ống, nhìn Thẩm Nhị Phong, rồi móc bao thuốc ra ném cho ông ta một điếu, chẳng cần biết ông ta có nhận hay không, tự mình rút một điếu châm hút.
Chẳng mấy chốc Hắc Tử cùng đồng nghiệp đã đến dưới khu nhà cô, Ái Đệ đang ngồi trên bậc cầu thang đờ đẫn, Hắc Tử thấy vui vui: "Tiểu nha đầu, anh đến cứu nguy đây, cũng không thèm chào anh một tiếng?".
Ái Đệ liếc mắt nhìn anh ta một cái, rồi lại tiếp tục nhìn về hướng vừa nhìn, ánh mắt thất thần. Hắc Tử nhìn theo ánh mắt Ái Đệ, bên ngoài cánh cửa sắt không một bóng người, ngay lập tức anh ta trở nên gượng gạo, men theo chân cầu thang nơi Ái Đệ ngồi đi lên trên.
Người như Thẩm Nhị Phong, nhìn tưởng hung hăng tìm bạo, thực ra chỉ được cái miệng hùm gan sứa, ngoài cứng trong mềm. Nhân tính của con người đã được ngầm mặc định với suy nghĩ kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, khi gặp kẻ mạnh thật sự, ông ta sẽ xuống nước ngay.
Sau khi Hắc Tử đưa đồng nghiệp lên thực hiện đúng quy trình làm việc, hỏi cung, ghi chép, còn chưa hỏi xong Thẩm Nhị Phong đã móc tiền tiết kiệm của Ái Đệ ra trả.
Trước khi chuyển đồ ra cửa, Khánh Đệ quay lại nhìn mẹ nói: "Mẹ, lát nữa con sẽ gọi điện cho mẹ".
Mẹ cô cố ngăn nước mắt gật đầu.
Vừa xuống được hai tầng, thì nghe thấy giọng một người đàn ông mắng Ái Đệ: "Mấy hôm nay em làm gì hả? Ái Đệ, chuyện làm ăn cũng không cần lo nữa hả? Ngày nào chị anh cũng phải bế con đến trông hàng giúp chúng ta, thế chị ấy không phải lo việc buôn bán của mình chắc?".
Ngay sau đó là tiếng Ái Đệ ấm ức: "Lôi Lôi"
"Hướng Lôi."
Người đó quay đầu lại thấy Khánh Đệ, lập tức gọi: "Chị, chị không sao chứ? Nghe Ái Đệ nói vì cô ấy mà chị và chú cãi nhau, em nghe điện xong liền chạy vội tới đây".
Khánh Đệ cười gật đầu: "Sao không lên nhà?".
Thấy Hướng Lôi vò tóc, động tác trẻ con đó có vài phần rất giống Diêu Cảnh Trình, nói: "Thì em gặp Ái Đệ ở đây, đang nói mấy câu."
Khương Thượng Nghiêu liếc nhìn cậu ta rồi nói với Khánh Đệ: "Anh chuyển đồ ra xe trước, chút nữa cùng đi ăn tối".
Khánh Đệ gật đầu vâng, ngay sau đó thấy Hắc Tử đi lách qua người họ, tay cầm túi lớn túi nhỏ đưa cho Hướng Lôi, nhét hết vào tay cậu ta: "Bạn gái của mình thì chăm sóc cho tốt, biết không hả?"
Hướng Lôi hết sức ngạc nhiên, lại nhìn bộ cảnh phục trên người Hắc Tử, Hắc Tử cao hơn cậu ta cả một cái đầu, đành dạ đáp lời.
Cả đám người lần lượt ra khỏi cổng, Khánh Đệ và em gái rớt lại phía sau. Ái Đệ tâm trạng vẫn rất bất ổn, Khánh Đệ nhìn thấy ngay, cô âm thầm thở dài rồi nói: "Ái Đệ, nếu như sợ ở một mình, thì cùng chị về Dã Nam đi, chị nuôi được em".
Ái Đệ cố nặn ra một nụ cười, lắc đầu: "Chị, em đã lớn rồi. Không sao đâu. Dần dần cũng sẽ quen. Chị yên tâm". Không biết nó nghĩ gì, dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Tí nữa em không đi ăn cơm đâu, em về nhà dọn dẹp sắp xếp đồ, rồi cùng Lôi Lôi đi dọn hàng".
"Ái Đệ!"
"Chị." Ái Đệ dừng bước, vẻ mặt rất nghiêm túc. "Em là người lớn rồi. Có những việc phải tự mình đối mặt. Con đường em chọn, em cũng phải tự mình đi."
Khánh Đệ nhất thời không biết nên vui mừng hay cảm thán. Cô luôn cho rằng Ái Đệ bốc đồng lỗ mãng, có chút khôn lỏi, già đời, cô luôn lo lắng sẽ có ngày em gái sảy chân vấp ngã, vì vậy luôn bảo vệ nó dưới đôi cánh của mình. Bao năm nay cô vẫn không ngừng cố gắng và ép buộc bản thân, vì muốn sau này có thể chăm sóc cho mẹ và em. Nhưng cô quên mất rằng, cuộc đời mỗi người phải do tự mỗi người quyết định.
Trên đường về Dã Nam, cô im lặng hồi lâu không nói. Khuôn mặt Ái Đệ giống như hiện ra trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc và chân thành đó vẫn xinh đẹp mỹ lệ như xưa, nhưng không còn vẻ ngông nghênh nữa. Cái giá của sự trưởng thành mà phải hy sinh hạnh phúc, là bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời mỗi người. Khánh Đệ lại một lần nữa thở dài.
Khương Thượng Nghiêu lái xe, thỉnh thoảng quay sang nhìn cô lo lắng.
Khánh Đệ cuối cùng cũng nhận ra sự quan tâm của anh, mỉm cười lơ đãng, nói: "Em không sao. Chỉ là có chút ngậm ngùi".
Anh gật đầu như hiểu: "Nhìn về phía trước, đừng quay đầu lại", ngay sau đó giải thích: "Bà anh thường nói vậy".
Khánh Đệ khẽ khựng lại, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. "Em rất quý bà anh, và cũng thích nhà anh nữa. Mặc dù nhỏ, đồ đạc kê đầy phòng, nhưng không khí gia đính ấm áp, khiến người ta vào là muốn ngồi xuống, muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ một giấc. Bà cũng thế, nhìn những nếp nhăn của bà là muốn mỉm cười, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn, nhẹ nhàng hơn, đột nhiên thấy tốt lành."
Khương Thượng Nghiêu nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: "Anh vào phòng em ở ký túc xá giáo viên cũng có cảm giác ấy, yên tĩnh thanh bình, chỉ muốn chợp mắt một lúc".
"Đấy là vì anh mệt rồi." Khánh Đệ quay đầu lại nhìn anh.
Anh nghe thấy thế liền phá lên cười lớn.
Khánh Đệ oán trách liếc anh, nói: "Đang tâm sự với anh mà, cố ý lảng sang chuyện khác".
Khương Thượng Nghiêu đưa cánh tay phải sang, nắm lấy tay cô, trịnh trọng nói: "Anh biết. Anh cũng nói thật đấy. Không chỉ ở ký túc xá của em đâu, thực ra chỉ cần ngồi bên cạnh em, chỗ nào cũng được, đều thấy thanh bình, chẳng phải nói gì hết, cứ thế thoải mái chỉ muốn ngủ".
Những lời mộc mạc và chân thành đó khiến Khánh Đệ cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng lại vui sướng liếc trộm về phía anh đánh giá độ chân thật của câu nói ấy, ngọt ngào mỉm cười.
Hai người đi thẳng về thôn Châu, theo lời Khương Thượng Nghiêu thì là: "Dù sao tối nay em cũng không phải soạn giáo án, về đấy đọc sách không bằng ở đây nhìn anh".
Mấy hôm em gái ở Dã Nam, việc học máy tính của lão Lăng và Đại Lỗi cũng tạm dừng, Khánh Đệ thầm nghĩ đến đấy xem họ học hành thế nào cũng tốt. Ai ngờ khi vào trong phòng Khương Thượng Nghiêu, không thấy bàn làm việc của anh đâu nữa.
Lưu Đại Lỗi nhiệt tình pha trà rót nước, nói: "Bọn em ở phòng bên cạnh, anh Khương nói trước đây làm việc hay ăn uống đều ở trong phòng này cả, thật không ra làm sao, phải quy hoạch lại cho nghiêm túc".
Khánh Đệ tán thành: "Như vậy rất tốt".
Lưu Đại Lỗi ngửa đầu ra sau, ánh mắt như muốn nói "Chị dâu thật chậm hiểu", sau đó tặc lưỡi, đứng sát vào người Khánh Đệ nói nhỏ: "Chị dâu, chị là người rất thông minh. Sao những chuyện như thế này chị lại không tinh ý thế. Anh Khương muốn đuổi bọn em đi, rõ ràng là...".
Còn chưa nói xong, tiếng bước chân của Khương Thượng Nghiêu đã vọng lại từ ngoài cửa, Lưu Đại Lỗi lập tức ngồi thẳng người lên: "Chị dâu, chị uống nước đi".
Sau khi Khương Thượng Nghiêu vào phòng, liếc mắt nhìn qua khuôn mặt đang không hiểu chuyện gì của Khánh Đệ và vẻ mặt hết sức nghiêm túc đứng đắn của Lưu Đại Lỗi, hỏi: "Nhị Hóa, cậu lại nói lung tung gì đấy?".
"Không có gì. Chỉ hỏi chị dâu gần đây có bận không thôi."
Lưu Đại Lỗi vẻ mặt vô tội khiến Khánh Đệ không nhịn được cười. Khương Thượng Nghiêu cũng không hỏi nhiều, dặn dò Khánh Đệ: "Mấy hôm nay phải làm việc đêm, anh xuống mỏ xem tiến độ thế nào, em ở trong phòng dùng máy tính". Nói rồi cầm chiếc cốc trước mặt Khánh Đệ uống một hơi nửa cốc, quay người đi ra ngoài rồi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lưu Đại Lỗi: "Vẫn còn ngồi đấy".
Sau khi Lưu Đại Lỗi ấm ức theo anh ra ngoài, Khánh Đệ mím môi cười, cầm cốc lên uống một hớp nước, đột nhiên nhận ra đây là cốc trà của anh, bất giác như nghẹn cứng.
Khi anh quay lại trời đã sâm sẩm tối, Khánh Đệ rõ ràng đã tắm và thay quần áo, khi anh kéo ghế ngồi sát vào cô thoáng ngửi thấy mùi xà phòng thơm. Cô đẩy chiếc cốc vừa rót đầy nước về phía anh, Khương Thượng Nghiêu thuận tay cầm lên uống mấy hớp: "May quá, đang khát, vừa rồi mũi lại hít rất nhiều bụi".
Khánh Đệ vô tình liếc nhìn yết hầu đang lên xuống ở cổ anh, mặt nóng bừng quay đầu nhìn vào màn hình, tiếp tục gõ chữ.
Anh ghé sát vào người cô hỏi: "Đây là cái gì?".
"Chat, phần mềm chat, em đang chat với Đàm Viên Viên, bạn học cũ của em." Hơi thở của anh vô tình lướt qua phần tóc mai của cô, Khánh Đệ nói xong cắn chặt môi, đột nhiên nhớ lại ngày hôm ấy cô kiễng chân, bám vào vai anh, đặt môi mình lên môi anh, lòng dạ rối bời, nhất thời đánh sai vài từ.
"Cái này hay thật." Giọng anh nghe rất điềm tĩnh bình thản.
Khánh Đệ thầm mắng mình luôn bị chi phối tâm trí vì anh, định gõ hai từ tạm biệt để chào Đàm Viên Viên, đột nhiên cô thấy tai mình buồn buồn, anh đang thổi vào tai cô. Khánh Đệ vừa xấu hổ vừa bực quay lại nhìn anh, anh giữ nguyên tư thế vừa rồi, cách má cô chỉ vài phân, ánh mắt nhìn cô như trêu chọc, anh nói khẽ, "Tai em lại đỏ lên rồi".
"Anh..."
Anh cười đắc ý: "Đỏ lan tới tận cổ rồi", thấy cô ngượng tới mức không biết nên làm thế nào, anh dỗ dành: "Giúp anh lập một nick chat, có thời gian anh nói chuyện với em".
Khánh Đệ nghiến răng, lại không thể cắn anh một cái, đành trừng mắt với anh. Cho dù là vậy, nhưng tay đã mở giao diện. Bận rộn một hồi, khi hai người bắt đầu trao đổi nick cho nhau, thì điện thoại của Khương Thượng Nghiêu đổ chuông.
Đêm khuya thanh vắng, giọng Hắc Tử lại vang lên vô cùng rõ. Chỉ nghe anh ta nói: “Mình đúng là đen đủi, cả ngày tâm trạng chẳng ra gì. Vừa rồi hết giờ tăng ca về nhà, thấy cửa số nhà bị đập vỡ tan tành, mẹ mình còn nói sáng nay vừa mở cửa ra, thấy mấy con mèo chết ngay trước cửa nhà, trên tường nhà bôi bê bết máu".
Khương Thượng Nghiêu đột nhiên sầm sắc mặt, cầm điện thoại đi vài bước ra phía cửa, nói: "Có lẽ là Nhiếp Nhị. Cậu mau chuyển hai cụ đến nơi khác đi. Chuyện này chưa biết mức độ lớn nhỏ thế nào".
Đầu dây bên kia Hắc Tử nói gì đó nghe không rõ nữa, chỉ thấy ngay sau đó Khương Thượng Nghiêu lại nói: "Bên chú Đức chắc an toàn, còn sự an toàn của cậu thì sao?".
Hắc Tử lại nói gì đó, vẻ mặt Khương Thượng Nghiêu dịu lại đôi chút, trầm ngâm hồi lâu tiếp tục nghe, rồi nói: "Hai ngày sắp tới mình về Vấn Sơn, có chuyện gì đừng âm thầm chịu đựng, báo lên một tiếng".