m trai và em dâu ngồi yên, còn mình thành tâm thành ý kính rượu. Em dâu Lưu Đại Lỗi tên là Quế Chi, hôm nay em gái Quế Chi đến nhà giúp đỡ, chính là người cậu ta gặp ở cửa, Thu Chi
Ngồi cùng một bàn, lại được kính rượu, Thu Chi mừng thay cho chị, cảm thấy người anh trai không ra gì trong lời đồn đại của anh rể thực ra cũng không tồi, ít nhất còn biết tôn trọng người khác, thậm chí còn có comple, cà vạt, rất ra dáng, ăn nói cũng không giống người trong thôn, khiến cô càng nhìn càng ưng mắt.
Mẹ Lưu Đại Lỗi bình tĩnh lại, nỗi thương tâm dần được thay thế bởi niềm vui. Ánh mắt bà chuyển từ đứa bé trong lòng Quế Chi sang Thu Chi đang ngồi ngượng ngập bên cạnh, rồi lại thuận theo ánh mắt của Thu Chi nhìn sang Lưu Đại Lỗi, lòng vui mừng, cười tươi như hoa.
Đây là năm đầu tiên Lưu Đại Lỗi theo anh Khương làm mỏ. Năm đó, mỏ than lộ thiên ở thôn Nam bắt đầu khai thác, giếng than ở thôn Châu đã thông. Năm đó, cậu ta lẻn vào mấy cơ sở làm ăn đêm của Nhiếp Nhị, một mình khoắng sạch két tiền. Năm đó cậu ta đã đưa hết lợi tức mình có ở mỏ than cho mẹ, thẳng thắn nói đây là tiền sạch, sang năm có lẽ còn nhiều hơn.
Ai ngờ Tết năm sau về nhà, mẹ cậu ta không dễ tính như thế nữa. Bà cầm chổi chặn ngay cửa không cho con trai bước vào, "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra thứ biết trèo tường khoét vách. Giống hệt ông bố đã chết của mày, cầm được vài đồng là không còn biết nhà ở đâu nữa!". Như thế vẫn chưa hả, bà còn xách tai Lưu Đại Lỗi, kéo cậu ta vào trong.
Lưu Đại Lỗi khóc không nổi, cười cũng chẳng xong "Con chẳng phải do mẹ sinh sao?".
Mẹ Lưu Đại Lỗi nghe con trai nói vậy thì nhảy dựng lên, đang chuẩn bị ra tay, thấy con than đau mới chịu buông tay xuống. Bà đã cố gắng nén giận cả nửa năm nay, không phải vì việc gì khác, chuyện con trai cả nửa năm không thèm bước chân về nhà bà cũng chẳng trách, chỉ giận ngay cả một cô gái tốt như Thu Chi mà con trai bà cũng nhất quyết không chịu.
Lưu Đại Lỗi theo sư phụ vài năm, cũng không phải chưa từng có đàn bà. Cậu ta dám đứng giữa cổng thôn mà vỗ ngực nói rằng khắp thôn này người "chơi gái" sớm nhất không phải ta thì ai. Nhưng những ngày sống trong Dã Gia Sơn, đọc trộm một hai lá thư khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ anh Khương, tưởng tượng ra giọng con gái dịu dàng đang thổ lộ những lời chân thành từ trái tim, cậu ta mới biết, phụ nữ không chỉ là cái chăn ấm cho mùa đông giá lạnh.
Sau này được tận mắt nhìn thấy chị dâu, lại rào trước đón sau để được chăm sóc... Lưu Đại Lỗi sao có thể vừa mắt một người đanh đá chua ngoa như Thu Chi?
"Chẳng mấy chốc mà cháu mày đã đi học, mày cũng không còn nhỏ nữa, mày không lo nhưng mẹ lo! Nói cho mẹ nghe, ở thành phố mày có ai chưa? Độc Tử, những lời khó nghe mẹ nói trước, mày dám rước về một con yêu tinh, không biết làm việc không biết nấu ăn, mẹ không bao giờ cho nó bước chân vào cửa nhà họ Lưu."
Lưu Đại Lỗi thầm nghĩ, nếu theo tiêu chuẩn của mẹ, thì người như chị dâu e rằng chỉ có thể dùng làm cái sào phơi quần áo. Cậu ta gãi đầu gãi tai nói, "Con phải tìm được người mình có tình cảm!".
"Vớ vẩn! Tình cảm có thể ăn, có thể sinh con không?" Mẹ cậu ta gạt phắt, "Thu Chi nhìn thế nào cũng thấy ưng mắt, nhanh nhẹn, giỏi giang, huống hồ hông nó giống hệt chị gái, không chừng cũng giống chị nó, cưới về khoảng hai tháng đã có thai rồi!".
Nhìn bộ dạng khó xử của con trai, bà nhớ tới kết quả của mấy lần chị em con dâu tụ tập, lại buồn bã thở dài, kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi: "Nói đi, rốt cuộc mày định thế nào?".
Đương nhiên... là giống như chị dâu rồi. Không cần phải cao như thế cũng chẳng cần phải tròn trịa nhiều thịt như Thu Chi, nhưng, khi cười mắt phải cong lên, nhìn đã thấy dễ chịu. Tốc độ nói chuyện phải chậm rãi, nghe giống như được uống một cốc nước mát trong mùa hè nóng bức. Tốt nhất, tốt nhất cũng là giáo viên.
Lưu Đại Lỗi nhớ tới cảnh dưới gốc mai già trước cổng trường tiểu học thôn Nam, cậu ta đã chăm chú đứng nhìn chị dâu đang ôn tập cho lũ trẻ trên cái bàn nhỏ đó.
Lưu Đại Lỗi cảm thấy không thể được, người như chị dâu trên thế giới này chỉ có một. Nghĩ đến sự may mắn của Khương Thượng Nghiêu, cậu ta bất giác buồn bã. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng mùng Bốn đầu năm, Khương Thượng Nghiêu khoác vai đám đàn bà bước vào khách sạn, nỗi buồn bực hóa thành cột lửa, không có chỗ để xả, cậu ta căm hận, đấm một cú vào cửa xe.
Nếu bàn về chữ "Nghĩa", Khương Thượng Nghiêu đã cứu mạng cậu ta, lại cho cậu ta nơi an cư lập nghiệp, Lưu Đại Lỗi không thể làm cái việc lén lút đâm dao sau lưng người khác. Nhưng bàn về chữ "Trung", chị dâu là người tốt như thế nếu giấu chị ấy, cậu ta không sao thoải mái được. Mặc dù hiện tại anh Khương và đám "hàng" kia chưa có gì, nhưng nếu họ tiếp tục phát triển quan hệ thì làm thế nào, đến mẹ mình cũng biết đàn ông có tiền sẽ thành người xấu, câu nói đó nói thế nào nhỉ? Ăn no dửng mỡ.
Nửa đêm ở Nguyên Châu, cái lạnh đầu xuân khiến con phố đìu hiu, Lưu Đại Lỗi lái chiếc BMW 7 từ từ hướng về phía khách sạn Long Thành. Trong lòng khó chịu, khung xe lại cao, thế là cậu ta chỉ đành hai tay ôm ngực, chỉ khẽ đạp ga, đảm bảo cho xe đi thẳng.
Hai mắt đờ đẫn nhìn con đường phía trước, chầm chậm chạy được mấy chục mét, một chiếc xe đạp từ phía sau tiến đến, người trên xe lạ lẫm nhìn chiếc xe sang trọng đang lờ đờ như rùa bò trên đường, sau đó tiếp tục đạp về phía trước.
Sau này, Lưu Đại Lỗi thổ lộ tâm trạng của mình khi ấy với Tiểu Úy Tử. Có lẽ vì vô vị, có lẽ vì sự nghĩa hiệp còn sót lại trong tim, tóm lại chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cậu ta liền đuổi theo. Có đánh chết cậu ta cũng không thừa nhận rằng, đó là vì mái tóc dài bay bay theo gió, tấm lưng thon gầy khi lướt qua khóe mắt cậu ta quá giống chị dâu.
Cảm nhận được có người đang đuổi theo, cô gái trên xe đạp khẽ quay đầu liếc nhìn, rồi lập tức điên cuồng đạp. Cái đầu của Lưu Đại Lỗi bị hai chữ trung và nghĩa của anh Khương và chị dâu giày vò đến không chịu nổi nữa, nên nhất thời không phản ứng được. Cậu ta chỉ nghĩ nửa đêm nửa hôm thế này đường phố vắng vẻ, nhưng cũng phải chú ý chứ, đạp nhanh như thế nếu phanh gấp thì thế nào.
Chiếc xe đạp phóng rất nhanh, chớp mắt đã tới đầu đường, phanh gấp rồi dừng lại trước chiếc xe 110.
Thấy cô gái đi xe đạp áp sát lại gần cửa xe 110 nói gì đó, còn thỉnh thoảng quay đầu lại chỉ chỉ về phía mình, lúc ấy Lưu Đại Lỗi mới ngớ người ra, nhìn cảnh sát xuống xe đi về phía mình, chỉ cảm thấy ánh đèn xe 110 thật nhức mắt.
Đôi mày nhướng cao, đôi mắt phẫn nộ tố cáo, Lưu Đại Lỗi xuống xe liếc nhìn cô gái gầy tới đáng thương kia một cái, lòng thầm nghĩ lần này thì hiểu lầm to rồi.
Lại phải kiểm tra nồng độ cồn trong hơi thở, lấy ra các loại giấy tờ tùy thân, loanh quanh một hồi, Lưu Đại Lỗi giơ cổ tay lên trước mặt vị cảnh sát, ý bảo nhìn thời gian trên đồng hồ: "Tôi cũng là có ý tốt! Gần ba giờ sáng tới nơi rồi, cô gái này lại đi một mình trên đường, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì làm sao? Tôi chẳng qua chỉ muốn tiễn cô ấy một đoạn, giúp đỡ cô ấy mà thôi".
Trong bóng tối, chiếc đồng hồ Rolex mạ vàng của Lưu Đại Lỗi làm nhức mắt anh cảnh sát. Ở thành phố Nguyên Châu người có tiền nhiều vô cùng, định tỏ vẻ gì trước mặt tôi? sắc mặt anh cảnh sát trở nên khó coi.
"Tốt bụng? Anh là kẻ xấu!" Cô gái bị đuổi theo đứng cạnh, xe cảnh sát, tức giận chỉ trích, "Nửa đêm canh ba còn lái xe chậm như vậy, lại lén lén lút lút liếc tìm khắp nơi. Nhìn thấy tôi thì lập tức tăng tốc đuổi theo, anh nói xem anh có ý gì? Nhìn cái mặt dơi mỏ chuột của anh đã biết không phải người tốt rồi!".
Lưu Đại Lỗi lớn thế này rồi, dù chưa bao giờ có ai khen mình đẹp trai, nhưng cũng thấy các nét trên mặt bình thường, chẳng phải hổ thẹn với xã hội. Hơn nữa năm đó sư phụ cũng đã nói điều kỵ nhất của kẻ trộm là có khuôn mặt gian tà. Hình tượng Lưu Đại Lỗi cố gắng nhào nặn lên hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ bị người ta chỉ thẳng vào mũi mắng là "gian". Con gà công nghiệp này rõ ràng đang muốn sỉ nhục tự trọng nghề nghiệp của mình mà.
Ánh mắt Lưu Đại Lỗi di chuyển từ mái tóc cô gái xuống tới mũi giày, vừa nhìn vừa hối hận, thầm nghĩ: Vừa rồi mắt mình bị sao vậy? Cô ta giống chị dâu ở điểm nào chứ?
Mặc dù gầy giống chị dâu, nhưng gầy tới mức ngực còn bằng hơn cả chị dâu nữa, vừa nhìn đã biết thời dậy thì không được ăn uống đầy đủ. Hơn nữa, cô ta cũng chẳng có đôi mắt cong lên dịu dàng khi cười như chị dâu, cũng không có kiểu cười rồi mới nói của chị dâu. Ngược lại, mày rậm mắt to, khuôn mặt nhỏ xíu, từ trên xuống dưới chẳng có vẻ gì giống phụ nữ cả, rõ ràng là chưa trưởng thành.
Từ trong ra ngoài chẳng có chỗ nào có thể kích thích dục vọng của đám đàn ông, "Có ý với cô? Cũng không tự soi gương nhìn lại mình xem!".
Phụ nữ kỵ nhất có lẽ là những lời như thế, Lưu Đại Lỗi nói xong liền hối hận. Cậu ta dù rảnh rỗi tới đâu thì cũng không có hứng thú nửa đêm canh ba đứng ở giữa đường đấu khẩu với người khác. Thấy mày cô gái chau lại, ngực nhô ra phập phồng, bộ dạng như chuẩn bị chiến đấu, Đại Lỗi lập tức lùi về sau một bước, nở nụ cười, quay đầu nói với hai người cảnh sát: "Đại ca, tôi là người tốt thật mà. Anh nói xem giữa đường to trời sáng thế này, tôi có thể làm gì chứ?", nói rồi đưa thuốc cho hai người họ.
Hai người cảnh sát chặn tay cậu ta lại, "Chúng tôi không ai quen anh, đừng tỏ vẻ thân thiện".
Lưu Đại Lỗi thu thuốc về, cúi người, "Tôi kiểm điểm, kiểm điểm! Vừa rồi đúng là tôi đã sai, không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy làm việc nghĩa là trách nhiệm của mỗi công dân trong thành phố...".
Ba người đứng cạnh xe cảnh sát quay sang nhìn nhau, ngay sau đó Lưu Đại Lỗi lại ngẩng đầu, trịnh trọng nói với cô gái kia: "Làm cô hoảng sợ rồi, xin lỗi".
Với diễn xuất kịp thời của cậu ta, cô gái bĩu môi, lẩm bẩm: "Anh vờ vịt chứ gì!", nói rồi nhìn về phía hai anh cảnh sát.
Lưu Đại Lỗi biết những chuyện thế này dù luận về động cơ hay chứng cứ, mình vẫn sẽ là người hàm oan. Cậu ta chỉ đơn thuần là không muốn giao tiếp với người trong "nha môn", mà muốn nhanh chóng thoát thân, vì vậy mới nhũn nhặn, để mọi người cùng có bậc bước xuống.
Quả nhiên đối phương là người thông minh, giáo huấn một hồi rồi cho cậu ta đi. Trước khi lên xe, nghe cô gái kia thương lượng với hai người cảnh sát, nhờ họ đưa đi, cậu ta thầm nghĩ phụ nói không sai, trên thế giới này chẳng có ai là kẻ ngốc cả, làm gì có ai cần cậu ta phải tỏ ra tốt bụng.
Chuyện tối nay nói ra chỉ tổ khiến người khác cười chê Lưu Đại Lỗi đương nhiên sẽ chẳng kể cho chị dâu, còn trước mặt đám huynh đệ Nghiêm Quan, Bá Long, cậu ta càng không thể phá hoại thanh danh.
Mùa hè năm thứ hai, mẹ Lưu Đại Lỗi đột nhiên gọi điện tới, nói rằng đã hẹn cho cậu ta đi xem mặt. Nghe nói nhờ vả họ hàng thân thích khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được cho cậu ta một người thích hợp ở thôn bên cạnh. Là họ hàng của cháu dâu cậu Bảy, dáng chuẩn, nhà chỉ có một anh trai, không phải trách nhiệm gì, hơn nữa tốt nghiệp xong còn ở lại thành phố làm việc.
Trong lòng Lưu Đại Lỗi thấp thỏm, ngồi trong nhà hàng đã đặt sẵn suy đi nghĩ lại, người như thế... liệu có thích mình không?
Quá thời gian hẹn gần nửa tiếng đồng hồ, một người con gái ngồi xuống trước mặt cậu ta. Đối phương cười tươi rói, "Anh chính là Lưu Đại Lỗi? Em là Thư Thiến Thiến. Xin lỗi đã đến muộn".