô món đồ chơi mà nó thích nhất, não của nó hư rồi à?
“Thật sự cho tôi?”
“Đúng vậy!”
“Tôi biết rồi! Có phải cậu thấy tôi cứu mạng cậu nên mới lấy nó ra để trả ơn không? Tôi giúp người không hề mong người khác báo đáp, với lại, mẹ tôi nói cậu mới là con đẻ của bà.”
“Phan Tiểu Hạ! Bà là đồ đần à? Bà đã thấy mẹ bà bụng to lên bao giờ chưa?”
“Bụng to? Cái này hình như là hông có……”
“Tôi kém bà mấy tuổi, mẹ bà sao có thể sinh tôi ra mà bà lại không hề hay biết chứ? Bà thật là……….”
“Đúng thế thật……….Ha ha”
Tiểu Hạ liền nhớ lại ngày mình cùng cha mẹ đến xem Nhược Phi mới sinh đỏ hỏn nằm bên cạnh dì Vương Tuệ, không khỏi buồn cười vì phán đoán vô vị của mình. Nhược Phi nhìn gương mặt cười ha hả của Tiểu Hạ, đơ ra một lúc, sau đó cau có : “Phiền chết được! Rốt cuộc bà có lấy không?”
“Lấy”
*****
Bày tỏ
Tiểu Hạ không hề khách khí ôm khư khư con robot vào lòng còn Nhược Phi thì phì cười. Lần đầu tiên cô thấy thằng ranh con hàng ngày cứ lừ lừ như thần giữ của, lại cười đẹp đến vậy nên cứ ngây người ra. Chú Thẩm có diện mạo rất anh tuấn, dì Vương Tuệ lại rất xinh đẹp, con của họ khi lớn lên chắc cũng không đến nỗi nào! Có một đứa em trai như thế, xem ra cũng hay hay!
“Cảm ơn bà! Còn nữa…..sau này tôi sẽ không yếu đuối vậy nữa! Tôi sẽ bảo vệ bà!”
Đôi mắt của Nhược Phi lrạng ngời ý kiên định nhìn Tiểu Hạ, còn Tiểu Hạ chỉ hỉnh mũi, nắn nắn cánh tay cậu, coi thường nói : “Cậu còm nhom như vậy, bảo vệ tôi thế quái nào được? Trẻ con đừng có học nói dối nữa đi!”
“Tôi sẽ trưởng thành, tôi sẽ cao hơn, khỏe hơn bà!”
“Không thể nào! Tôi cao hơn cậu rất nhiều!”
“Tôi nhất định sẽ cao hơn, khỏe hơn!”
“Được rồi!”
Tiểu Hạ không hề để tâm tới lời thề của Nhược Phi, chỉ mải ngắm con robot trong lòng, sau đó bắt tay giàn hòa không muốn tranh luận với cậu. Tình hữu nghị của hai người được manh nha từ đó.
Chẳng bao lâu sau, cha mẹ cầm tờ xét nghiệm về, nét mặt của hai người xem ra rất khả quan. Pa pa xoa xoa đầu Tiểu Hạ rồi nói : “Cơ thể con không sao, chỉ là đói quá, hạ đường huyết mới lả đi thôi. Sau này con phải ăn uống đúng giờ, lúc nào cũng phải mang đồ ngọt theo, biết chưa?”
“Không thành vấn đề ạ!” Tiểu Hạ hớn hở đồng ý.
“Phi Phi, sao còn không cảm ơn chị Tiểu Hạ đi?” Dì Vương Tuệ kéo Nhược Phi lại : “Nếu không phải vì con thì chị Tiểu Hạ sẽ không đánh nhau với người ta đâu.”
“Cảm ơn!” Nhược Phi nghe lời mẹ nói nhưng không hề kêu Tiểu Hạ một tiếng “chị”.
“Thế mới phải chứ! Sau này hai con là bạn tốt của nhau, phải giúp đỡ lẫn nhau, biết chưa nào?”
“Dạ!”
Trong phòng bệnh, vang lên tiếng dạ ran của hai đứa trẻ, người lớn thì vui mừng mỉm cười, còn Tiểu Hạ thì cúi đầu nhìn con robot lấp lánh trong tay, cười tít mắt lại………
“Nhớ ra con robot tôi tặng chị để đâu chưa?” Nhược Phi tức giận hỏi Tiểu Hạ.
“Chắc là, có thể, đại khái là ở chỗ mẹ tôi rồi……..Yên tâm, không mất đâu mà, thật đó!”
Tiểu Hạ một mặt bảo đảm, chỉ thiếu mỗi giơ tay lên tuyên thệ “ Xin thề” mà thôi. Nhược Phi nhìn cô, rầu rầu nói : “Tôi biết chị không hề để tâm tới nó mà, bộ đồng phục cấp 3 khó coi như vậy mà chị còn không nỡ vứt đi, sao lại đem đồ tôi tặng chị quăng đi chứ?”
“Không có! Tôi hoàn toàn không hề quăng nó đi mà! Tôi nhớ ra rồi, là mẹ tôi sợ tôi làm hỏng nó nên mới tịch thu, đại khái là để trong đống đồ tôi chơi hồi nhỏ rồi! Tôi có nhiều đồ chơi như vậy, sao có thể……..nhớ rõ được chứ?”
“Hừ!” Mặt Nhược Phi vẫn khó đăm đăm.
“Thẩm Nhược Phi! Đừng có nhỏ mọn thế chứ! Này! Vẫn còn giận đấy à?”
Bước ra khỏi cửa tiệm, hai người lại đi dạo một lúc, kế đó họ tìm được một nhà hàng bán thức ăn Tây trông khá đẹp mắt rồi vào ngồi. Sắc mặt Nhược Phi vẫn hầm hầm như cũ, vì để bồi thường nên Tiểu Hạ đành “trượng nghĩa” mời cậu bữa này.
Tiểu Hạ ngồi cạnh ban công, ngắm người qua lại dưới lầu rồi đưa mắt ra xa ngắm non xanh nước biếc, chỉ cảm thấy lòng khoan khoái dễ chịu vô cùng.
Phục vụ bưng lên hai đĩa steak thơm phức cùng hai miếng cheesecake cực kỳ ngon mắt, Tiểu Hạ bèn nếm thử một miếng, quả nhiên là ngon tuyệt cú mèo, chỉ hận một nỗi không thể ăn luôn cả lưỡi nữa thôi!
Nhược Phi mỉm cười, lấy khăn giấy lau thức ăn dính trên khóe miệng cô rồi nói : “Ngon đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
“Phẩm vị của chị vẫn kém như vậy, chỉ cần đầy bụng là đã thỏa mãn rồi!”
“Đúng vậy! Dù sao vẫn còn tốt hơn KẺ “kén cá chọn canh” nhà cậu!” Tiểu Hạ lập tức phản bác.