người ta đi trước rồi." Tự nói với mình xong, Khương Thượng Nghiêu lại thấy hối hận. Mỗi ý kiến anh nói ra là anh càng can thiệp sâu vào chuyện này.
Chú Đức gật đầu đồng ý: "Có những chuyện nhất định phải làm, ngồi đợi chết không phải là tác phong của chú. Có điều sau này nếu có chuyện gì... anh phải giúp đỡ chăm sóc cho Thắng Trung".
Hắc Tử là anh em thân thiết, chăm sóc là điều nên làm. Nhưng dưới ánh mắt tha thiết đang nhìn anh chằm chằm của chú Đức, thì hình như lại có ý khác. Khương Thượng Nghiêu biết là thế nào cũng không được gật đầu, đành tỏ ra chân thành nói: "Chú Đức, nói một câu thật lòng thì, giờ mọi việc trên giang hồ không còn tranh chấp nhau bằng nghĩa khí nữa, mà đều vì lợi ích quan hệ, chỉ có điều kiếm ít hay kiếm nhiều mà thôi. Chi bằng rút lui đúng lúc, cho mình một con đường lui".
Chú Đức quan sát anh rất lâu, trong bóng tối đôi mắt sáng rực dần dần trở nên u ám, sắc mặt tĩnh lặng như giếng sâu không dao động. Chú Đức khẽ ho một tiếng: "Chú sớm đã biết anh có lý tưởng cao, nhưng vẫn không sao quên được bộ dạng cứng rắn không chịu thua của anh hồi nhỏ. Thôi, chú Đức không ép làm khó anh nữa".
Đã nói đến thế này, cả hai người đều cảm thấy có chút khó xử bất lực, Khương Thượng Nghiêu đứng dậy xin ra về, chú Đức gật đầu: "Để Quang Diệu đưa về".
Xe ra đến đầu đường của thị trấn, một chiếc xe con khác lao từ trên đường cao tốc xuống, khi đi ngang qua xe của Quang Diệu đột ngột phanh gấp lại. Xe bên kia kéo cửa kính, hình như có quen biết với Quang Diệu, hỏi: "Quang Diệu, nửa đêm đi đâu thế?".
Khuôn mặt lờ mờ hiện ra trong bóng tối nhìn khá quen, nhưng Khương Thượng Nghiêu không nhớ ra được là đồ đệ nào của chú Đức, chỉ thấy bộ dạng bực mình của Quang Diệu: "Có chuyện, về rồi nói", nói xong kéo cửa kính xe lên đạp ga phóng đi.
Chẳng biết Quang Diệu vẫn luôn đứng canh ở cửa sau có nghe được mấy phần câu chuyện giữa anh và chú Đức hay không, suốt đường đi Khương Thượng Nghiêu vẫn nói chuyện phiếm với Quang Diệu, nhưng cả hai như có thỏa thuận ngầm không ai nhắc tới chuyện tối nay. Đến dưới khu nhà mình ở, Khương Thượng Nghiêu xuống xe nói lời tạm biệt, Quang Diệu gọi "Đợi đã", rồi nhảy xuống xe, lấy một gói giấy được bọc vuông vắn từ ghế sau ra đưa cho anh.
"Nghe nói cô Khương đến từng nhà trong khu để hỏi vay tiền. Chú Đức rất giận, nói nhà cậu có việc mà không tìm chú. Cái này cậu cầm đi, chú Đức đã nói rồi, coi như cho vay, bao giờ có thì trả.”Quang Diệu nghĩ một lúc rồi nói: "Câu này là chú vừa dặn tôi phải nói lại với cậu: \'Nói với tiểu tử đó rằng, đừng nghĩ cầm tiền của chú là phải bán mạng cho chú, đây là tiền cho vay, cho vay vì nó đã gọi ta là chú suốt mười năm nay\', nguyên văn như thế".
Khương Thượng Nghiêu cầm chặt bọc nặng trịch đó, nhất thời không biết nên phải trả lời thế nào. Cảm động có, bất lực có, áy náy có... phức tạp, tâm trạng rối bời.
Quang Diệu nhìn rõ tâm trạng của anh lúc này, khẽ thở dài, nói: "Chuyện này nói trắng ra là mỗi người mỗi chí hướng, cậu cũng đừng trách chú Đức, chú làm vậy cũng là vì anh em".
Khương Thượng Nghiêu cười, đặt gói giấy kia lại tay Quang Diệu: "Nhờ anh nhắn lại với chú Đức là tôi cảm ơn. Số tiền này tôi tạm gửi ở chỗ chú, khi cần tôi sẽ tự mình qua lấy".
"Cậu…" Quang Diệu tức giận lắc lắc đầu: "Anh đi đây, có việc gì cứ gọi anh".
Theo thói quen Khương Thượng Nghiêu nhìn về phía tầng cao nhất của khu nhà đang thi công, căn hộ này giá quá cao, anh không trả nổi. Trong đêm vắng sao, anh đứng nơi cửa sổ phòng mình, nhìn lại một lần nữa, để xác định chắc chắn sự lựa chọn của bản thân là đúng đắn.
Có điều trong lòng anh vẫn day dứt những lời tâm can hiếm thấy của chú Đức. Tại sao lại phải giãi bày lương tâm của mình với anh? Tại sao lại cho anh biết nội tình bên trong của Nhiếp gia và hoàn cảnh lúc này?
Còn nữa, khuôn mặt của người đàn ông gặp ở đầu đường hôm nay, đầu anh mập mờ nhớ nhưng lại không sao gọi được tên và nhớ ra lai lịch của người đỏ. Anh cứ có cảm giác như mình vừa bỏ lỡ mất điều gì, và quan hệ vô cùng lớn.
Khắp thành phố hoa của cây dương như tơ liễu bay phủ đầy mặt người.
Thành phố nhỏ Vấn Sơn luôn bị bao trùm bởi một màu xám nhàn nhạt, mỗi năm khi tiết trời xuân hạ giao nhau, quang cảnh mùa xuân yêu kiều như thế này luôn xuất hiện, khiến con người Vấn Sơn vốn quen ăn to nói lớn thẳng thắn khi gặp nhau ngữ điệu cũng mềm mại đi vài phần.
Chỉ có sông Tích Sa đang phải chuẩn bị đón mùa mưa lũ tới gần, nước sông cuồn cuộn chảy hối hả, lộ rõ vẻ dã tính và sự bất kham của tự nhiên.
Mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi, vẫn như những năm xưa. Khương Thượng Nghiêu không biết sự sốt sắng của mình xuất phát từ đâu, như đang chờ đợi mà đồng thời lại như đang lo sợ. Anh đổ tội cho mã cổ phiếu mà mình dốc hết khả năng ra mua không lên như anh đã dự tính, vẫn cứ ổn định ổn định và ổn định mãi. Nhưng cũng rất khó giải thích vì sao lại có cảm giác nhẹ nhõm mỗi khi theo tàu rời khỏi Vấn Sơn, cùng cảm giác mệt mỏi trào dâng mỗi khi tàu cập ga chuẩn bị được về nhà.
Dù mẹ có giữ kín như bưng chuyện xảy ra thời trẻ, nhưng anh cũng đoán được phần nào câu chuyện qua tâm trạng bị dồn nén trong nhiều năm của mẹ. Năm đó mẹ anh tham gia vào đội đi Tứ Tử Vương Kỳ (2), có lẽ quen cha anh trong ngày hội Na-Ta-Mu (3). Hồi nhỏ mỗi khi bị mắng bị đánh, anh lại có suy nghĩ bỏ nhà đi tìm cha, sau này lớn lên anh mới dần hiểu được tâm tư của mẹ, nên cũng điềm đạm hơn.
(2) Tứ Tử Vương Kỳ nằm ở trung bộ của Khu tự trị Nội Mông.
(3) Ngày hội Na-Ta-Mu: Ngày hội của người Mông Cổ.
Nhưng mỗi lần chạm tay lên những hoa văn tinh tế trên vỏ dao, trong anh vẫn có một mong muốn mãnh liệt được một lần đặt chân lên đất quê hương, muốn biết cảm giác thật khi đôi chân đứng ở đó và nhìn bãi cỏ trải rộng tới tận chân trời.
Nhất là trong một năm đầy biến động bất an như năm nay.
Bà thấy anh vừa về chưa được mấy phút đã lại định ra ngoài, liền truy hỏi: "Đi tìm Cảnh Trình phải không? Thằng bé này! Ngày nào cũng về nhà rất muộn, hôm trước nửa đêm mới về nhà còn cãi mẹ một trận, mẹ nó hôm qua sang khóc lóc với bà. Thằng bé này tới lúc phải để mắt đến nó rồi, cứ tiếp tục thế này sao được chứ?".
Khương Thượng Nghiêu nghe thấy vậy vội đứng lại, túi hành lý nhỏ trượt khỏi vai, hỏi bà: "Khi cháu ở nhà thấy nó cũng rất quy củ mà, sao lại...".
Bà lắc đầu thở dài: "Thằng bé này giờ chỉ cháu mới bảo được thôi, nó chẳng nghe lời ai cả, dì Diêu nó cũng không coi ra gì".
"Bà, cháu đi hai ngày thôi." Khương Thượng Nghiêu tính ngày rồi mới chần chừ nói: "Bao giờ về cháu sẽ đi tìm Cảnh Trình".
Đến Tứ Từ Vương Kỳ cả đi lẫn về cũng chỉ mất hai ngày, anh không có tham vọng tìm lại dấu vết của chuyện cũ, chỉ là có thứ gì đó cứ sôi sục trong lòng, không đi một chuyến thì khó có thể trở lại bình thường.
Đến ga tàu, anh chào hỏi mấy người đồng nghiệp quen, đang định đi thẳng vào nhà ga, thì bị dòng người dài chặn mất đường.
Giữa những đầu người đen sì nhấp nhô nổi bật một cái đầu bóng loáng nhẵn thín, vô cùng gây chú ý.
Bên cạnh người đó rõ ràng được bảo vệ bởi một đám vệ sĩ, trông rất oai phong. Khương Thượng Nghiêu khẽ sững lại, nhận ra đó chính là tên Vu béo, nhớ đến những lời mà chú Đức ngầm nhạo báng hắn vờ tỏ ra mình có uy thế liên hệ với tình cảnh thực tế trước mắt, bất giác không nén được muốn cười.
Một loạt xe con đỗ cách cửa ra vào nhà ga không xa chắc chắn là đang chờ để đón tên họ Vu kia, dẫn đầu là một chiếc xe Mercedes-Benz kiểu cũ, người trên xe dường như nhìn thấy tên họ Vu, vội mở cửa xe đi ra nghênh đón.
Khi Khương Thượng Nghiêu nhìn rõ mặt của người đó, trái tim anh giật thót, liếc nhìn sang chiếc xe Toyota màu tím sẫm bên cạnh, lúc ấy trái tim anh đột ngột như bị ai đó giơ tay ra bóp chặt. Anh cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, chăm chú nhìn cho tới khi đoàn xe đó đi khuất, mới chầm chậm thả bước về phía một cửa hàng nhỏ bên cạnh cửa ra vào, mua chai nước và bao thuốc ngồi xuống chiếc ghế dài.
Hít nicotine vào phổi, cảm giác tê liệt sau khi bị chấn động mạnh cũng dần dần tan biến.
Cuộc nói chuyện bập bõm mà anh nghe được giữa chú Đức và tên Vu béo trong rừng Vấn Sơn hồi sau Tết lại thấp thoáng vang lên bên tai, khuôn mặt đôn hậu của tên Vu béo và nụ cười giảo hoạt của Tang Cẩu cùng ánh mắt thiết tha chờ đợi của chú Đức cùng lúc chồng lên nhau, khuếch đại rồi dần dần mờ di.
Trong lúc hỗn loạn, Khương Thượng Nghiêu nhất thời không nghĩ thông được những tình tiết trong đó. Chỉ biết là trong trận tập kích ác liệt, anh phải làm chút gì dó, chứ không phải là bỏ đi. Nhưng đầu tiên, anh phải tìm ra Diêu Cảnh Trình đã.
Nhà của Hoàng Mao nằm ở khu dân cư cũ của Vấn Sơn. Sau khi đến trường Nhất Trung không tìm thấy Diêu Cảnh Trình, dựa vào ký ức mơ hồ của mình, đi qua rất nhiều những con ngõ nhỏ, đến khi tìm được nhà Hoàng Mao đã gần đêm.
Bóng tối bao trùm, ánh sáng trong nhà Hoàng Mao không tốt lắm, khiến màu da của Hoàng Mao càng trắng bệch hơn bình thường, còn đôi mắt càng thêm u ám.
Khương Thượng Nghiêu không có tâm trạng để quan sát gia cảnh nhà cậu ta, chỉ hỏi: “Cảnh Trình không ở cùng cậu à?".
Hoàng Mao tránh ánh mắt anh, thu dọn bát đũa trên bàn, đáp: "Giờ này cậu ta đang ở lớp tự học".
"Đừng có giở trò với anh. Cậu biết nó bao nhiêu tối không đến trường chứ." Nếu không gặp được chủ nhiệm lớp của Cảnh Trình, thì anh còn chưa biết tên tiểu tử đó gan to thế nào. "Gần đây nó đang bận rộn chuyện gì? Buổi tối đi đâu?"
Giọng anh như đang thẩm vấn khiến Hoàng Mao lập tức nhướng mày lên: "Liên quan gì đến em? Anh là anh nó, anh không biết mà lại đến hỏi em?".
Khương Thượng Nghiêu bị cậu ta phản ứng, khẽ sững lại, rồi hạ giọng: "Hai cậu vẫn còn làm với Tang Cẩu phải không? Nhà hàng ở phía Đông thành của Tang Cẩu tên là gì?".
Hoàng Mao giật mình, nhưng không nói gì, bưng đồ ăn thừa trên bàn đứng dậy.