ó khăn lắm mới bước kịp để sóng đôi cùng anh, nhưng tay vẫn bị anh nắm chặt tới phát đau. "Anh nhẹ thôi, em đau tay quá." Cô khẽ cầu khẩn.
Anh mở cửa xe, đẩy cô vào trong. "Tim anh còn đau hơn." Anh áp sát gần vào cô, cố ý hạ thấp gằn giọng nói bởi tâm trạng anh đang phải kiềm chế hết sức.
Khánh Đệ quan sát khuôn mặt phẫn nộ của anh, đôi mày chau lại như cố nén cơn giận và nỗi ghen tuông xuống, thật là gượng gạo. Tức giận nhìn cô chằm chằm vài giây, rầm một tiếng, anh đóng cửa xe lại, vòng qua ghế bên kia. Khánh Đệ cúi đầu nhẹ bóp bàn tay đỏ hồng, cố gắng che giấu nụ cười trên môi. Cô nghĩ, hình như đây là lần đầu thấy anh ghen, bộ dạng thật quá đáng yêu.
Lên xe, anh cố ý quay mặt đi không nhìn cô, không khí đặc quánh như nghe thấy cả hơi thở nặng nề của anh. Một lúc sau khi anh bình tĩnh lại, Khánh Đệ vẫn giữ im lặng, lén nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh khi cho xe chạy ra khỏi công viên Hà Loan.
Những ánh đèn đường lướt qua, càng khiến khuôn mặt anh rõ nét trong bóng tối, ánh mắt nhìn thẳng kiên định. Khánh Đệ nghĩ, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ nhất thời không biết nên nói gì, muốn hỏi rất nhiều, nhưng giả dụ câu trả lời chẳng như mong muốn, thà không hỏi còn hơn.
"Anh biết Tần Thạnh là ai không?" Cô cố ý chọc tức anh.
Anh lạnh lùng liếc xéo cô một cái, rồi lại nhìn thẳng về phía trước. Sau một hồi trầm mặc, Khánh Đệ gần như từ bỏ câu hỏi này, anh mới trả lời: "Là con trai lớn của Tần Bá Viễn, cháu đích tôn của Tần Trọng Hoài".
Giọng anh bình thản, tựa như hai người kia chẳng phải là nhân vật đáng để anh nhắc đến.
Khánh Đệ cười thầm, ngay sau đó nụ cười cứng lại trên môi.
"Trong mắt anh, anh ta cũng chỉ là người bình thường thôi, từ người giỏi tới người không giỏi cũng chỉ khác biệt nhau ở giây lát."
"Nói chuyện tử tế bình thường không được sao?" Khánh Đệ chau mày, "Anh...".
Tiếng phanh gấp khiến lời Khánh Đệ đột ngột im bặt, rồi liên tục nghe thấy tiếng bánh xe chà xát với mặt đường, Khương Thượng Nghiêu nghênh ngang dừng xe giữa đường lớn, cánh tay giơ ra, nâng cằm Khánh Đệ lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình. “Muốn anh phải nói tử tế thế nào? Cả thế giới này đều biết em có quan hệ với Tần Thạnh, chỉ mình anh là không biết. Anh và anh ta cùng ngồi ăn cơm bao nhiêu lần, thì bị người ta cười thầm bấy nhiêu lần! Còn nữa, mới về nhà được hai ngày đã vội vội vàng vàng hẹn hò với anh ta, đấy là còn bị anh bắt gặp, anh không bắt gặp thì sao? Bị người ta chụp mũ lên đầu che cả mắt, anh còn có thể nói năng tử tế thì không phải đàn ông nữa, mà là cái bình phong rồi!"
Nghe thấy mấy từ cuối, Khánh Đệ cố nhịn cười, lặng lẽ quan sát người đàn ông đang lửa giận phừng phừng này. Hơi thở của anh gấp gáp, ánh mắt hằn rõ vẻ tức giận và đau lòng, gân xanh nơi thái dương giật giật, nghiến chặt răng, dường như đang dùng hết sức để kiềm chế.
"Bạn, chỉ là bạn."
Trong phút chốc, lửa giận nơi mắt anh càng bốc cao, từng từ, từng từ hỏi cô, "Vậy sao em lại đỏ mặt?".
"Anh nói em là vợ anh." Khánh Đệ lườm anh.
Câu trả lời khiến anh nghệch ra, tiếng còi xe phía sau giục giã, anh bực bội bấm mấy tiếng đáp lại. Sau tiếng còi dài, anh thăm dò hỏi tiếp: "Vừa rồi em sợ gì chứ?".
"Anh nói em là vợ anh." Khánh Đệ nghĩ ngợi rồi bổ sung, "Hình như anh chưa hỏi em, em cũng chưa nhận lời".
Anh ngượng ngùng nhìn cô chăm chú, cổ họng như mắc nghẹn nói không ra lời, lực ở tay thả lỏng hơn, những ngón tay vuốt ve cằm cô, cuối cùng chầm chậm trượt xuống cổ cô. Đột nhiên anh cúi đầu, ngậm chặt hai môi cô cắn một cái. Khi Khánh Đệ kêu một tiếng bất mãn, anh mới từ từ ngẩng mặt lên, mắt thâm sâu, tâm trạng kỳ lạ như bất chợt trào dâng, như có cả niềm vui.
"Em cố ý phải không?" Anh trầm giọng hỏi.
"Chỉ mình anh được phép động chút là vờ đáng thương, lừa bịp em, khiến em đau lòng thương xót, quan tâm mà không kịp an ủi, còn không cho phép em..."
Lúc này anh chỉ muốn cuốn chặt lấy chiếc lưỡi nhỏ đang cằn nhằn không ngớt kia, hoặc còn muốn trừng phạt nụ cười tinh quái vừa rồi của cô. Anh càng tiến sâu, cô càng ra sức tránh. Vào giây phút đạt được tâm nguyện, anh thỏa mãn rên lên một tiếng hai tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, ngực áp sát vào cơ thể mềm mại của cô, gần như muốn ôm cô sang hẳn ghế lái ngồi.
Lúc hơi thở bắt đầu đứt đoạn, anh mới bừng tỉnh, đặt Khánh Đệ ngồi lại ghế phụ, nhấn ga vọt đi.
Hơi thở Khánh Đệ thoáng như ngừng lại. Cô vờ tỏ ra trấn tĩnh nhìn thẳng phía trước. Không khí trong xe tĩnh lặng, kiểu tĩnh lặng này thật vô cùng đặc biệt, mê mị, quấn quýt, khiến người ta lười biếng chẳng muốn cố gắng gì cả. Trong lúc hít thở, cảm nhận được sự chuyển động xung quanh, như sắp xảy ra chuyện gì, nhưng lại không thể nào kháng cự, đành lặng lẽ chờ đợi.
Khách sạn của vợ lão Lương dù chỉ là khách sạn ba sao, nhưng Khương Thượng Nghiêu ở lâu, lại là khách hàng có mối quan hệ, nên phục vụ đặc biệt chứ không bình thường. Hai nhân viên gác cửa bên ngoài sảnh vừa thấy bóng xe anh lập tức ra đón. Khương Thượng Nghiêu xuống xe, vòng qua bên Khánh Đệ. Cửa vừa mở, bắt gặp đôi mắt thâm trầm đen láy đó, anh hít sâu một hơi, tim rung động, giơ hai tay ra định ôm cô xuống.
Mặt Khánh Đệ thoáng ửng hồng, nhanh chóng ngăn đôi tay đầy dục vọng của anh lại. Anh ném chìa khóa cho người gác cửa, rồi sải từng bước dài kéo cô vào thang máy.
Cửa thang máy còn chưa khép hẳn, anh đã vội vã kéo cô vào lòng, tì vào tay vịn màu đồng bên trong. Lúc xúc động có chút không khống chế nổi sức mạnh, Khánh Đệ ấm ức khẽ rên lên một tiếng, ngay sau đó bị anh ngậm chặt hai môi.
Nụ hôn kéo dài từ tầng một lên tầng chín. Cửa thang máy mở ra, Khánh Đệ khẽ tránh đầu sang một bên, vừa thở được một hơi đã lại bị anh ngậm chặt. Bàn tay anh di chuyển đến eo cô, ngay sau đó cô có cảm giác mình bị bế bổng lên.
Tà váy quấn lấy chiếc quần dài của anh, anh ngậm chặt môi cô, nuốt hết cả hơi thở lẫn không khí của cô, dựa vào cảm giác mà lần mò vào phòng.
Anh đặt Khánh Đệ xuống. Chiếc lưỡi nhỏ của cô khiêu khích quanh vòm miệng anh, mang lại cảm giác thật tuyệt diệu. Khương Thượng Nghiêu run lên, đánh rơi chiếc thẻ từ trong tay xuống đất.
Anh quỳ xuống nhặt lên, nhưng đôi chân trắng nõn kia thu hút sự chú ý của anh. Khương Thượng Nghiêu vừa lần mò tìm trên sàn, vừa vuốt ve chân cô, rồi khẽ hôn lên đó.
Môi cùng bàn tay anh bắt đầu trượt dần lên trên, từ bắp chân tới đầu gối. Thấy tay anh sắp trượt vào váy, Khánh Đệ đột nhiên khôi phục lý trí, khẽ khàng nhắc, "Camera".
Anh dùng gót chân đóng cửa lại, ngón tay không thể khống chế lần ra sau lưng kéo khóa váy xuống.
Anh hỏi trong hơi thở đứt quãng: "Anh ta từng hôn em thế này chưa?".
Một lúc sau, Khánh Đệ mới hiểu ra anh đang hỏi ai, "Chưa".
"Thế này thì sao?"
Bàn tay nóng bỏng của anh áp sát vào da thịt mềm mại của cô, cùng lúc đó ấn cô xuống, "Chưa".
Đôi môi anh quấn quýt bên môi cô, nhiệt độ trong phòng như cao thêm mấy phần, Khánh Đệ thở gấp hôn lên cổ anh, tay đặt lên tấm lưng trần của anh, lúc này mới nhận ra anh còn nóng hơn cô.
"Thế này thì sao?"
Mắt anh dục vọng mờ đục, cố gắng chống chọi với sự khiêu khích của cô. Cách một lớp chăn mỏng vẫn thấy nỗi thèm khát của anh, trong lòng cô càng thêm khao khát mãnh liệt. Sự giày vò đó khiến cô không kìm được trừng mắt lườm, "Khương Thượng Nghiêu, trong lòng anh, em là loại người ấy sao? Anh có làm hay không? Không thì mau mặc quần áo rồi ra ngoài đi!".
Anh kinh ngạc lườm lại cô, sau đó thì thầm, "Không trừng phạt em không được rồi!".