"Cũng khó nói, tiếp tục đợi đến tháng Sáu có thông báo thôi. Qua năm cửa cửa chém sáu tướng (1), người em cũng bải hoải rồi. Còn anh? Đến Vấn Sơn đã mấy hôm rồi, cảm giác thế nào?"
"Mỗi ba ngày thôi mà, từ sáng đến tối tiếp đãi quan chức thành ủy, đang định tối nay ra ngoài xem phố xá dân cư thế nào."
"Chắc ba ngày nay anh bận lắm, chú ý sức khỏe."
Tần Thạnh hiểu ý cô muốn nói, ha ha cười, "Em cũng nghe được tin rồi à?".
Tin tức về Nhiếp Nhị có thể truyền xa với tốc độ chóng mặt như thế, có thể thấy người này ở Vấn Sơn danh tiếng xấu xa tới mức nào.
Tần Thạnh được Bộ trưởng Bộ Tổ chức Bành Ngu tháp tùng tới Vấn Sơn nhậm chức. Ngày đầu tiên anh đã mẫn cảm nhận ra sự thay đổi nho nhỏ của giới chính trị ở Vấn Sơn.
Trong cuộc họp, sau khi Bành Ngu đọc quyết định bổ nhiệm, tiếng vỗ tay vang lên rào rào, nhưng Tần Thạnh vẫn thấy được rất rõ sự căng thẳng của bầu không khí ấy. Tương ứng với nó chính là đối tác của anh, vẻ mặt nghiêm túc không dao động của người nổi danh khắp Vấn Sơn - Ngụy Kiệt.
Trong thời gian ngắn phải nhanh chóng gây dựng uy tín, sớm tạo thành tích, đây chính là mục tiêu của anh, nhưng cũng không thể quá nóng vội. Đối nội, anh đã gặp gỡ và nói chuyện với từng cấp dưới một, hiểu về quan hệ nhân sự. Đối ngoại, anh định sắp tới sẽ đến thăm khắp bốn hạt bảy trấn của Vấn Sơn, kết hợp với tình hình thực tế để đưa ra kế hoạch phát triển kinh tế toàn diện nhất.
Còn đối với vụ án phạm tội có tổ chức của đám lưu manh xảy ra ở Vấn Sơn mấy hôm trước khi anh đến nhậm chức, trong vài cuộc họp Tần Thạnh cũng không khinh suất nhắc tới. Trước khi tới đây, anh đã được nhắc nhở về tình hình phức tạp của Vấn Sơn. Trước khi hiểu rõ nội tình, ăn nói ngông cuồng hành động bừa bãi chỉ khiến anh rơi vào thế bị động.
Tiếp theo đó, anh cùng thư ký và lái xe tiến hành điều tra chính thức. Rất nhiều người khoanh tay đứng nhìn, muốn xem xem anh có thể tạo được thành tích gì.
Xuống tới địa phương, Tần Thạnh mới thấu hiểu sâu sắc nỗi khó xử của quan chức địa phương. Muốn đạt đến trình độ có lệnh thì làm hễ cấm thì dừng, cán bộ ban ngành phải phối hợp rất chặt chẽ, cần lấy uy tín làm cơ sở. Anh là thị trưởng thành phố quản lý việc xây dựng kinh tế và phát triển thành phố, không giống với bí thư chỉ có trách nhiệm quản lý nhân sự. Muốn lập uy chỉ còn cách duy nhất là phải tạo được thành tích thực tế.
Vì vậy, sau khi kết thúc điều tra quay lại thành phố, anh liền chủ động mời Diệp Thận Huy đến Vấn Sơn để khảo sát lần nữa.
Cái gọi là khảo sát chẳng qua cũng là lấy cớ với người ngoài, công cuộc nghiên cứu khảo sát nguồn tài nguyên kim loại ở Vấn Sơn của Kim An đã kết thúc từ lâu, chỉ đợi thời cơ thích hợp là vào, chính thức tiến hành dự án.
Khi Diệp Thận Huy đến Vấn Sơn đã là cuối tháng Tư. Đại ý cũng đã thảo luận qua điện thoại rất nhiều rồi, lần này chỉ là đến để bàn vào chi tiết. Luận về quan hệ riêng, hai người như tri kỷ tâm đầu ý hợp. Nói về lập trường, Diệp Thận Huy trước sau vẫn là người làm ăn, không thể không tính toán thiệt hơn.
Trong bàn tiệc, nhắc đến tình hình hiện tại của Vấn Sơn, Diệp Thận Huy rất thích thú. "Tên họ Nhiếp kia quả có cái móc câu bằng vàng, phạm vi liên lụy quá rộng. Thế cục hễ loạn, dù sống hay chết, cũng do hắn quyết định. Có lẽ thời gian này không ít người vì hắn mà mất ăn mất ngủ. Ba Tư Cần giương cung nhưng không bắn, kê gối nằm chờ, thủ đoạn này được lắm."
Quen biết bao nhiêu năm, rất nhiều việc đã chứng minh kiến giải chính trị và con mắt độc đáo của Diệp Thận Huy, Tần Thạnh hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì về phân tích của anh ta, lúc này nghe vậy liền gật đầu tán đồng: "Đã có người mất kiên nhẫn bắt đầu hành động rồi. Tôi là người trung lập, không hiểu rõ tình hình đương nhiên cũng không tiện bày tỏ thái độ. Vừa hay gặp lúc có thể quan sát những thế lực lớn của thành phố. Cơ hội đến, tôi sẽ nhổ cỏ tận gốc. Cục diện thế này có vẻ như không dễ xử lý, thực tế đối với tôi chỉ có lợi mà chẳng có hại".
Dứt lời có chút băn khoăn, Tần Thạnh trầm ngâm nói một mình, "Có điều không hiểu lắm về động cơ của Bí thư Ba, hoàn toàn có thể hoãn khoảng nửa năm, hà tất phải đưa tôi vào tình cảnh này? Mà nếu có lòng tặng tôi cơ hội, thì trước đó sao lại giữ chặt vị trí của Ngụy Kiệt không chịu buông tay? Lẽ nào là trùng hợp?".
Đều là người thông minh, không cần phải nói quá lộ liễu. Diệp Thận Huy đã hiểu ý sâu xa trong đó. Nếu chậm khoảng nửa năm nữa, không chỉ hệ thống của Ngụy Kiệt sẽ vì chuyện này mà hao binh tổn tướng, trong tình huống không rõ ràng như thế mà đẩy Tần Thạnh vào, tiếp những cấp dưới gần gũi với Ngụy Kiệt có khả năng Tần Thạnh cũng sẽ bị kéo vào, rồi mất mặt theo.
Lúc này, Ba Tư Cần ra mặt để thu dọn cục diện, thì đúng là bội thu. Nếu đúng như thế, thực sự một mũi tên trúng hai đích, diệu kế.
Nhưng biết ngay từ đầu thế này, có thể dự đoán được tương lai gần, Vấn Sơn sẽ trống rất nhiều vị trí. Tần Thạnh lúc này chỉ cần ngồi im quan sát biến động, muốn đợi cơ hội thuận tiện để củng cố thế lực. Hành động ấy của Ba Tư Cần chẳng nghi ngờ gì chính là muốn mở một cánh cửa rộng cho Tần Thạnh bước vào.
Theo lý mà nói, Ba Tư Cần vẫn là cao thủ trong chốn quan trường, không thể làm việc thiện mà chẳng màng báo đáp, nhưng sự thật là thế. Dù hai người đều là những người thích ứng với tình hình, sau khi biết rõ nguyên nhân sâu xa, cũng không tìm được cách giải thích nào hợp lý.
Diệp Thận Huy cười vui vẻ, "Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa. Đang định giới thiệu cho anh làm quen với một người, rắn đầu đàn của Vấn Sơn, thông minh nhanh nhẹn, có tầm nhìn xa. Là một nhân vật đấy".
Có được những lời khen của Diệp Thận Huy, người này quả thật không đơn giản. Tần Thạnh thoáng kinh ngạc, lòng dấy lên cơn hiếu kỳ.
"Anh ta là Khương Thượng Nghiêu, hiện đang làm tổng giám đốc của Công ty Than luyện cốc Vấn Sơn thuộc tập đoàn năng lượng tỉnh. Dự án xây dựng nhà máy gang thép của Kim An, tôi thấy anh ta có hứng thú đấy."
Tần Thạnh bất giác mỉm cười: "Tứ ca, thật trùng hợp. Mười nhân tài được bầu chọn trong tỉnh, anh ta cũng thuận lợi trúng tuyển, mấy hôm trước tôi đã gặp trong báo cáo thực tế".
Lần này đến Tế Tây, Diệp Thận Huy vẫn đang quanh quẩn ở Nguyên Châu. Anh ta có vài mối quen biết cần phải thăm hỏi, đặc biệt là ông bố vợ Phó Khả Vi. Khương Thượng Nghiêu có lòng muốn kết giao, huống hồ còn có một nhân vật quan trọng khác nữa, nên anh lập tức nhận lời mời của Diệp Thận Huy.
Ba người đặt phòng trong nhà hàng khá riêng tư ở Nguyên Châu. Nhà hàng này Khương Thượng Nghiêu từng giới thiệu cho Phó Khá Vi. Khi ấy Chủ tịch hội đồng quản trị Phó khen ngợi không ngớt, nên đã giới thiệu cho Diệp Thận Huy.
Biệt thự kiểu cũ ở ngoại ô thành phố, năm dãy với hơn chục căn hộ nhỏ, hai mặt giáp đường, hai bên treo đầy lồng đèn đỏ mô phỏng các khu nhà vườn ngày xưa. Diệp Thận Huy đặt khu rộng nhất, bữa tiệc bày ở lầu chính.
Khương Thượng Nghiêu lên Phú Xuân Đường ở lầu hai, từ xa Diệp Thận Huy đã giơ tay, đi về phía cầu thang nghênh đón, "Tiểu đệ, nửa năm không gặp, càng thêm anh tuấn".
Vì mối quan hệ với Phó Khả Vi, nửa năm nay hai người thường xuyên liên lạc, nên thân thiết hơn trước một chút. Khương Thượng Nghiêu khiêm tốn đáp lại mấy câu. Nghe thấy dưới lầu có tiếng người, Diệp Thận Huy mỉm cười nói, "Giới thiệu cho cậu một người bạn tốt, cũng là quan phụ mẫu của chúng ta".
Hai người xuống lầu, vừa hay gặp nhân viên phục vụ mặc quần hoa màu xanh lam đang đưa Tần Thạnh vào trong phòng. Tần Thạnh quay sang nhận lỗi với Diệp Thận Huy, "Tứ ca, phải phiền anh đích thân xuống lầu nghênh tiếp, thật không dám".
Diệp Thận Huy lại tiếp tục một màn giới thiệu. Khi Khương Thượng Nghiêu và Tần Thạnh bắt tay nhau, một người nói, "Khương tổng, lần trước gặp nhau vội vội vàng vàng, quả thật đáng tiếc". Người kia đáp, "Thị trưởng Tần, mấy hôm trước đã được đọc qua về dự án phát triển thành phố của anh trên báo, có một lãnh đạo tài giỏi mưu lược như anh, thật là phúc của Vấn Sơn".
Kiểu báo cáo này nhiệm kỳ thị trưởng nào cũng phải làm một lần, có làm được hay không chẳng ai thật lòng quan tâm căn vặn. Nhưng, báo cáo năm nay của Tần Thạnh lại gây chấn động không nhỏ do những đề mục anh đề ra quá lớn. Khương Thượng Nghiêu đọc kỹ mấy lượt, trong đó có mấy dự án mang tính mục tiêu khiến anh phải trầm trồ khen ngợi. Còn việc có làm được hay không, suy nghĩ của anh và người khác không giống nhau lắm. Vị thị trưởng mới nhìn rất có học thức trước mặt anh đây lại được sự trợ giúp đắc lực của Diệp Thận Huy, chắc chắn thế lực ẩn chứa đằng sau khiến người ta phải kinh ngạc. Phác thảo kế hoạch phát triển của thành phố cấp huyện như Vấn Sơn, đối với người của tầng lớp nào cũng đều không phải là vấn đề quá khó.
Nhận thấy thành ý trong câu nói của anh, khóe miệng Tần Thạnh cười thêm sâu.
Trên lầu Phú Xuân Đường, hai vòng đèn lồng treo trong và ngoài đều được thắp sáng rực rỡ, quanh chiếc bàn tròn chỉ có ba người, lúc thì thầm trò chuyện, khi lại phá lên cười vui vẻ.
Vẫn nghe "Binh như thế nước, nước lại vô định", chính vì vậy luôn cần mở rộng các mối quan hệ. Trên thương trường, đạo lý cũng đơn giản như thế.
Xem ra tình hình phát triển trước mắt không tồi. Việc kinh doanh của Công ty Than luyện cốc đang dần ổn định và phát triển, Phó Khả Vi tuổi trẻ tài cao, lại có Ba Tư Cần hậu thuẫn, ông đi lên từ công ty năng lượng, bước sang một trang mới đáng trông đợi hơn. Sau khi ông đi, ai đến tiếp nhận, sự ủng hộ như thế nào, đều là vấn đề sớm muộn gì cũng phải suy nghĩ.