r/>"Em cứ nghĩ…" Lưu Đại Lỗi nuốt nước miếng, thật không ngờ chuyện này được cho qua dễ dàng như thế, do dự một lát rồi thấy yên tâm trở lại, hỏi: "Chị dâu, vậy về thôi...".
"Về nhà đừng nói với anh Khương chuyện này nhé, hôm nay những gì chúng ta nói coi như chưa từng xảy ra."
Câu nói nghe chừng như bảo đây sẽ là bí mật chung của hai người, Lưu Đại Lỗi vừa mừng lại vừa bất an, "Nếu anh Khương biết thì rắc rối lớn".
"Anh không nói, tôi không nói, anh ấy sao biết được?" Cô cảm thấy buồn bã như mình vừa mất đi thứ gì đó, tận mắt chứng kiến nhưng bất lực không thể cứu vãn, lồng ngực đau nhức nhối. Khánh Đệ cố khóa chặt cảm giác đau khổ ấy lại, song chẳng thể loại bỏ hoàn toàn cảm giác mất mát cứ dâng trào trong lòng: "Đời người là cuộc hành trình tìm lại chính mình, nhưng, thứ họ tìm thấy mãi mãi là hình ảnh phản chiếu trong mắt người khác. Anh sùng bái, ngưỡng mộ anh ấy, tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ không tự giác phát huy ưu điểm của mình, không cố gắng để tiếp cận mơ ước lý tưởng nữa, mà sẽ để bản thân trượt xuống dốc. Tôi không muốn nhìn thấy anh Khương như thế"
Những lời này đối với Lưu Đại Lỗi mà nói, quả thật quá thâm sâu, "Chính là nói, con người phải giữ thể diện, cây phải có vỏ?".
Khánh Đệ nghĩ một lúc, mỉm cười, "Gần như vậy, người muốn thể diện luôn có vài phần do dự".
Về tới khu mỏ, thấy mấy chiếc xe từ trong đi ra, Đại Lỗi hô một tiếng, rồi trao đổi vài câu gì đấy. Khánh Đệ hỏi là ai, Lưu Đại Lỗi nổi giận đùng đùng: "Tổ kiểm tra, năm nào cũng xuống vài lần, toàn bắt lỗi lặt vặt, ăn uống no say cầm tiền rồi mới chịu phủi mông đi".
Khi Khánh Đệ tỉnh dậy, trời đã dần tối.
Cô không bật đèn, để mặc những tia sáng cuối cùng bao trùm lên khắp căn phòng, không gian từ từ chìm trong bóng tối tĩnh lặng.
Cô cuộn tròn, vùi mình trong chăn, điên cuồng tìm kiếm chút ký ức từ khi mới quen anh mà cô đã cất giấu từ lâu, nhưng chẳng thấy gì, chỉ cảm nhận rõ ràng có cái gì đó đang gặm nhấm những thứ cô trân trọng như sinh mệnh, khiến cô đau đớn.
Tình yêu của người con gái, tinh tế và nặng lòng. Thu thập tất cả những ký ức đẹp, kết nối tất cả những giấc mộng xinh, dùng nó để bao phủ đối phương và nhốt mình trong đó, rồi lại tiếp tục đan đan tết tết tạo thành một tấm lưới bảo vệ cho tương lai. Mỗi một sợi tơ trên tấm lưới dày đặc ấy đều được dệt nên bởi tâm, bởi huyết.
Tình cảm tươi sáng, thuận buồm xuôi gió cả đời cũng thôi, nhưng nếu giấc mộng vỡ tan, tình ý cũng rạn nứt, thì cái lưới kia cũng giống như lỗ thủng trong trái tim, khiến tình yêu dần dần lọt xuống và rơi rớt hết.
Di động đổ chuông, mặc dù có chút giật mình, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp và vui vẻ trong tiếng cười của anh: "Cô giáo Thẩm phải không?".
Những lúc tâm trạng vui vẻ, anh thường trêu cô như vậy. Khánh Đệ ngồi dậy, bật đèn ngủ ở đầu giường, ánh sáng bất chợt chiếu đến khiến cô chói mắt, khẽ hỏi: "Có chuyện gì à? Sao anh vui thế?".
"Có chút hy vọng rồi. Bận rộn bao nhiêu ngày cuối cùng cũng thấy kết quả. Ngoài ra, nhờ em chuyển lời cảm ơn tới cô bạn học của em nhé, nhờ cô ấy giúp mà tài liệu rất đầy đủ, tất cả đều cần dùng đến."
"Đàm Viên Viên nói rồi, không cần cảm ơn."
Khương Thượng Nghiêu nghe thấy sự mệt mỏi, uể oải trong giọng nói của cô, do dự hỏi: "Khánh Đệ, sao thế? Em không khỏe à?".
Sự nhạy cảm của anh khiến Khánh Đệ bối rối, miệng lấp liếm: "Có lẽ hơi mệt một chút, em về đến nhà liền ngủ một mạch tới tận bây giờ".
"Gần đây em vất vả quá, mẹ cũng cằn nhằn anh mấy lần, nói đám cưới của mình mà chẳng lo gì cả, toàn đẩy hết việc cho em. Mấy hôm nữa anh về, đá Nhị Hóa ra chỗ khác, anh làm lái xe cho em. Cắp cặp sau em, để em sai bảo."
Như nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh ngay trước mắt, nơi vừa bị thứ gì đó gặm nhấm tới nhức nhối của Khánh Đệ bỗng chốc được an ủi, "Em biết anh bận, buổi chiều về khu mỏ còn thấy tổ kiểm tra đến đấy".
"Em quan tâm làm gì, có lão Lăng rồi." Anh không muốn nói quá sâu tới công việc, vội lảng sang chuyện khác, "Mau đến trường xin nghỉ đi, ở nhà nghỉ ngơi đợi tới ngày kết hôn, sau này cũng phải học người ta, hằng ngày tới spa, đi shopping nhé".
Biết anh cố ý dỗ cho mình vui, Khánh Đệ dù bất mãn trước ngữ khí mua chuộc ấy, nhưng vẫn giấu sự không vui đi, trêu anh:
"Anh định nuôi heo à?". Thấy anh cười, cô mới nhắc đến việc chính: "Cũng nên về đi thôi, sắp tháng Tư rồi".
Anh trầm mặc, hồi lâu mới dịu dàng nói: "Tết Thanh minh năm nay, em cùng anh đến đó được không?".
Khánh Đệ sững lại giây lát rồi đáp: "Vâng".
Gác máy, cô vẫn chìm đắm trong sự ngọt ngào dịu dàng vừa rồi, những ưu phiền trước đó chẳng qua chỉ là tự mình chuốc lấy phiền phức mà thôi. Anh làm em vui, em làm anh vui, tình cảm có thể trao cho nhau, trong cuộc đời chìm nổi này thật đáng trân trọng. Còn sự dằn vặt trong lòng kia, cứ để mặc nó ở đấy đã.
Cũng vừa cúp máy xong, Khương Thượng Nghiêu đang ở Nguyên Châu chau mày cau mặt. Trong khu phòng hành chính của khách sạn quốc tế Long Thành, anh cầm tập thỏa thuận hợp tác trên bàn lên rồi lại đặt xuống.
Trên tập thỏa thuận hợp tác này, từ hiện trạng ngành than cho tới viễn cảnh sau này, ưu nhược điểm của việc chỉnh đốn cải chế diện rộng cho tới việc quản lý các tổ hợp doanh nghiệp tư nhân, việc nào cũng được ghi rất đầy đủ. Cùng một bản thỏa thuận như thế hơn nửa tháng trước, thông qua Trạch Trí, rồi thông qua thư ký Lâm, nó được trình lên bàn làm việc của Phó Khả Vi.
Hơn nửa tháng nay, ngày nào cũng sống trong chờ đợi và đau khổ, nhưng Khương Thượng Nghiêu có đủ nhẫn nại. Đây là việc liên quan tới tiền đồ, thành bại ở bước này, nên khi thư ký Lâm gọi điện định ngày giờ của cuộc gặp gỡ, anh đã lên Nguyên Châu trước vài ngày phòng xảy ra sơ suất. Nhốt mình trong khách sạn đọc làu làu mấy bản thỏa thuận hợp tác, kết hợp với lý tưởng của mình, anh đánh một bản phụ lục, chuẩn bị đầy đủ cho cuộc gặp với Phó Khả Vi ngày hôm nay.
Trước khi gặp, thư ký Lâm cũng đã đặc biệt nhắc nhở Khương Thượng Nghiêu, Phó Khả Vi là người thực tế, chân thành và có chí. Còn Khương Thượng Nghiêu, bất luận vì muốn mở ra con đường trước mặt, hay bố trí đường lùi an toàn phía sau, thì mục tiêu của anh chính là nắm được dự án nhà máy than ở vấn Sơn. Anh đã luyện tập đi luyện tập lại rất nhiều lần về tác phong cũng như những chi tiết của cuộc gặp gỡ, sự thật chứng minh, công tác chuẩn bị của anh khá đầy đủ và kỹ càng.
Đúng như dự định, ba mươi phút đầu tiên, hai bên trò chuyện vui vẻ, Phó Khả Vi không "rắn mặt" như vẻ bề ngoài, mà hoàn toàn ngược lại. Cuối cùng khi bàn đến hình thức hợp tác với khu mỏ ở thôn Nam trong làng Vọng Nam của Khương Thượng Nghiêu, ông ta lộ vẻ ngạc nhiên, dành hẳn ra mười lăm phút để hỏi han kỹ càng, trước khi rời đi, thông qua thư ký Lâm chuyển lời tới Khương Thượng Nghiêu, hai giờ chiều mai gặp lại ở văn phòng của chủ tịch hội đổng quản trị tập đoàn năng lượng.
Điều này cho thấy, Phó Khả Vi đã ngầm chấp nhận phương hướng hợp tác anh đưa ra.
Về khách sạn đã đặt trước, Khương Thượng Nghiêu gọi điện cho chú Đức báo cáo tình hình, sau đó nhận được điện của lão Lăng, nghe nói hôm nay tổ kiểm tra an toàn của thành phố tới khu mỏ thôn Châu, Khương Thượng Nghiêu dặn: "Cần gì anh cứ quyết, dù không thể khiến bọn chúng một lúc ăn no, cũng đừng để chúng đói quá hóa cuồng. Cứ thế đã, khoảng hơn nửa tháng nữa quyền chủ động sẽ về tay chúng ta".
Nghe lão Lăng nói chiều nay Khánh Đệ đã quay về khu mỏ, anh dặn dò thêm mấy câu rồi vội vàng cúp máy, nhưng sau khi nói chuyện với Khánh Đệ, thái độ của cô khiến anh bất an. Anh đi đi lại lại trong phòng một hồi, ngay sau đó quyết định gọi điện cho Lưu Đại Lỗi, phủ đầu hỏi ngay: "Chị dâu cậu hôm nay làm sao thế?".
"Chẳng làm sao cả?" Lưu Đại Lỗi buồn rầu.
"Có phải khi vào trường làm thủ tục rút bằng ra bị người ta làm khó không? Không nói có chỗ nào không vui à?"
"Không có. Chỉ là... sắc mặt không tốt lắm." Lưu Đại Lỗi thận trọng hỏi: "Anh Khương, xảy ra chuyện gì rồi? Có phải anh và cô bác sĩ kia...?".
"Câm mồm!" Khương Thượng Nghiêu thẹn quá hóa giận: "Giữ cái miệng cậu cho cẩn thận, tôi và bác sĩ Trạch chẳng có chuyện gì hết! Cậu chú ý cho tôi, đừng nói linh tinh trước mặt cô ấy."
Khương Thượng Nghiêu dặn dò mắng mỏ một trận rồi cúp máy Lưu Đại Lỗi lau mồ hôi, lòng thầm nghĩ tấn công quả là cách phòng ngự tốt nhất.
Nếu biết cậu ta suy nghĩ như vậy, Khương Thượng Nghiêu chắc chắn sẽ nổi đóa mà tung chưởng mất. Nhưng lúc này, Khương Thượng Nghiêu đang đi đi lại lại trong phòng của khách sạn quốc tế Long Thành suy nghĩ về mọi việc, loại trừ những nguyên nhân bên ngoài, đột nhiên anh nảy ra một ý: "Sắc mặt không tốt lắm, ngủ ngày, nói chuyện uể oải như đối phó cho qua, không tập trung, dỗ dành cũng chẳng thấy cô vui, lẽ nào... có thai rồi?".
Vừa nghĩ tới đây, anh bỗng thấy khó kiềm chế được sự vui mừng, bèn kích động đi khắp gian phòng, cố gắng không cầm di động lên gọi, lúc thì muốn hỏi Khánh Đệ xem có cảm giác gì khác lạ không, lúc lại sợ làm thế sẽ khiến cô hoảng hốt, nghĩ tốt nhất nên hỏi mẹ vẫn hơn. Đang do dự, thì di động đổ chuông, anh chẳng buồn nhìn xem ai, tiện tay bấm nút nghe.
"Tân nhân vào động phòng, ném bà mối qua tường."
Chiếc gương treo trên tường hiện rõ khuôn mặt nhăn nhó của Khương Thượng Nghiêu, "Đang định gọi thông báo cho cô chuyện vui đây".
"Chẳng phải điện thoại của anh báo bận suốt sao? Câu này tôi cũng chỉ biết nghe để đấy thôi." Hôm nay tâm trạng Trạch Trí khá tốt, đột nhiên không trêu nữa, chuyển đề tài nói vào việc chính: "Tôi vừa nghe thư ký Lâm nói cuộc gặp gỡ kéo dài thêm mười lăm phút, biết ngay có tin vui, vừa rồi chỉ thăm dò anh thôi, thư ký Lâm nói sau khi lên xe, Phó Khả Vi có nói một câu...".
Cô ta cố ý dừng lại, Khương Thượng Nghiêu không kiên nhẫn được, vội hỏi: "Nói gì?".
Trạch Trí vô cùng kinh ngạc: "Hôm nay sao anh dễ nói chuyện thế nhỉ? Lại còn ném một câu cho tôi nữa. Bình thường biết rõ tôi đang câu giờ làm cao, nhưng chưa bao giờ đáp lại cho tôi vui, khiến tôi tức điên cả lên, chẳng đáng yêu chút nào".