mọi người đều thầm cảm kích anh, vì vậy mợ em nghĩ nếu có quan hệ gì đó với anh, thì sẽ được nở mày nở mặt".
Cả tảng đá lớn trong lòng Khương Thượng Nghiêu như vừa rơi xuống, dở khóc dở cười nói: "Mợ em cũng thật thú vị. Người thật thà như cậu em chắc không thể quản nổi mợ ấy. Là anh nghĩ nhiều rồi, anh cứ nghĩ đã có những lời khó nghe truyền tới tai em chứ".
Khánh Đệ thật thà thừa nhận: "Dễ nghe có, mà khó nghe cũng có"
Sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm như nước, giấu cảm xúc thoáng giận xuống. Một lúc lâu sau anh thở dài, nắm lấy tay Khánh Đệ, mắt nhìn phía trước nói: "Khánh Đệ lần sau nếu có ai hỏi, thì cứ nói thẳng với người ta anh là bạn trai em nhé".
Vẻ mặt có chút ấm ức của cô như lập tức cứng lại, nghiêm túc quay đầu nhìn anh để xác định sự thật. Sự băn khoăn trong mắt cô anh thấy hết và ghi nhớ, chấn động trái tim anh. Khương Thượng Nghiêu nắm thật chặt tay cô, từ tốn nói: "Thật đấy".
Sự bình tĩnh mà cô cố gắng duy trì đã hoàn toàn sụp đổ khi nghe thấy hai từ đó, ngay lập tức quay phắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rút tay lại giơ lên che nửa mặt.
Khương Thượng Nghiêu hơi hoảng, dừng ngay xe lại cố gắng kéo cô ra, cô giống như con tôm cứ co người ngồi trên ghế, che mặt đi không cho anh nhìn. Phúc Đầu ngồi đằng sau tưởng có chuyện gì, hung tợn nhe hàm răng trắng nhọn hoắt ra, nhằm về phía Khương Thượng Nghiêu sủa không ngớt.
"Đồ chó ngốc, im mồm lại! Khánh Đệ." Anh cuống quýt, đột nhiên lại cảm thấy không chắc chắn, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mở miệng nói một cách khó khăn: "Nếu em không thích...".
"Không phải." Cô vội vàng giải thích: "Em rất thích".
Cô co người trên ghế, như cố gắng lấy hết can đảm, từ từ bỏ tay xuống, để lộ ra khuôn mặt giàn giụa nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh nhắc lại: "Em thích". Cô đã đợi suốt cả buổi tối, vậy mà như đã đợi cả mười năm rồi, khi thật sự nhận được hạnh phúc cô lại có chút không sao kìm nổi lòng.
Khuôn mặt như vui như buồn ấy được bàn tay anh giữ lấy, đang nhìn anh cười, đồng thời nước mắt vẫn cứ lăn dài. "Em thích." Cô nói khẽ.
Trong lòng anh dâng lên cảm giác xúc động mà cảm ơn Thượng đế, giấc mơ đầu đời đã tan vỡ, anh cố gắng đấu tranh để sinh tồn được tới ngày hôm nay, chính là vì giây phút đáng rơi nước mắt này.
Ngón tay khẽ lướt qua khuôn mặt nhỏ gầy của cô, những ngón tay ướt đẫm. Vào giây phút bàn tay anh rời khởi khuôn mặt cô, anh đặt một nụ hôn lên trán, lên tiếng thầm dỗ dành cô: "Đừng khóc. Đừng khóc. Anh cũng thích thế này".
Nghe anh nói thế, Khánh Đệ hơi khựng người tại, khuôn mặt quen thuộc của anh ở ngay trước mắt, khác với sự nghiêm túc ngày thường, trong mắt anh tràn ngập niềm vui mừng, nỗi xúc động và quan tâm, còn cả kinh ngạc mà cô không sao nắm bắt được.
"Anh có chắc chắn không? Thật sự chắc chắn không?" Cô kinh ngạc hỏi, ánh mắt vừa như do dự vừa như chờ đợi.
Bình thường cô rất điềm tĩnh trầm lắng, nhưng lúc này lại tỏ ra thảng thốt, trước ngưỡng cửa của tình yêu cô lại không tự tin như thế. Một cảm giác yêu thương tràn tới, dâng lên thành từng tầng từng lớp bao trọn trái tim đang ngày càng lạnh cứng của anh, Khương Thượng Nghiêu chầm chậm gật đầu.
Nụ cười trên môi Khánh Đệ mở rộng, ngay sau đấy cô khẽ kêu lên một tiếng rồi dang hai tay ôm chặt lấy anh. Mùi nước hoa nhàn nhạt vấn vít, cô ôm chặt cổ anh, dựa hẳn vào người anh khẽ run run.
"Khánh Đệ, Khánh Đệ." Anh gọi tên cô một cách khó khăn: "Anh sắp không thở được rồi", không biết là do cánh tay cô đang siết chặt hay do cơ thể mềm mại của cô đang dựa vào lòng anh.
Khánh Đệ nghe thấy vậy vội nới lỏng tay, trong bóng tối vẫn còn nhìn thấy sự ngượng ngùng lờ mờ trên khuôn mặt, đỏ lan sang đôi tai, Khương Thượng Nghiêu hít một hơi thật sâu, ngón tay bất giác không thể làm chủ được nữa, giơ ra nghịch nghịch tai cô: "Sau này, đừng nói với người khác anh chỉ là bạn bình thường, nữa nhé".
Cô mím môi mỉm cười, lại gật đầu.
Anh gọi tên cô một lần nữa, kéo mạnh cô vào lòng.
Sự tiếp xúc thân mật như thế này, không khí xung quanh toàn là mùi đàn ông rất hấp dẫn của anh, trái tim như nghẹn lại cùng hơi thở, phập phồng từng hồi. Khánh Đệ đưa bàn tay run ray của mình lên lau nước mắt trên mặt, cố gắng lấy lại chút lý trí, đẩy anh ra nhắc nhở: "Có người kìa"
Khương Thượng Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn quanh, không xa phía ngoài cửa xe là cảnh cả thôn đang chìm vào đêm, làm gì có người, ngoài Phúc Đầu đang rên ư ử nhìn họ chằm chằm. Tâm trạng anh lúc này rất vui vẻ, quay lại nựng nó: "Phúc Đầu, mày mau nhắm mắt lại, về nhà tao sẽ thưởng cho mày một khúc xương ngon".
Khánh Đệ phì cười, đẩy anh một cái rồi nói: "Đi thôi, về thôi".
Trong lòng anh hiểu lúc này cô đang xấu hổ, nên cũng không quấn quýt thêm nữa, chỉ véo mũi cô, khiến Phúc Đầu lại nổi giận sủa thêm một hồi. "Đồ chó ngốc, không thèm đôi co với mày."
Xe đến đầu thôn cô kiên quyết xuống đi bộ, Khương Thượng Nghiêu không chịu, lái xe tới tận cổng trường. Xuống xe, anh nhân tiện nắm chặt tay Khánh Đệ, không để cô có cơ hội phàn đối, liền nói luôn: "Quang minh chính đại, ai thích nói cứ để họ nói".
Hàng rào của trường cũng chỉ để làm cảnh, chưa đến cửa khu ký túc đã thấy đồng nghiệp ôm chậu rửa mặt ra ngoài lấy nước, nhìn thấy Khánh Đệ vội lên tiếng chào: "Cô giáo Thẩm, cô đi đâu về đây?".
Khánh Đệ nghĩ đến bốn chữ quang minh chính đại, bèn cười khúc khích đáp: "Vâng, chúng tôi vừa ra ngoài đi dạo". Đồng nghiệp đó cười khan vài tiếng, nói tốt quá tốt quá, rồi đi vào phòng. Khánh Đệ quay lại tinh nghịch nháy mắt với Khương Thượng Nghiêu.
Ngay sau đó cô nghe thấy có tiếng người gọi giật lại đầy bàng hoàng: "Chị".
Một bóng người đứng dậy từ trong bóng tối trước cửa ký túc xá, là Ái Đệ.
Mặt Ái Đệ hơi sưng, trong mắt vằn tia máu. Một người luôn chú trọng tới hình thức bên ngoài như Ái Đệ lúc này đầu tóc rối bù, mặc nguyên bộ quần áo ngủ, đi dép lê cứ thế chạy từ Vấn Sơn đến Dã Nam, Không biết là do bị thương ở đùi hay ngồi xổm quá lâu, mà khi đã nằm trong vòng tay Khánh Đệ rồi, người vẫn khẽ run lên lẩy bẩy, đứng không vững, chỉ ôm chặt lấy cô gọi chị liên tục. Khánh Đệ dùng sức giữ chặt lấy em, nói: "Tiểu Ái, đừng sợ, có chị đây. Đứng dậy chúng ta vào nhà nói chuyện".
Khương Thượng Nghiêu thấy cô có vẻ không đỡ nổi Ái Đệ liền đi lên phía trước khoác tay Ái Đệ, ra hiệu cho Khánh Đệ mở cửa
Vào phòng Ái Đệ vừa ngồi xuống mép giường, người đã không thể chịu đựng hơn được nữa, từ từ ngả xuống. Khánh Đệ vội vàng đỡ em rồi nhét vào sau lưng Ái Đệ một cái gối, sau đó lại sờ bàn tay lạnh ngắt của em, quay đầu lại nói với Khương Thượng Nghiêu giọng khẩn cầu: "Anh vào bếp lấy giúp em chút nước nóng được không?".
Khương Thượng Nghiêu gật đầu rồi đi. Khánh Đệ vội vàng lấy chăn đắp lên người Ái Đệ, khi có nước mang tới vội dỗ em uống nửa cốc cho ấm bụng. Ái Đệ được ủ ấm, đầu óc dần tỉnh táo, nhìn chằm chằm chị một lúc, đột nhiên òa lên khóc nức nở.
Khương Thượng Nghiêu lẳng lặng đóng cửa đi ra ngoài, đứng đó châm một diêu lluiốe.
Trong phòng Khánh Đệ ôm chặt em, để mặc nước mắt Ái Đệ chảy ướt hết áo mình, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nó.
"Tiểu Ái, có phải Hướng Lôi bắt nạt em không?"
Ái Đệ chỉ thút thít lắc đầu.
"Thế là, làm ăn thua lỗ à?"
"Không phải." Ái Đệ vẫn nói trong tiếng nấc.
Khánh Đệ cắn chặt môi, sau đó hỏi một câu mà cô không muốn nhất: "Thế bố... lại đánh em à?".
Nói đến từ bố, đột nhiên cô cảm thấy cơ thể Ái Đệ như cứng lại trong vòng tay mình, sau đó run cầm cập. Khánh Đệ không thể kiên nhẫn hơn được nữa, nâng mặt Ái Đệ lên, chỉ thấy sắc mặt em gái trắng bệch, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, giống như con chuột nhỏ vừa bị sập bẫy.
"Ái Đệ…" Ái Đệ đột nhiên nắm chặt cổ áo cô, nắm chặt tới nỗi cô có cảm giác mình sắp nghẹt thở: "Ái Đệ!".
“Ông ta không phải là người. Chị, ông ta không phải. Ông ta không phải bố chúng ta. Ông ta là cầm thú, là tên khốn nạn..."
Khánh Đệ chỉ cảm thấy như có tiếng sấm nổ bên tai, bản thân cũng muốn sụp xuống, cánh tay dùng sức ôm chặt vai em ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào khuôn miệng vẫn đang không ngớt buông lời nguyền rủa của Ái Đệ: "Tiểu Ái, đừng dọa chị. Tiểu Ái!". Cô như phát điên lên ôm vai em gái mà lắc: "Em mau nói cho chị biết, có phải em đã bị tên khốn đó…Ái Đệ?"
Ái Đệ đờ đẫn ngẩng đầu lên, mím chặt môi, cố ngăn dòng nước mắt tủi nhục đang ào ạt tuôn ra: "Chị, em thoát được ra ngoài. Liều mạng để thoát ra ngoài. Ông ta uống nhiều quá, lại khỏe. Suýt chút nữa thì em... em cứ nghĩ hôm nay mình...".
Buổi chiều Hướng Lôi đến tiếp quản cửa hàng, Ái Đệ tranh thủ thời gian về nhà định ngủ một lát. Nghe có tiếng mở cửa lạch cạch nó cứ nghĩ mẹ về, nên chỉ ậm ừ gọi "mẹ", kết quả người vào phòng lại là người sẽ khiến nó ghê sợ suốt phần đời còn lại. Ái Đệ vật lộn hồi lâu mới thoát được ra ngoài, không dám tới tìm Hướng Lôi, đi thẳng ra bến xe, cầu xin lái xe cho nó đi nhờ tới Dã Nam. Người trên xe thấy Ái Đệ nhếch nhác đáng thương, cho nó mười tệ, đủ tiền đi xe tới làng Vọng Nam.
Tiếng khóc thút thít vọng từ trong phòng ra, Khương Thượng Nghiêu dập tàn thuốc Iá, ngồi xổm xuống ấn đầu Phúc Đầu, Phúc Đầu thuận theo tay anh quay lại nhìn, cổ họng phát ra vài tiếng rên ư ử đầy ấm ức. Anh lại lần nữa dùng lực nghịch đùa Phúc Đầu mấy cái, rồi đốt điếu thuốc thứ hai.
Trời bắt đầu vào đêm, cửa phòng hé mở, Khánh Đệ bước ra, thấy anh thì khựng lại: "Anh chưa về à?".
"Sao anh có thể yên tâm?" Anh nhìn vào phòng hất cằm: "Ái Đệ ngủ rồi?".
Khánh Đệ gật đầu, đi gần về phía anh, trong lòng thấp thỏm không biết cuộc đối thoại ban nãy của chị em cô anh nghe được bao nhiêu.
Khương Thượng Nghiêu đưa tay kéo cô vào lòng, bàn lay to lớn của anh ôm chặt lấy gáy cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô, trầm giọng nói: "Khóc sưng hết mắt rồi".