túc khiến người ta nể sợ. "Anh không muốn ý tốt của mình bị người ta hiểu lầm, vài hôm nữa lại bị người ta chửi bới."
Câu sau hình như có nội tình, Khánh Đệ bất giác nhìn Ái Đệ. Ái Đệ mím môi không nói gì.
Sắc mặt Hắc Tử khó coi hơn vài phần, "Chuyện này anh không giúp được em".
"Đây là vì em muốn tránh phiền phức! Lần trước sau khi anh đến, người nhà anh ta nói em lăng nhăng, có quan hệ mờ ám với anh. Anh nói xem gặp lại anh, em có dám nói nhiều hơn một câu không?" Ái Đệ khổ sở giải thích.
Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, Hắc Tử bỗng đỏ mặt, đập bàn một cái, đứng bật dậy bước ra ngoài, "Chuyện này anh phải nói rõ với nhà họ!".
Khương Thượng Nghiêu vội vàng đuổi theo kéo bạn lại, "Ái Đệ vừa đi khỏi đó, cậu lại tìm đến nói giúp cô ấy, thế chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này à?".
Hắc Tử suy nghĩ, thấy anh nói cũng phải, đành quay lại ngồi xuống. ‘"Vậy để lão Lương đi được không?"
"Để em đi." Khánh Đệ nhìn em gái, "Người nhà Hướng Lôi không dễ nói chuyện, sổ tiết kiệm mang tên Ái Đệ, chỉ cần báo mất là được. Nhưng nếu cứng quá sẽ khó giải quyết việc ly hôn".
"Anh cũng đang nghĩ tới việc này." Khương Thượng Nghiêu nghĩ hồi lâu, "Khánh Đệ hay cậu đi đều không được. Để anh gọi cho luật sư Nghiêm, bảo lão Lương đi cùng, nói lý với nhà Hướng Lôi".
"Được. Có điều cái nhà ấy toàn kẻ khó nhằn, thỏa thuận ly hôn tốt nhất đừng hy vọng gì. Nhưng, từ lúc khởi tố xin ly hôn đến cuối cùng ra tòa cũng không nhanh đâu, thường lần đầu bao giờ cũng hòa giải, lần thứ hai mới chính thức phán quyết. Sẽ mất thời gian đấy, em nghĩ kỹ chưa?" Nói câu cuối cùng, Hắc Tử nhìn Ái Đệ, vẻ mặt không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa, ngược lại còn thấy sự luyến tiếc nơi đáy mắt.
Khánh Đệ không nhìn Hắc Tử, mà chuyển sang nhìn em gái. Cuộc hôn nhân không thích hợp giống như mang đôi giày chẳng vừa chân, đi đường chân sẽ nhỏ máu. Ái Đệ vốn hoạt bát lanh lợi nhanh mồm nhanh miệng, sau hai năm cuộc sống hôn nhân, cả trái tim và da chân đều đã chai sạn rồi. Đối mặt với lựa chọn, Ái Đệ cũng không nhiều tâm trạng, suy nghĩ như bay về thời thiếu nữ, ngẩn ngơ, cuối cùng gật đầu mạnh một cái.
"Vậy làm thế đi. Nếu trong quá trình ấy họ làm khó em, thì để luật sư Nghiêm ra mặt giải quyết, có chuyện gấp tìm anh hoặc anh Thạch Đầu." Hắc Tử dứt khoát, "Anh gọi điện cho lão Lương, Thạch Đầu, cậu nói với luật sư Nghiêm một tiếng".
Trình tự ly hôn nhìn thì đơn giản, nhưng bị miệng quạ đen của Hắc Tử trù ẻo thành rắc rối thật.
Tục ngữ có câu Tú tài gặp phải nhà binh, có lý nói cũng không rõ (1), lại có câu Lính tráng cũng sợ đàn bà. Lão Lương quả nhiên không biết nói gì hơn, "Lúc tới bàn bạc với họ, tôi đã rất khách sáo, ai ngờ cả nhà họ chẳng biết tốt xấu gì, đầu óc có vấn đề. Rõ ràng việc vô lý như thế mà vẫn ngang ngạnh, muốn chuyển hết tiền tiết kiệm sang cho con trai mình, nếu không, việc thuận lợi ly hôn ra khỏi nhà họ Hướng không phải chuyện dễ dàng".
Khánh Đệ cùng Đội trưởng Lương đến nhà họ Hướng. Mẹ Hướng Lôi kiên quyết không ly hôn cũng chẳng trả tiền. Sau khi dùng mọi lời lẽ vẫn không có kết quả gì, ngay lập tức cô đưa em gái đến ngân hàng báo mất sổ.
Như thế mà mẹ vẫn còn khuyên Ái Đệ không nên ly hôn. Nhà họ đâu có cần con đâu, họ chỉ muốn kiếm về một lao động miễn phí. Vừa phải sinh con, còn phải làm bán mạng mà ngày cũng không quá ba bữa cơm.
Ái Đệ cười khổ, nói: "Không muốn kiện cáo xem ra không được rồi".
(1) Ý nói dân chữ nghĩa gặp dân võ biền, ôm đầy một bụng đạo lý cũng như không.
"Chỉ là vụ án dân sự thôi, đừng để Hắc Tử dọa". Khương Thượng Nghiêu an ủi, \'\'Có một luật sư giỏi thì mọi việc sẽ đâu vào đấy".
Luật sư Nghiêm Hoa Khang mấy năm gần đây sự nghiệp đang trên đà phát triển, văn phòng chuyển từ căn nhả cũ nát trên con phố nhỏ đến tòa nhà thương nghiệp ở khu mới, quy mô lớn hơn trước rất nhiều.
Mười năm trôi qua như bóng câu qua khe cửa, khi gặp mặt, cả Khánh Đệ và luật sư Nghiêm đều vô cùng cảm khái.
"Lúc ấy cao gần bằng anh, nói chuyện đâu ra đây. Vô tình nhìn thấy hai tay dưới gầm bàn đang vặn vào nhau, anh mới biết thì ra hãy còn là một cô bé, đang cố tỏ vẻ người lớn." Luật sư Nghiêm cười nói với Khánh Đệ, rồi tiếp tục với giọng buồn bã "Hồi ấy anh mới vào nghề chưa lâu, lần đầu tiên nhận vụ án lớn, trong lòng rất hoang mang. Đặc biệt khi ánh mắt của những người đồng nghiệp nhìn tới, giống như muốn nói với anh rằng anh thật không biết tự lượng sức mình, đấu nổi không? Anh kìm nén, quyết tâm phải đòi lại công lý, nhưng đáng tiếc, cuối cùng kết quả vẫn không như mong muốn".
"Luật sư Nghiêm, anh đã cố gắng hết sức rồi, chúng em rất cảm kích." Khánh Đệ buông đũa, nhìn Khương Thượng Nghiêu ngồi bên cạnh, mỉm cười im lặng, chân thành nói.
So với ấn tượng về cô trước kia - tinh thần cao vút lấn áp người khác, thì bây giờ, dưới ánh đèn thủy tinh, làn da Khánh Đệ trắng mịn, đôi mắt sáng ngời, nụ cười dịu dàng thân thiện, tựa như một viên đá cuối cùng cũng được mài giũa thành ngọc quý.
Nghiêm Hoa Khang chăm chú nhìn cô hồi lâu, trong chốc lát, dường như anh lại thấy hình ảnh trước căn hộ tồi tàn nơi con phố cũ, bóng hai người một cao một thấp song song cùng rời đi.
Người đã khuất, chuyện cũ cũng không nên nhắc lại nữa.
Anh hỏi tới chuyện của Ái Đệ, về việc phân chia tài sản, Ái Đệ chỉ có một yêu cầu đơn giản, "Chỉ yêu cầu công bằng hợp lý. Ngày trước khi kết hôn không có quà tặng cũng chẳng có hồi môn, hai năm nay cùng kinh doanh hai quầy hàng, anh ta phụ trách lấy hàng, em phụ trách bán, cùng bỏ sức như nhau. Tiền tiết kiệm được năm ngoái bị chị anh ta vay mất, giờ chỉ yêu cầu trả lại một lại một nửa. Một nửa này gần đây em hỏi vay bạn bè, đều ở cả đây. Em chỉ cần thế được rồi".
"Chị gái anh ta khi vay tiền có làm giấy vay không?"
"Không." Ái Đệ sợ nhất cái này, nếu thật sự phải tuân thủ trình tự của vụ kiện ly hôn, cô tin chị gái Hướng Lỗi sẽ phủ nhận ngay. "Nhưng, ngân hàng có lưu sao kê, em trực tiếp gửi thẳng sang tài khoản của chị anh ta."
Nghiêm Hoa Khang điềm đạm: "Thế là được rồi".
Với danh tiếng hiện tại của Nghiêm Hoa Khang ở Vấn Sơn, nếu không vì quen biết Khánh Đệ, thì vụ án ly hôn nhỏ bé này sẽ không đích thân xử lý. Khi anh đã đích thân ra trận, thì đương nhiên cầm chắc phần thắng trong tay, lại thêm sự hỗ trợ của Hắc Tử, Ái Đệ có lẽ sẽ không phải chịu thiệt thòi, cùng lắm là tốn chút thời gian chờ đợi mà thôi, Khánh Đệ cầm chắc chiến thắng trong tay, ngày thứ ba về Vấn Sơn, cô đến thăm bà Khương Thượng Nghiêu.
Nhận được điện thoại cấp báo của mẹ, Khương Thượng Nghiêu về sớm. Trên ban công, ba người phụ nữ đang ngồi nhặt rau, cười cười nói nói, không khí ấm áp. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng Khương Thượng Nghiêu đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ, hy vọng thời gian sẽ ngưng đọng tại giây phút này cho đến khi trời tàn đất tận.
Ai ngờ anh không lên tiếng, tai Phúc Đầu đã dỏng lên nghe ngóng, cổ họng phát ra những tiếng kêu ư ử, ngay sau đó giằng khỏi sợi dây xích trong tay anh, lao về phía ban công như một mũi tên.
Khánh Đệ đang ngồi trên ghế, chỉ thấy một bóng đen lao vút tới. Chưa kịp phản ứng, Phúc Đầu đã chồm nửa người lên cô, làm đổ chỗ rau chân vịt cô vừa nhặt để trên đùi, hai chân trước đặt lên vai Khánh Đệ, chiếc lưỡi dài ướt rượt lập tức thè ra liếm vào má cô.
"Phúc Đầu!" Cô kinh ngạc reo lên.
Phúc Đầu buồn tủi rên ư ử, quyến luyến hếch hếch cái mũi vào hõm cổ cô. Hơi thở dồn dập, không cần nghĩ cũng biết nó đang rất kích động.
"Không phải vậy chứ?" Mẹ Khương Thượng Nghiêu vội vàng đứng dậy tìm chổi. Khánh Đệ vùng ra khỏi hai chân trước của Phúc Đầu đứng dậy. Lúc này mới để ý bên ngoài cửa ban công, Khương Thượng Nghiêu đang mỉm cười đứng nhìn cảnh thân mật ấy.
"Biết là em nhớ nó, lần trước vội vội vàng vàng nên không lo được, sáng sớm nay anh bảo Nghiêm Quan đến khu mỏ đón nó về." Lần trước bà bị ốm, chẳng có tâm trạng đâu mà suy nghĩ chuyện khác, lần này anh đúng là rất chu đáo. Quả như bà anh từng nói, Khánh Đệ là người rất tình cảm, anh không tin tất cả mọi thứ ở Vấn Sơn không có thứ gì khiến cô lưu luyến.
Hai chữ "Cảm ơn" như chìm xuống đáy mắt cô. Khánh Đệ cúi đầu cười, bắt đầu đi kiểu chữ Bát ngoài ban công. Trò này ngày trước chơi mãi rồi, Phúc Đầu đột nhiên hào hứng, uốn éo cạnh bước chân kiểu chữ Bát của cô thành hình chữ S, sau đó đứng thẳng người lên, hướng về phía cô đòi phần thưởng. Bà cụ cười nghiêng ngả, mẹ Khương Thượng Nghiêu lắc đầu, nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò trẻ con đó?".
"Cháu chỉ muốn thử xem Phúc Đầu còn nhớ hay không thôi ạ." Khánh Đệ ra sức xoa đầu Phúc Đầu. Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt thâm trầm đang nhìn mình, bất giác tai cô nóng bừng, vội vàng cầm chiếc chổi trong tay mẹ Khương Thượng Nghiêu, "Cô, để cháu".
Bữa tối làm bánh chẻo nhân rau chân vịt, ăn xong mẹ Khương Thượng Nghiêu lờ đi như không nhìn thấy cánh tay cơ bắp của con trai lộ ra ngoài chiếc áo sơ mi cộc tay, vẻ mặt chê bai, nói: “Mau đưa Khánh Đệ đi dạo đi, con xem con còn không chịu luyện tập, sắp có bụng bia rồi đấy".
Khương Thượng Nghiêu cũng phối hợp rất ăn ý, nhìn về phía Khánh Đệ, Khánh Đệ lại thật thà như đếm, gật đầu ngay.
Cửa vừa đóng, sắc mặt cô liền thay đổi, vờ tỏ ra lo lắng, hỏi: "Khương tổng, có cần khoác thêm chiếc áo ngoài để che bụng bia đi không? Vờ béo ảnh hưởng tới mỹ quan thành phố".
Khương Thượng Nghiêu không ngờ bây giờ Khánh Đệ lại láu cá như vậy, nụ cười thấp thoáng trên môi cô, tâm trạng vui vẻ khiến anh rất muốn dùng một nụ hôn thật sâu để trừng phạt giọng điệu khiêu khích đó. Càng kìm chế, cơ mặt anh càng cứng đờ, "Thực ra anh có vờ hay không, có người biết".
Kiểu nói đùa như vậy, từ trước đến nay phụ nữ vẫn không lại được. Đúng lúc ấy cửa thang máy mở ra, Khánh Đệ nhanh chân bước vào trong, che giấu vẻ ngượng ngùng trên mặt. Nhìn đèn thang máy chuyển từng tầng một đang yên lặng bỗng cô lên tiếng: "Có mấy người biết?".