Quang Diệu khẽ thở dài, biết không trốn được, đành chầm chậm bước ra từ bóng tối.
Hai mươi năm nay, ông xem Quang Diệu là tâm phúc của mình, coi như con cháu trong nhà. Khu Đức do dự như không dám tin vào mắt mình, miệng khẽ mở ra, ánh mắt chuyển từ người Lương Quang Diệu sang Khương Thượng Nghiêu. Nỗi kinh ngạc qua đi, cảm giác sợ hãi bỗng chốc bao trùm, ông vẫn luôn lo lắng nuôi hổ thành nguy, không ngờ nguy hiểm ngay bên cạnh mình.
"Nuôi người như nuôi ưng, cho ăn no thì sẽ tung cánh bay, đói sẽ ăn chủ. Chú Đức, quan niệm xưa cũ này của chú không còn tác dụng nữa rồi. Tôi và Quang Diệu, không ai cam tâm muốn làm ưng khuyển của chú cả."
"Cậu thật..." Rơi vào cảnh này, Khu Đức cười vang, "Cậu được lắm".
Khương Thượng Nghiêu nghiến chặt răng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt già nua đang đàn hồi của Khu Đức, như muốn xuyên về ký ức hai mươi năm, quay lại căn nhà nhỏ bên Tích Sa Vi. Ngày ấy mỗi kỳ nghỉ hè việc anh thích nhất là cùng Hắc Tử ra bờ sông chơi, cho đến khi bùn đất đầy người, rồi mới quay về căn nhà ấy. Trên chiếc bàn nhỏ, chú Đức cười tươi chuẩn bị tiệc rượu đãi hai đứa cháu. Hồi đó, chú Đức vẫn còn trẻ, Quang Diệu cũng chỉ là một tiểu tử hơn hai mươi tuổi, người trong nhà ra ra vào vào. Tuổi trẻ còn ngây thơ, anh không biết trong căn nhà vườn nhỏ xinh xắn này lại cất giấu bao nhiêu bí mật và âm mưu.
Ánh mắt anh từ nơi xa xăm thu về, quay đầu nhìn Hoàng Mao. Đôi mắt Hoàng Mao không chút ánh sáng, khóe miệng giật giật như hiểu ý. Quang Diệu mở cửa ra trước, Khương Thượng Nghiêu bước ra, giọng Khu Đức bất chợt vang lên sau lưng anh, đầy sức mạnh giống như hai mươi năm về trước, "Tiểu Bảo, cậu đã hứa với tôi rồi!".
Khương Thượng Nghiêu quay lại nhìn ông, đối mặt với sự cầu khẩn của người cha, anh lặng lẽ gật đầu. Tiểu Bảo là em trai Hắc Tử, và anh luôn là người coi trọng lời hứa.
Trang trí trong phòng bệnh cao cấp không tồi, hiệu quả cách âm cao, không nghe thấy tiếng người bệnh giằng co giữa sự sống và cái chết khi đập chân xuống giường phản kháng. Mấy phút sau, Hoàng Mao mở cửa, vẫn là bộ dạng cha ghét mẹ chê quen thuộc, khẽ nhếch một bên mày lên ra hiệu.
Quang Diệu ngay lập tức vào phòng, kéo gối ra đặt tay xem người trên giường bệnh còn thở hay không, sau đó gật đầu xác định với Khương Thượng Nghiêu đứng ngoài cửa.
Ra ngoài, Khương Thượng Nghiêu lái xe đưa Hoàng Mao đến thẳng ga tàu, ném cho hắn một cái túi nặng trịch, dặn dò: "Đi xa vào, lấy vợ sinh con, đừng bao giờ quay lại nữa".
Hoàng Mao ôm túi, ngước mắt nhìn anh.
"Cảnh Trình có người anh em như cậu, cả đời này không hối hận." Khương Thượng Nghiêu cố cười nói.
Quay về phòng, Khánh Đệ đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Khương Thượng Nghiêu đổ gục xuống giường, người mềm nhũn như bị rút hết gân cốt.
"Đi đâu vậy? Em đói quá, đã làm hai bát mỳ." Khánh Đệ quỳ xuống cạnh anh.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang sờ trán mình, thuận thế kéo cô vào lòng, mùi hương ấm áp làm tim anh bình tĩnh lại, sự căng thẳng cũng dịu đi. "Mùi gì vậy? Thơm quá."
"Phật thủ, hoa hồng, diên vĩ, đàn hương. Quà sinh nhật Viên Viên tặng."
"Sau này dùng mùi này, anh thích."
"Quản đầu, quản chân." Khánh Đệ coi thường ngữ khí độc đoán của anh. "Có đói không? Em nấu mỳ cho anh."
Tay anh bắt đầu dịch chuyển trên người cô, "Cho anh ăn cái này trước".
Những người trực ban đêm đó ăn xong quay lại bệnh viện, phát hiện ra Quang Diệu bị vật gì đó đánh ngất nằm giữa cửa phòng. Họ vội vàng xông vào trong, đột nhiên lòng run sợ, ngay lập tức thông báo cho Hắc Tử, đồng thời gọi cảnh sát luôn.
Quang Diệu bị chấn động não nhẹ. Sau khi tỉnh dậy nhớ ra kể lại rằng nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ chắc là đám huynh đệ đi ăn đêm về, nào ngờ vừa mở cửa, một bóng đen lao tới, và sau đó mình ngã xuống đất bất tỉnh.
Báo cáo xét nghiệm pháp y thi thể của Khu Đức nhanh chóng được đưa ra. Cái chết của ông được coi là án hình sự, nghi phạm chính là đám người trong băng nhóm của Nhiếp Nhị. Với tâm lý người già về với đất là bình yên, anh trai Khu Đức, cũng là bố Hắc Tử quyết định ba ngày sau sẽ cử hành tang lễ.
Trong nỗi đau đớn tột độ, Hắc Tử vẫn gắng gượng lo chuyện hậu sự. Tối đó, vì quá sơ suất, không thể bảo vệ an toàn tính mạng cho chú Đức, lòng Quang Diệu hổ thẹn khó nói, nên cũng ra sức cố gắng.
Khương Thượng Nghiêu mấy tối chẳng chợp mắt. Sau khi pháp y kiểm tra thi thể, anh vội vàng thông báo cho bạn bè thân thích họ hàng gần xa, bố trí lễ đường, ngồi bên linh cữu thông đêm. Ngoài ra, trước sự buồn thảm và trầm mặc của Hắc Tử, với anh mà nói cũng là một cuộc khảo nghiệm tâm lý lớn.
Khương Thượng Nghiêu và những người khác tổ chức tang lễ long trọng và trang nghiêm. Những ngày này từ sáng sớm trong lễ đường, các nhân vật có đầu có mặt ở Vấn Sơn lần lượt xuất hiện, vẻ mặt buồn bã, vòng hoa xếp tầng trong tầng ngoài.
Nhìn tình cảnh ấy, khách tới viếng không khỏi liên tưởng tới Nhiếp Nhị sẽ bị tử hình vào một ngày không xa. Nhiếp Nhị cùng đám đệ tử của hắn sau khi bị bắt, cây đổ khỉ chạy, tài sản bị tịch thu bằng hết. So với cảnh này, kết cục của Nhiếp Nhị còn thê lương hơn. Hai người họ, đấu với nhau mấy chục năm nay, lúc này vẫn một trước một sau lên đường xuống hoàng tuyền. Người đến viếng mặt mày nghiêm túc, nhưng không biết bao nhiêu người trong lòng vui mừng trước hoạn nạn của kẻ khác.
Khu Đức cả đời ao ước được trở thành số một Vấn Sơn. Khương Thượng Nghiêu mặt không biểu cảm nhìn quanh nhà tang lễ một lượt, lòng thầm nghĩ chú Đức có lẽ cũng coi như được toại nguyện.
Đang buồn bã nhớ lại những chuyện cũ, bỗng nhiên anh bị ai đó huých nhẹ một cái vào lưng. Lưu Đại Lỗi ra hiệu có điện thoại. Trước khi lo việc, anh đã dặn không nhận điện thoại, giờ thấy vậy khẽ chau mày, sau đó lẳng lặng lui ra.
"Em là Hoàng Mao, em quay lại rồi."
Khương Thượng Nghiêu khẽ hít một hơi, không biết tại sao Hoàng Mao lại bất ngờ gây chuyện sau khi đã cao chạy xa bay.
Không đợi anh hỏi, Hoàng Mao nói tiếp, "Ngày hôm đó, Tang Cẩu nghe nói mẹ em ốm, khuyên em về nhà xem thế nào, còn cho em một trăm tệ mua đồ ăn. Em đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, Tang Cẩu có lẽ biết em sẽ bảo vệ Cảnh Trình, chẳng màng tới mạng sống của mình, vì vậy muốn tách em ra. Nếu có em ở đó, không biết sự việc sẽ thế nào? Anh Khương, em nghĩ kỹ rồi, không chạy được lâu, lẩn trốn bên ngoài mấy năm em chịu đủ rồi, sau này còn phải cõng trên lưng cái danh tội phạm bị truy nã để trốn tránh khắp nơi, càng khó chịu. Giờ em đang đứng trước đồn công an, gọi điện xong em sẽ vào đầu thú. Anh Khương, anh yên tâm, em sẽ không làm liên lụy tới anh đâu. Còn nữa, cảm ơn anh đã trả thù cho Cảnh Trình".
Đây có lẽ là lần nói chuyện dài nhất của Hoàng Mao từ khi sinh ra, thật khó khăn cho Hoàng Mao khi phải nói một hơi hết ý. Mấy ngày không được nghỉ ngơi, lại nghe thấy những lời như thế, Khương Thượng Nghiêu đầu đau như bị kim chích. "Cậu đừng manh động..."
Đầu dây bên kia vọng tới tiếng tút dài, Hoàng Mao đã cúp máy.
Đang lúc tang lễ, lại là một trong những đồ đệ mà Khu Đức vừa ý nhất, anh quyết không thể bỏ đi giữa chừng. Khương Thượng Nghiêu đành cúi đầu dặn dò Lưu Đại Lỗi, bảo cậu ta đưa người tới gần đồn công an tìm kiếm.
Đại Lỗi lặng lẽ rời đi, anh cố gắng trấn tĩnh, chăm chú quan sát cử động của Hắc Tử. Quả nhiên, chẳng lâu sau, Hắc Tử nhận được điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.