ita, nhưng giờ đã đến kỳ nghỉ đông cô không còn cớ nào để từ chối nữa. Rốt cuộc là cô có muốn đi hay không? Có thể đi không?
"Cậu nói gì đi chứ? Nghỉ đông có đi được không?" Diêu Cảnh Trình có chút sốt ruột.
Cô do dự nói khẽ: "Chắc là được".
Diêu Cảnh Trình reo lên một tiếng rồi nhảy phốc khỏi yên xe, tươi cười, nói: "Vậy mau cho mình số điện thoại?", rồi lại hỏi: "Lần trước mình đã cho em gái cậu số máy nhắn tin, nhờ Ái Đệ chuyển cho cậu, sao cậu không nhắn cho mình?".
Khánh Đệ nghi hoặc: "Tiểu Ái? Chắc là em ấy quên". Nghĩ thế nào lại quyết định không nhịn nữa, hỏi: "Chẳng phải cậu định tuyệt giao với mình sao? Muốn mình nhắn tin cho cậu để làm gì? Không có ai để bắt nạt phải không?".
Diêu Cảnh Trình gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: "Ai nói là tuyệt giao đâu? Ai dám bắt nạt cậu?". Nói xong tìm trong túi lấy ra một chiếc bút: "Đưa tay đây cho mình", vừa dứt lời định túm lấy tay của Khánh Đệ.
Khánh Đệ hất tay cậu ta ra, đỏ mặt xấu hổ nhìn quanh. Diêu Cảnh Trình cũng biết mình đã quá đường đột, lúng túng giải thích: "Mình ghi số cho cậu".
Lưu lại số điện thoại của nhau trên vở xong, Khánh Đệ cúi người xuống mở khóa xe, liếc mắt thấy Diêu Cảnh Trình vẫn ngập ngừng đứng ngay cạnh đó, như muốn nói gì lại thôi, cô mềm lòng, hỏi nhỏ: "Diêu Cảnh Trình, lần trước cậu nói thích tôi phải không?".
Sắc mặt Diêu Cảnh Trình thoáng ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Khánh Đệ, làm bộ như đang tìm chìa khóa xe đạp cúi đầu nói: "Đương nhiên rồi. Lẽ nào những lời như thế mà cũng có thể là giả sao?".
"Cậu thích tôi ở điểm nào?" Khánh Đệ tò mò hỏi.
Câu hỏi này có lẽ đã khiến Cảnh Trình khó xử, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn cô, bần thần ra sức suy nghĩ để tìm đáp án.
"Chính cậu cũng không biết sao?" Khánh Đệ chẳng còn gì để nói, đẩy xe của mình ra.
"Đợi đã." Diêu Cảnh Trình lập tức chặn bánh sau của xe lại, nói nhanh: "Sao mình lại không biết? Bởi vì cậu giống chị mình, vừa chăm học lại vừa nhẹ nhàng, học giỏi nữa, đối xử với em gái cũng rất tốt".
Diêu Cảnh Trình ù ù cạc cạc: "Mình đã nói sai điều gì sao? Này, Thẩm Khánh Đệ, đừng chạy!".
"Diêu Cảnh Trình là tên đại ngốc, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. " Sau bữa cơm tối Khánh Đệ trở về phòng, nhìn thấy em gái mình đứng một lúc lâu bên cạnh bàn học, mắt nhìn chằm chằm vào quyển vở trên tay, miệng lẩm bẩm mắng: "Tên đại ngốc\'".
Khánh Đệ gõ cửa, lúc ấy Ái Đệ mới biết là cô vào, lập tức quay người đứng đối diện với cửa phòng, đồng thời nhanh chóng giấu quyển vở trên tay ra đằng sau.
Ngay sau đó, Ái Đệ chột dạ nhìn xuống như vừa làm việc gì đó tội lỗi, bởi vì cặp sách và những vật dụng trong cặp của Khánh Đệ đang bày ra chiếm đến nửa cái bàn.
"Chị, em đang tìm hai tấm thẻ từ đó, hai tấm thẻ mà lần trước bạn anh Hoài Nguyên cho chúng ta ấy. Là lần ở quán Internet Tấn Đằng".
Giải thích chính là vì muốn che giấu, giọng Ái Đệ nhỏ dần: "Em tìm khắp nơi mà không thấy".
Khánh Đệ bước tới, giật quyển vở bài tập trên tay em gái, chính là quyển vở mà Diêu Cảnh Trình đã viết lại số nhắn tin của cậu ta. Sau đó kéo ngăn kéo bàn học ra, hai tấm thẻ từ rõ ràng nằm ngay trên cùng, mở ra là thấy.
Ái Đệ ngượng ngùng, khẽ nói: "Sao em lại không nhìn thấy nhỉ?".
Khánh Đệ im lặng không nói, thu sách vở trên bàn cho lại vào cặp sách. Ái Đệ phụng phịu ngồi xuống, tay chống má quan sát chị, thấy cô không cả buồn nhướng mày, bất giác buồn bực giậm chân: "Sao tính khí chị càng ngày càng kỳ quái thế? Thắc mắc thì cứ hỏi, tức giận thì thể hiện ra, lạnh lùng với em làm gì? Chị biết rõ em không giấu được chuyện gì bao giờ mà!".
"Em thông minh như thế mà còn phải hỏi chị giận chuyện gì sao?" Trách móc em gái xong, tự Khánh Đệ cũng thấy những lời của mình có phần cay nghiệt, cô hạ thấp giọng chậm rãi nói tiếp: "Diêu Cảnh Trình nhờ em đưa cho chị số máy nhắn tin của cậu ta, thế mà em không nói gì, giờ lại còn lục tung đồ đạc của chị lên. Cậu ta cho chị số thì làm sao? Em không thích cậu ta, chị biết. Nhưng, Ái Đệ, có phải em đang quản quá nhiều chuyện rồi không? Cậu ta là bạn học của chị, cũng không phải người xấu, bất luận thế nào sau này bọn chị cũng sẽ là bạn, chị phải kết bạn với những người như thế nào, tự chị biết".
"Chẳng phải em cũng là vì tức giận hay sao? Vừa thi xong ra khỏi phòng đã gặp anh ta, anh ta xông tới hỏi em có ý gì? Tại sao không đưa số của anh ta cho chị?" Ái Đệ nghịch nghịch ngón tay của mình, khẩu khí có vẻ tự đắc: "Lần trước em đã nói với anh rồi, rằng \'chị em không thích anh\'. Nhưng anh ta lại cứ bám riết lấy em không chịu tha, hỏi tại sao? Em còn có thể làm thế nào? Em nói thẳng với anh ta rằng chị phải thi đỗ đại học, sau này phải xuất sắc hơn người, quanh quẩn với anh ta thì được cái gì? Hoàn cảnh gia đình không tốt, học cũng không giỏi, sau này có thể làm được gì? Khi đó anh ta sầm mặt lại, nói em coi thường anh ta, còn nói anh ta cũng có thể kiềm được nhiều tiền, Xí, chỉ với chút tài vặt của anh ta? Có cái máy nhắn tin cũ rích mà cũng huênh hoang trước mặt em, ai biết đó là anh ta lấy trộm hay là cướp được? Còn bảo em phải đưa cho chị số, đừng hòng".
"Em nói với người khác những chuyện ấy làm gì? Gia cảnh nhà người ta tốt hay xấu thì liên quan gì đến em?" Khánh Đệ bất giác cao giọng: "Thẩm Ái Đệ, em có biết càng ngày em càng đáng ghét không? Cay nghiệt, xảo quyệt, còn nhiễm cả thói con buôn, mặt mũi như mấy bà hàng tôm hàng tép, chẳng có chút gia giáo nào cả…"
"Nhà chúng ta thì có gì gia giáo?" Ái Đệ đứng bật dậy, đang định nói tiếp thì nghe tiếng bố quát từ ngoài phòng khách: "Khốn kiếp, suốt ngày cãi cọ!".
Căn phòng nhỏ đột nhiên im ắng hẳn xuống, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ đang cố gắng kìm nén của hai chị em.
Khóe môi Ái Đệ nhếch lên một nụ cười chế giễu, cố ép giọng mình ở mức thấp nhất: "Gia giáo thật hay. Chị thấy không thuận mắt với em, em còn không thuận mắt với chị hơn". Ái Đệ đưa tay cầm hai tấm thẻ nạp tiền trên bàn, khuôn mặt nhỏ hơi nghếch lên ngăn không cho nước mắt chảy xuống: "Lớp ghita em cũng không thích học nữa, vừa vất vả lại chẳng ích gì, mỗi lần nhìn thấy Diêu Cảnh Trình là muốn nổi điên. Em đi lên mạng đây! Chị cứ ngồi ở nhà mà diễn vai hiền thục đoan trang được mọi người yêu mến của chị đi, chị thích diễn thế nào thì diễn thế đấy".
Khánh Đệ tức giận một cách bất lực, cô kìm nén tới mức mặt hết đỏ lại trắng, thấy em gái mặc xong áo khoác chuẩn bị đi, bất giác bật ra một câu: "Em qua lại với mấy người quen của anh Hoài Nguyên ít thôi, họ đều không phải là người tốt đâu".
Ái Đệ chỉnh cổ áo: "Em vốn cũng đâu phải người tốt", nói xong bật cửa đi ra.
Trời khuya dần. Tiếng gió lạnh rít lên nơi đầu phố, cảm giác thất bại trong lòng Khánh Đệ không sao xua tan được.
Từ trước tới nay, mặc dù cô và Ái Đệ thỉnh thoảng có cãi cọ tranh chấp, nhưng việc đó chưa bao giờ ảnh hưởng đến tình cảm giữa chị em họ. Cả hai vừa là chị em, vừa là chiến hữu, hỗ trợ lẫn nhau, an ủi lẫn nhau. Trong vô số những ngày đã qua, mỗi lần bị bố phạt đứng, bị bố bạt tai, hai chị em chỉ biết lén cầm chặt bàn tay nhỏ rịn đầy mồ hôi của nhau. Nhưng bây giờ, hai bàn tay nhỏ với mười ngón tay đang bấu chặt vào nhau kia như có hai ngón bị tuột ra. Khánh Đệ cảm thấy sợ hãi, sợ em gái sẽ càng ngày càng xa mình, dần dần hai chị em sẽ trở thành hai người xa lạ.
Khánh Đệ hắt hơi, hai tay ôm chặt lấy người, tiếp tục buồn bã bước trên đường Đại Hưng.
Là một ngành kinh doanh mới nổi, số cửa hàng internet ở Vấn Sơn có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, mà số cửa hàng chịu đầu tư tiền của vào đó thì ở Vấn Sơn chỉ có một mình Tấn Đằng. Vừa đúng lúc kỳ nghỉ đông bắt đầu và mùa xuân sắp đến, trong cửa hàng internet người đông nghịt, không khí ngột ngạt. Khánh Đệ men theo từng dãy ghế để tìm em gái, vòng đi vòng lại hai lần, vẫn không thấy đâu.
Cô ra khỏi cửa hàng internet, đứng ở góc phố chần chừ một lúc lâu, cuối cùng quyết định đến lớp ghita xem thế nào.
Đi qua con hẻm nhỏ lạnh lẽo bên cạnh cửa hàng nhạc cụ, mới đến được cửa sau, đã nghe thấy thấp thoáng tiếng nức nở đang cố kìm nén lẫn trong tiếng ghita mượt mà ở tầng hai. Khánh Đệ suy nghĩ nhanh, theo bản năng vội nấp vào bóng tối dưới gầm cầu thang sắt.
Quả nhiên là Ái Đệ. Giọng Ái Đệ khản đặc, khô khốc: "Tôi mặc kệ anh đã nói những gì với chị tôi, giờ chị ấy không còn yêu quý tôi nữa, chỉ vì anh mà hôm nay mắng tôi một trận. Diêu Cảnh Trình, anh đừng quá đáng quá!".
Khánh Đệ nghe thấy tên của Diêu Cảnh Trình, vô thức giật mình.
Người đang nói trên lầu chính là Diêu Cảnh Trình: "Anh và chị em nói gì em chứ? Nếu có cô em vợ như em thì anh chắc chỉ còn nước rước lên thờ như thờ Đức Phật thôi. Bà cô, tha cho anh đi. Thút tha thút thít chạy tới đây, mọi người lại tưởng anh làm gì em rồi". Giọng cậu ta gấp gáp, Khánh Đệ có thể tưởng tượng cảnh cậu ta đang vò đầu bứt tai.
Trên lầu đột nhiên im ắng, tiếp theo lại nghe thấy tiếng Ái Đệ vang lên, the thé đầy ấm ức: "Ai là em vợ của anh, chị tôi và anh còn chưa đâu vào đâu cơ đấy!".
Diêu Cảnh Trình bất lực nói: "Được rồi được rồi, là cái miệng anh nó hư, anh lại nói sai. Ái Đệ, em đừng có tham gia vào chuyện giữa anh và chị em nữa được không? Anh biết anh không xứng với chị em, thế đã được chưa? Em nói anh không có tư cách đến tìm chị em, vậy anh hứa với em sau này anh sẽ kiếm được nhiều tiền, kiếm rất rất nhiều tiền rồi mới đến tìm chị em, thế đã được chưa?".
“Không được.” Ái Đệ trả lời không cần suy nghĩ.
"Sao em lại bướng như thế chứ?" Diêu Cảnh Trình bắt đầu cáu.