ông có việc gì cũng phải gây chuyện. Nhà nhỏ thì nhỏ, đồ chất đầy, để không ai đòi vào sống cùng. Chị, Trời biết em thích căn hộ đôi ở khu biệt thự Ung Cảnh biết bao!".
Khánh Đệ trêu: "Tính toán thế nào cũng không có chuyện mười phân vẹn mười. Đúng rồi, chị còn phải nhắn tin chúc mừng Hắc Tử, sổ hộ khẩu có thêm người rồi".
Ái Đệ xấu hổ.
Trong hôn lễ, Hắc Tử càng xấu hổ hơn. Từ lãnh đạo tới cấp dưới, anh em huynh đệ, những lời chúc mừng trăm câu như một, "Chúc mừng, chúc mừng thêm một người vào sổ hộ khẩu!".
Vị trí phù rể không có phần cho Khương Thượng Nghiêu. Khánh Đệ thì thầm hỏi chồng tương lai có giận không. Nói thật thì Khương Thượng Nghiêu cũng có chút bất mãn. Nhớ tới trước kia Hắc Tử từng nói hai người sẽ cùng kết hôn đãi tiệc rượu, anh bỗng nổi cáu, người bạn này lầm lầm lì lì, dám đi trước mình một bước. Còn việc Hắc Tử vẫn giận, không mời anh làm phù rể, Khương Thượng Nghiêu chẳng buồn để ý. Anh tự tin nói với Khánh Đệ, "Em xem, rồi sẽ có lúc cậu ta phải nhờ cậy anh". Quả nhiên kính một tuần rượu, Hắc Tử và bốn vị phù rể kia đã không trụ nổi nữa.
Khách tới dự đám cưới một phần là lãnh đạo và đồng nghiệp của Hắc Tử ở đơn vị, một phần là đám huynh đệ chơi với nhau từ nhỏ, một phần là bạn làm ăn trên thương trường của chú Đức, và các mối quan hệ khác. Sau khi những vị trưởng bối và lãnh đạo rời bàn tiệc, tiệc rượu chỉ còn lại đám bạn bè cùng trang lứa. Cả nhóm quyết định sẽ chúc mừng Hắc Tử thật rôm rả. Thịnh tình khó khước từ, ngoài mặt Hắc Tử khí thế phừng phừng, nhưng trong lòng thầm kêu không chịu nổi, hai mắt không ngừng liếc về phía bàn Khương Thượng Nghiêu.
Khương Thượng Nghiêu ngồi im như đá, nghe Quang Diệu nói: "Trông bộ dạng Hắc Tử có vẻ không bám trụ thêm được nữa, cậu ta đâu uống được nhiều rượu". Anh cũng chỉ cười cười, tiếp tục ngồi im quan sát.
Chẳng lâu sau, bốn phù rể đổ gục được đưa ra ngoài, Hắc Tử vờ vịt hướng về phía Khương Thượng Nghiêu nháy mắt, những tiếng reo hò bàn bên cạnh hết đợt này tới đợt khác vang lên ầm ầm, Quang Diệu lắc đầu, "Hai người các cậu, cộng tuổi lại cũng hơn sáu mươi rồi, còn như trẻ con mãi thế?".
Khánh Đệ cũng thấy không thuận mắt, khẽ đá Khương Thượng Nghiêu một cái dưới gầm bàn, "Đừng để anh Hắc Tử uống nhiều, liên lụy tới em gái em".
"Được, coi như nể mặt hai người, anh không thèm chấp cậu ta." Khương Thượng Nghiêu đặt đũa xuống, tiện tay cầm chén rượu của mình lên, sải bước về phía chiếc bàn đang náo nhiệt nhất giải vây cho bạn.
Khóe mắt liếc thấy người anh em tới, Hắc Tử thở phào nhẹ nhõm, lòng nghĩ nếu còn không tới cứu, tối nay gục trên bàn tiệc thì sao có thể động phòng với "em vợ" của cậu?
Ái Đệ từ sớm đã ra chỉ thị, nếu dám uống say thì sẽ không cho anh lên giường.
Nghĩ tới bộ dạng nũng nịu của cô, Hắc Tử rất đỗi vui sướng. Anh thích Ái Đệ, thích sự lanh lợi hoạt bát của cô, thích tính cách rộng lượng không thù lâu nhớ dai của cô, thích bộ dạng thỉnh thoảng lại rất hung hăng của cô, cũng thích cả cánh tay và cặp đùi tròn lẳn của cô nữa. Nhưng trên thực tế mấy năm làm bạn, hai người vẫn chưa thực sự hiểu nhau hoàn toàn.
Ái Đệ nhận lời cầu hôn của anh, Hắc Tử suy nghĩ và cho rằng năm mươi phần trăm vì cô thích mình, phần còn lại có lẽ bởi xuất phát từ suy nghĩ thực tế. Nha đầu này thích nhất là nhìn dãy số không dài dằng dặc mỗi cuối tháng khi ngồi tổng hợp doanh thu, đồng thời thích vờ rằng trong tổng doanh thu đó không bao gồm tiền vốn bỏ ra, sau đó tự mình thỏa mãn thích thú một hồi. Nếu cô đã thích tiền như thế thì anh sang tên nhà cho cô là được, về mặt này Hắc Tử chẳng yêu cầu gì, dù sao chỉ cần vài mét để làm chỗ ngủ.
Song điều anh không biết là, Ái Đệ nhận lời cầu hôn của anh, không hoàn toàn vì thích anh, mà có lẽ do cái tối trong quán bar của Vu Phi hôm ấy, do những lời Hắc Tử nói khi ôm cô khóc hu hu.
Hắc Tử uống nhiều sẽ nói nhiều. Tối ấy, anh bắt đầu kể lại quãng thời gian từ khi mình hơn mười tuổi cho tới lúc trưởng thành. Anh nhắc tới sự bất mãn của chú Đức với mình, sự ấm ức khi bị chèn ép ở cơ quan, nỗi đau khổ khi bị người anh em phản bội, thậm chí cả thời gian khi còn trong quân ngũ, mối tình đầu thất bại với một cô gái trong đó.
Ái Đệ vừa buồn cười, lại có chút đau lòng. Nếu như trước kia Hắc Tử luôn khiến cô có cảm giác bị áp bức, thì tối hôm đó anh đã gối đầu lên cánh tay cô, lải nhải kể khổ những câu không đầu không cuối, tựa như đứa trẻ không nhận được sự quan tâm yêu thương của người lớn.
Nhưng đêm động phòng, cảm giác áp bức hoàn toàn biến mất lại xuất hiện khi anh áp sát hôn cô với hơi thở nồng nặc mùi rượu. Sau đó anh nặng nề ngã ập xuống người cô khiến hình ảnh ngày xưa như tái hiện trong lòng, đồng thời khiến cô ngày càng hoảng hốt, không thề kiên trì, chịu đựng thêm được nữa.
Cô miễn cưỡng đè nén tâm trạng chán ghét xuống, quay mặt sang hướng khác. Hắc Tử cảm nhận được sự cứng đờ của cơ thể cô, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt vợ, khẽ tiếng cười, hỏi: "Có gì mà xấu hổ? Cả hai chúng ta đều không phải lần đầu tiên mà".
Ái Đệ đang tâm trạng đầy mình, câu nói này thật sự khiến cô nghĩ theo hướng khác. Cho rằng Hắc Tử đang chế nhạo mình đã từng kết hôn, không còn là trinh nữ nữa, cô lập tức đáp lại chẳng hề khách khí, "Anh có ý gì? Tưởng em cũng giống mấy cô bạn gái kia của anh à, tùy tiện ngủ với bất kỳ thằng đàn ông nào?".
Hắc Tử sững lại, ngay sau đó cười khổ, "Ái Đệ, anh không có ý đó, em đừng đa nghi... Hôm nay vui thế này, chúng ta không nên tính toán nợ cũ được không?".
Thấy sắc mặt Ái Đệ dịu đi một chút, Hắc Tử ôm chặt eo cô, cúi đầu hôn lên mũi cô, nói: "Tính khí nóng nảy của em…".
Giọng điệu bất lực của anh trong nháy mắt đã khiến tim Ái Đệ mềm nhũn. Cô nhắm mắt lại, ra sức xua đuổi những ký ức ghê tởm làm mình run rẩy ra khỏi đầu. Nhưng, theo mỗi hơi thở của Hắc Tử, hơi rượu quen thuộc khiến người ta buồn nôn đó lại kích thích thần kinh mẫn cảm của cô, cho đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ, Ái Đệ mở trừng mắt. Nhờ ánh trăng chiếu qua rèm cửa, nhìn thân hình cao lớn của anh đổ ập xuống người mình, cô bất giác kêu thét lên một tiếng, rồi đẩy anh ra.
Hắc Tử không kịp đề phòng, cũng may cơ thể khỏe mạnh, nên không ngã ngửa xuống chân giường, mà chỉ nằm nghiêng một bên. Anh một chân chống đất, sững lại giây lát, rồi ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường, hỏi: "Thế này là sao?".
Ánh đèn đột nhiên rọi vào mắt, Ái Đệ giơ tay che nửa khuôn mặt, co ro ngồi trên ghế, khẽ giọng nói, "Có lẽ... mùi rượu nồng quá, em... không chịu được".
Hắc Tử khịt mũi ngửi khắp phòng, "Vậy anh đi tắm nhé".
Từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Ái Đệ sớm đã nghiêng người nằm ngủ từ bao giờ, Hắc Tử đẩy vai vợ một cái. Ái Đệ khẽ run rẩy, nói: "Ngủ sớm đi, anh Hắc Tử, ngày mai còn phải ra sân bay".
Hắc Tử chăm chú nhìn lưng cô, lẳng lặng tắt đèn ở đầu giường.
Đêm tân hôn chẳng tuyệt như người ta vẫn nói. Nghe thấy hơi thở đều đều phát ra bên cạnh, nỗi buồn bã trong lòng Hắc Tử dần dịu đi, nhưng lại dấy lên cảm giác nghi ngờ không thôi. Tại sao Ái Đệ lại như thế? Lẽ nào trước đây cô ấy và Hướng Lôi cũng...
Nghĩ tới đây, dù vui mừng trước hoạn nạn của ngươi khác, nhưng anh vẫn thấy chua xót không dễ chịu chút nào. Hắc Tử quay người lại, ôm chặt Ái Đệ vào lòng từ phía sau, "Anh biết em chưa ngủ, Ái Đệ, nói với anh, em không thích làm chuyện đó phải không?".
Theo như anh biết, thực sự có một vài phụ nữ bị chứng lãnh cảm, có tâm lý từ chối chuyện chăn gối. Nhưng Ái Đệ hoạt bát thế sao có thể mắc chứng bệnh đó, anh thật sự nghĩ không thông.
Ái Đệ rõ ràng cả người căng thẳng nằm trong lòng anh, một lúc sau mới nói, "Cũng chẳng phải, nhưng hôm nay mệt quá, nên không hứng thú. Vừa rồi không phải em cố ý đẩy anh đâu".
Lời xin lỗi mềm mỏng khiến Hắc Tử dễ chịu hơn một chút, anh nhìn lưng cô cười, "Không thật thà, anh biết em đang nói dối".
Đợi mãi không thấy Ái Đệ trả lời, Hắc Tử vùi mặt vào mái tóc dài của vợ, lại hỏi: "Trước kia cũng thế?".
"... Trước kia không thế." Nghe thấy hơi thở sau lưng nặng nề thêm vài phần, Ái Đệ ý thức được Hắc Tử có lẽ đã hiểu nhầm và đang giận. Cô vội vàng giải thích, "Trước kia thực ra cùng Hướng Lôi không nhiều. Không liên quan tới người khác, vấn đề ở em... em ngửi thấy mùi rượu là khó chịu".
"Có phải lần đầu tiên em thấy anh uống rượu đâu."
"Không phải chuyện ấy." Ái Đệ chán nản quay người, nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc của Hắc Tử.
Rồi cô lại quay đầu đi, "Em không thể giải thích".
Làm sao cô có thể giải thích nỗi sợ hãi đã bám rễ trong lòng mình? Thân hình cao lớn luôn xuất hiện trong ác mộng của cô, hơi thở gấp gáp lẫn cả hơi rượu và dục vọng đó? Vừa nghĩ đến đã khiến người cô run rẩy. Song, anh Hắc Tử không phải là bố, mặc dù cũng cao như thế, cũng thô lỗ như thế. Anh Hắc Tử thô nhưng vẫn tinh tế thỉnh thoảng còn dịu dàng nữa. Ái Đệ lau những giọt lệ nơi khóe mắt, ý thức được rằng cái đẩy vừa rồi của mình như đã tận tay hủy hoại điều gì đó. Cô quay người về phía Hắc Tử, vùi mặt vào ngực anh, khẽ nói: "Anh Hắc Tử, em xin lỗi".
"Người một nhà sao còn nói thế? Ngủ đi, mấy hôm nay đúng là mệt mỏi, ngày mai còn phải lên máy bay sớm."
Những ngày phép trong năm đã được Hắc Tử dùng sạch để lo tang lễ cho chú Đức, nên tuần trăng mật chỉ có thể ngắn ngủi có bảy ngày. Quang Diệu sớm đã giúp họ đặt phòng ở biệt thự Mandarin Oriental, Sanya. Sau ngôi biệt thự là bể bơi thiên nhiên đổ thẳng ra biển. Ái Đệ chưa từng đến nơi đây, đối mặt với màu xanh thăm thẳm ấy, cô nặng nề hít một hơi thật sâu.
Nhân lúc Ái Đệ đang sững người, Hắc Tử lén vào phòng gọi điện thoại cho Khánh Đệ. Do dự rất lâu, vẫn khó mở lời, cuối cùng anh đành cắn răng hỏi: "Khánh Đệ, có phải Ái Đệ trước kia đã xảy ra chuyện gì với Hướng Lôi... Chuyện khó nói, vì vậy...".
Khánh Đệ lập tức nhớ tới cuộc điện thoại ban sáng của em gái, Ái Đệ nói cô đã làm hỏng đêm tân hôn, hỏi nguyên nhân cụ thể thì lại ngập ngừng không nói. Hắc Tử hỏi vậy, Khánh Đệ đương nhiên nghĩ ngay đến chuyện vợ chồng thân mật.
Lòng buồn bã, không cách nào giải thích, nghe hơi thở mệt mỏi của Hắc Tử, Khánh Đệ quyết định lên tinh thần, trả lời: "Anh Hắc Tử, có những chuyện đợi khi nào Ái Đệ tình nguyện hãy hỏi nó. Nhưng, tốt nhất đừng uống nhiều rượu trước mặt nó, bố em uống rượu rất nhiều, anh cũng biết đấy... Tính nó thẳng thắn hồi nhỏ bị bố em đánh nhiều lần. Hơn nữa, năm đó... năm đó, nó chuyển khỏi nhà, cũng không phải không có nguyên nhân".
Hắc Tử đã quên mất việc giúp Ái Đệ chuyển nhà, thậm chí anh còn giải quyết tranh cãi trong gia đình cô. Trước kia nghe Ái Đệ mắng đồ khốn gì gì đó, Hắc Tử vẫn cho rằng quan hệ bố con nhà họ Thẩm không được tốt, nhưng theo lời Khánh Đệ, hình như có điều gì đó không ổn. Làm nghề này lâu rồi, những mặt tối trong xã hội anh gặp không ít, nhưng khi chuyện đó xảy ra với mình, Hắc Tử lại thấy run run.
Nhìn Ái Đệ hào hứng chạy vào nói muốn thay quần áo đi tắm, anh đau lòng chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng an ủi.
Ăn xong cơm tối, hai người tay nắm tay dạo bước trên bờ biển. Bóng dừa phủ xuống dưới ánh trăng, sóng biển dịu dàng vỗ về bờ cát. Ái Đệ thỉnh thoảng lại nhìn anh cười, sự việc không vui tối qua dường như đã bị nụ cười rạng rỡ làm cho tiêu tan tựa mây khói. <