"Thật sự không liên quan?" Hắc Tử vẫn không chịu buông tha, hỏi rất nghiêm túc: "Không liên quan thì thằng em sẽ bạo gan theo đuổi nhé. Con nhà ngoan ngoãn nề nếp đã khó tìm, dáng người cao ráo như thế lại càng hiếm gặp. Bọn mình rất đẹp đôi, nếu sinh một cậu con trai mập mạp, có lẽ phải cao hơn một mét chín. Ối trời ơi, mẹ mình chắc vui chết mất!".
Nghe Hắc Tử hiếm hoi lắm mới nói ra được những từ văn vẻ nho nhã như vậy, Khương Thượng Nghiêu vốn định cười nhạo mấy câu, nhưng thấy anh ta càng nói càng chẳng ra làm sao, bất sa sầm sắc mặt: "Một hai chén rượu mà đã khiến đầu óc cậu mơ rồi à? Muốn mơ mộng cũng còn phải xem người ta có thèm ngó tới cậu không đã".
Hắc Tử cũng chẳng tức giận: "Mình chẳng tin cô ấy đã thích cậu, lại có thể không thích mình? Mình có kém gì cậu đâu", nói rồi quay sang nhìn vào gương chiếu hậu ngắm nghía: "Xem đi, mình có điểm nào không đẹp trai bằng cậu".
Khương Thượng Nghiêu không nhịn được cười: "Được, cậu theo đuổi ngay đi, theo đuổi được mình sẽ tặng bao lì xì cho cậu".
Hắc Tứ bỗng trở nên nghi ngờ: "Nói thật không, thật sự là không sao chứ?".
Trong xe bỗng trở nên im lặng tạ thường, Khương Thượng Nghiêu kéo nửa cánh cửa kính xuống, không khí mát mẻ bên ngoài ùa vào, đầu óc sau bữa rượu cũng đã tỉnh táo hơn nhiều. "Giờ không nghĩ tới chuyện đó. Sau này hãy nói. Hiện tại mình chỉ lo kiếm tiền thôi."
Hắc Tử bỗng nhớ lại những lời Khương Thượng Nghiêu nói trên bàn rượu: "Mình suy nghĩ rồi, thật sự cách làm đó khá đấy. Chỉ có điều vấn đề lợi ích phải xử lý cho tốt, bên đó do ai quản, kiếm được tiền thì phân chia thế nào. Hay là về hỏi chú mình xem, ông ấy có kinh nghiệm. Ha ha, có tiền rồi anh sẽ mua ngay một chiếc xe của Đức, bà nó chứ, xe của Nhật không bằng xe của châu u. Chạy khỏe, mã lực mạnh, chạy rất bốc".
Đối với mộng tưởng đầy hào hứng của Hắc Tử, Khương Thượng Nghiêu lơ đi như không nghe thấy gì. Trong lòng anh đang tính toán bước tiếp theo nên bắt đầu từ đâu, và cả thái độ của chú Đức nữa.
Ngành vận tải là ngành không thu hút nhất. Vốn đầu tư ít, mà lại kìm kẹp tất cả những ngành có liên quan khác, lặng lẽ phát tài, người không biết quỷ không hay. Chú Đức biết rõ mấy năm nay ngành than làm ăn rất khá, nhưng chưa từng thấy chú có ý định chen chân vào, mà chỉ ra sức nắm vững ngành vận tải ở Vấn Sơn. Có thể nói chú Đức thận trọng, mà cũng có thể nói chú Đức hiểu được lợi hại ở đâu.
Đối với kế hoạch của anh, chú Đức sẽ có thái độ như thế nào?
Lý do mà Khương Thượng Nghiêu kéo Hắc Tử vào, không gì ngoài muốn tăng thêm lực lượng, nói một câu thật lòng, anh không lạc quan lắm đối với phản ứng của chú Đức. Anh cho rằng trọng tâm mà chú Đức muốn nắm giữ vẫn là ngành vận tải, nhưng sẽ có ý kiêng dè trước con đường khác của anh.
Thật không ngờ chú Đức sau khi nghe hai người bọn họ giãi bày xong, nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, sau đó mở trừng mắt ra, ánh sáng trong mắt như rực lên. "Thời gian đầu phải bỏ bao nhiêu vốn ra đã tính chưa?"
Khương Thượng Nghiêu hiểu chú Đức muốn kiểm tra anh, anh ngồi thẳng người dậy trả lời: "Chú Đức, bọn cháu định thời gian đầu sẽ làm nhỏ thôi, bởi vì nếu áp dụng hợp đồng hợp tác thì chi phí ký kết ban đầu cũng sẽ cắt giảm được không ít, sản lượng than mỗi năm mười lăm vạn tấn thì chỉ cần ba trăm đến năm trăm vạn làm vốn là đủ. Chủ yếu là tiền mua thiết bị và chạy giấy phép thôi".
"Giấy phép không cần phải lo, chỉ cần hai đứa chuyên tâm vào làm ăn, thì cái mặt già này của chú Đức vẫn còn chút tác dụng." Chú Đức trầm ngâm hồi lâu rồi mỉm cười nói: "Thời gian trước phải làm nhiều bài học lắm đúng không? Tiểu tử, chẳng trách trốn về tận nơi heo hút ấy. Cổ phần định tính thế nào?".
"Cái này phải bàn bạc chi tiết, nhưng quyền quyết định nhất định phải là của chúng cháu. Đây là điều cơ bản..."
Chú Đức lại hỏi tiếp về những vấn đề chi tiết hơn, liếc nhìn Hắc Tử đang ngồi ngủ gà ngủ gật bất giác nổi giận, thò chân đá cho Hắc Tử một cái.
"Thằng ranh này, đầu toàn phân bò à?"
Hắc Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Bàn xong rồi? Bàn xong rồi thì đi ngủ thôi, ngày mai cháu còn phải trực nữa".
Khương Thượng Nghiêu và Quang Diệu cùng khẽ phì cười, chú Đức bất lực khoát tay: "Đi đi, đi đi, Thạch Đầu, cậu ở lại đây vài hôm, trước khi đi chú sẽ có tin".
Khương Thượng Nghiêu dạ một tiếng, liền nghe chú Đức nói tiếp: "Những chuyện khác cậu cũng nên để ý một chút, không thấy Quang Diệu ngày nào cũng vắt chân lên cổ à?".
Bắt đầu mặc cả ra điều kiện rồi đây. Khương Thượng Nghiêu tâm sáng như gương, cố ý quay tại nhìn Quang Diệu, cười chân thành, nói: "Anh Quang Diệu, thời gian này phiền anh vậy, khoảng nửa năm nữa chuyện ở mỏ em bố trí xong sẽ cử người tới quản lý, lúc ấy có lẽ sẽ giúp được anh ít nhiều, cần gì anh cứ nói".
Quang Diệu liên tục nói không dám. Chú Đức lim dim mắt, nhìn ba anh em họ không kìm được mỉm cười hài lòng.
Khương Thượng Nghiêu và Hắc Tử ra khỏi thư phòng, Quang Diệu gọi vội người mang nước nóng lên, chú Đức hứng thú quá mức, tự mình rót nước nóng vào bình trà. Chú chầm chậm lau những giọt nước đọng ngoài bình trà đi, đột nhiên thở dài: "Thạch Đầu, viên đá này đã mềm đi nhiều rồi, không thể gọi là Thạch Đầu nữa".
Quang Diệu mỉm cười, đáp: "Chú Đức, đây là việc tốt người ta trưởng thành rồi thì phải có trải nghiệm chứ".
"Tiểu tử thối, có tâm có trí là một việc tốt, nhưng để đối phó với một ông già như ta thì ích gì? Mới ra đã nói tới chuyện làm ăn, chối đây đẩy hết lý do này tới lý do khác, rồi lại chạy về vùng sơn cùng thủy tận ấy, ta cứ nghĩ nó thế là an phận rồi. Nào ngờ giấu đầu giấu đuôi, thì ra nghĩ cách để tới gặp ta ra điều kiện. Đưa ra điều kiện cũng tốt, lại còn kéo cả Hắc Tử vào."
Cho dù rất hiếm khi thấy bộ dạng bực tức như lúc này của chú Đức, Quang Diệu vẫn cảm nhận được sự vui mừng trong niềm hối tiếc của chú. Nhưng anh ta chỉ cười, không nói gì, tiếp tục rót trà cho chú Đức.
"Thằng bé này học hành chẳng đến nơi đến chốn, nhưng rất biết cách dùng đầu óc." Chú Đức nhấp một ngụm trà, rồi tiếp tục nói: "Trên tỉnh chuẩn bị thắt chặt mọi chính sách rồi, tổng công ty năng lượng của tỉnh năm sau sẽ tiến hành tái cơ cấu, muốn thống nhất việc hợp tác khai thác tài nguyên của toàn tỉnh. Một khi tích hợp lại không biết sẽ liên quan tới tinh lực và túi tiền của bao nhiêu người, biết vượt khó mà lên, tân bí thư cũng thật có tài đấy! Tên tiểu tử thối đấy, không biết suy nghĩ thế nào mà lại rất phù hợp với chính sách của cấp trên, chỉ có điều một người vì lợi ích cá nhân, một người vì lợi ích công mà thôi!".
Nói tới chuyện chính, Quang Diệu nghiêm túc hẳn, suy nghĩ đắn đo hồi lâu mới nói: "Chú Đức, chuyện này thật ra cũng có. Tên Vu béo vào tù rồi, mạng lưới mà chúng ta tốn công tốn sức dệt cũng tan. Lần này Nhiếp Nhị đắc ý, chắc chắn sẽ chuyển mục tiêu sang chúng ta. Cháu thấy năm nay việc làm ăn sẽ không thuận lợi lắm. Đường sắt còn có thể giữ được, nhưng trên đường bộ thì khó nói".
"Ta cũng nghĩ như thế. Nếu hắn dám đánh trực diện thì ta sẽ đánh đằng sau hắn. Đợi dự án làm than của Thạch Đầu vững lên, nếu hắn lên mặt thì ta sẽ nuốt hắn." Ánh mắt chú Đức thoáng lóe lên những tia nhìn sắc lẹm.
"Chú Đức, vậy... phía tên Vu béo, mấy vụ án giết người cướp của trước kia của hắn, có cần phải truy tận gốc không? Mấy kẻ thuộc hạ ra tay giúp vẫn đang trốn để chờ, lúc nào cũng có thể ra làm chứng."
"Phía Tang Cẩu có tin tức gì không?"
"Không. Như đá chìm dưới biển, mấy năm nay không thấy một chút tin tức nào."
"Nghèo nhà giàu chợ. Món tiền hắn mang theo khi bỏ trốn đó dùng trong mấy năm nay, có lẽ còn lại cũng không nhiều. Để ý tới động tĩnh ở quê hắn, mầm họa này không thể giữ lại."
Chú Đức nói xong ngửa đầu ra phía sau dựa vào thành ghế sô pha, nhắm mắt suy nghĩ. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Quang Diệu ngắm kỹ khuôn mặt chú, mới thấy chú Đức dạo gần đây già đi rất nhiều, trên trán xuất hiện khá nhiều nếp nhăn và dấu vết của sự mệt mỏi.
Rất lâu sau, chú Đức thở dài, nói: "Lão Vu lần này chắc sẽ phải khổ sở đây, khi ra tù rồi chắc cũng chẳng còn thành hình người nữa. Trong đám người chúng ta, Nhiếp Đại là kẻ ác nhất, Nhiếp Nhị độc nhất, lão Vu thì giảo hoạt nhất, ta là thực tế nhất. Kẻ đầu tiên kiếm được tiền, phát tài cũng là lão Vu, không ngờ gần về già thì hắn lại là kẻ xui xẻo nhất... Thôi, ta cũng già rồi, không muốn nhúng tay vào quá nhiều việc".
"Vâng." Quang Diệu đáp một tiếng, lòng thầm nghĩ người xưa nói quả không sai, người ta hễ về già là trái tim sẽ mềm yếu.
Mồng Tám Tết, Khương Thượng Nghiêu gọi điện hỏi Khánh Đệ có muốn cùng về Dã Nam hay không. Khánh Đệ ở nhà cũng đủ lâu, không quan tâm tới ánh mắt oán trách của em gái, thu dọn hành lý nói đi là đi ngay.
Ái Đệ vác một túi toàn đồ ăn do mẹ chuẩn bị cho chị, lóc cóc đi xuống tầng: "Em vừa cãi nhau với Hướng Lôi, chị lại đi, cái Tết này thật chẳng vui vẻ gì".
"Em ít đòi người ta hôm nay mua cái này ngày mai mua cái khác đi, đảm bảo sẽ không cãi nhau nữa. Ái Đệ, em cũng nên học cách thương xót người khác đi chứ, Hướng Lôi tiết kiệm tiền cũng là vì em."
Xuống dưới tầng, Hắc Tử và Khương Thượng Nghiêu sớm đã đợi sẵn. Nhìn thấy chậu hoa trên tay Khánh Đệ, Khương Thượng Nghiêu khẽ sững lại. Nhớ tới lai lịch của chậu hoa đỗ quyên này, Khánh Đệ đỏ bừng mặt, vờ như chẳng bận tâm nói: "Em gái em chăm sóc thế nào mà sắp chết mất rồi, anh Hắc Tử có thể đưa em về Dã Nam thật may quá, em còn đang lo bao nhiêu đồ thế này không biết phải làm sao".
Chậu hoa Ngũ Bảo Châu của bà ngoại! Khương Thượng Nghiêu hoảng hốt, ngay lập tức ý nghĩa của loài hoa này bỗng hiện lên trong đầu. Kiềm chế. Anh trang trọng gật đầu, cầm lấy chậu hoa đi về phía sau xe cảnh sát.