Tả Luân bình tĩnh tự nhiên, anh thu tay, nghĩ đến chuyện mình lại làm ra hành động này, bộ dáng lúc ngủ của cô khiến anh nhớ tới nụ hôn không thể giải thích được vào buổi tối hôm ấy.
Lúc đầu chỉ là sự hấp dẫn của người khác phái, vì anh trống trải đã lâu, muốn tìm một người phụ nữ để đùa giỡn?
Anh chưa từng có kinh nghiệm kết giao với người khác phái, cho nên cũng chỉ có thể dung túng cho chính mình.
So ra, Ôn Miên vô cùng mất bình tĩnh, cô mới đúng là người vô tội nhất, đầu tiên, đầu tiên, rõ ràng cô đang ngủ trong chăn lại bị hành vi bạo lực của trung tá làm cho tỉnh lại, tiếp theo, hai người đàn ông này lại mắt to trừng mắt nhỏ, khí thế giống như đang ném phi đao vậy, cô cảm thấy mình bị ngộ thương rồi.
Cúi đầu khôgn nói, Ôn Miên để mặc Cù Thừa Sâm giải quyết cục diện.
Tả Luân nhìn thẳng trung tá Cù, giọng điệu không nặng không nhẹ: "Tôi đến xem Ôn tiểu thư." Anh nhìn xuống giường bệnh của cô: "Vết thương đã tốt lên chút nào chưa?"
Ôn Miên rối rắm không biết có nên trả lời hay không, liền nghe trung tá Cù lạnh nhạt nói: "Là Cù phu nhân."
Tả Luân nghe vậy, cười đến có chút trào phúng, thôi đi, phân rõ giới hạn trước mặt anh, còn tuyên thệ quyền sở hữu, không có chút ý nghĩa nào.
"Cù phu nhân?" Người đàn ông không chút buồn bực, vẫn chăm chăm vào vấn đề cũ: "Vết thương đã tốt lên chút nào chưa?"
"Cảm ơn, không tồi."
"Cô ấy cần nghỉ ngơi."
Cù Thừa Sâm hoàn toàn không phát hiện ra hành vi của mình là điển hình của "chồng ghen".
Tả Luân liếc xéo anh, ánh mắt đảo qua những trái cây trong tay người đàn ông: "Không làm phiền nữa."
Kéo chiếc mũ đen trên đầu, điều tra viên lướt qua người trung tá Cù, người sau liếc anh ta một cái: "Nếu không có chuyện gì thì đừng có đến tìm vợ tôi, anh mang lại cho cô ấy không ít phiền toái."
Thân phận của anh ta, luôn luôn là lá chắn giữa hai người.
Ai ngờ Tả Luân nhíu mày, như không phục nói: "Thân là chồng, trước công chúng để cho một cô gái khác ôm ấp, anh có tư cách khiển trách tôi mang đến phiền toái cho cô ấy sao?"
Ôn Miên thật đúng là lần đâu tiên nhìn thấy loại ánh mắt này của trung tá Cù, phỏng chừng lúc này anh đang hận không thể cởi quân hàm trung tá ra, quăng Tả Luân xuống đất đánh cho một trận.
"Bất quá chuyện nhà các người, chẳng liên quan gì đến tôi."
Tả Luân phá rối, khiến cho trong lòng trung tá Cù vang lên một hồi chuông cảnh báo thật lớn, anh có chút khó chịu, sếp luôn có thói quen , thật đúng là chưa từng gặp qua cảm giác không được như ý này.
Ôn Miên dường như không thèm để ý, hẳn là cô không nên hoàn toàn im lặng như vậy, là anh đã xem nhẹ những áp lực Thi Thiến Nhu gây ra cho cô.
Cù Thừa Sâm nhíu mày nhìn xuống Cù phu nhân nhà anh, cô nhóc này bị quấn như một cái xác ướp, sao lại còn có thể chiêu dụ hoa đào được chứ?
"Có phải anh đã bỏ qua chuyện gì giữa em và anh ta rồi không?"
Người kia dường như sửng sốt một phen, sau một lát liền tổng kết tình huống ngẫu nhiên gặp phải giữa cô và người đàn ông kia.
Ôn Miên nói thầm trong lòng, sếp có trách cô có chuyện không báo hay không?
Thế mà Cù Thừa Sâm lại cười nhạo bản thân, anh ý thức được cuộc hôn nhân này không thể xảy ra chút sai lầm nào, lúc trước đem quyền quyết định giao cho Ôn Miên, nếu có một ngày cô thực sự đề xuất chia tay, anh có thể thản nhiên tiếp nhận sao.
Từ lúc mới bắt đầu, hoàn cảnh sinh hoạt của bọn họ đã khác nhau, nhưng trung tá Cù vừa nhìn thấy cô, liền cảm thấy cô là người cùng một thế giới. Bọn họ có thể thấu hiểu, nhân nhượng cho tính cách, sở thích, gia đình, công việc của nhau.
Anh nghĩ muốn quan hệ hôn nhân hòa hợp chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, huống chi anh đối với cô cũng coi như là rất có cảm giác.
Kinh nghiệm sống, sự nghiệp, năng lực, những thứ có được sau khi đã trưởng thành, khiến cho Cù Thừa Sâm từ trước đến nay luôn làm việc đơn giản rõ ràng, anh có tín ngưỡng, có quốc gia của anh, không thể đòi hỏi sự bảo vệ thời thời khắc khắc của anh được, anh không có cách nào phân tâm để ý đến chuyện khác.
Chỉ là có chút quan niệm, đã sớm thay đổi rồi.
Cù Thừa Sâm nhìn sắc mặt suy yếu của Ôn Miên, bình thường sếp nói chuyện luôn có thứ tự rõ ràng giống như súng máy tự động thì giờ đây lại trở nên ấp úng quanh co, anh ấn vai cô, trầm ngâm nói: "Ôn Miên, anh không cho phép em tiếp tục gặp rắc rối nữa." Thuận tay dán sát vào mặt cô: "Không cho phép em gây ra cục diện rối rắm rồi để cho một mình anh xử lý."
Ôn Miên không hiểu người đàn ông này đang muốn nói cái gì, ý của những câu này là gì?
"Nếu em làm cho anh tức giận, anh thề, anh sẽ dạy dỗ em thật tốt, nghe hiểu chưa?"
"Ừ....... rõ rồi."
Cho nên, cô có thể cho rằng, đây là trung tá tiên sinh đang ghen, sau đó mới đe dọa cô?
Kỳ thật có nhiều chuyện Ôn Miên rất muốn nói cho sếp Cù nghe, ví dụ như, dường như là em cực kỳ thích anh, em yêu anh rồi. Đúng là, cô không muốn tự mình nói ra trước, cô muốn dụ địch xâm nhập, lùi một bước để đánh trả.
Mao gia gia nói, đây chính là chính sách quân sự hữu hiệu nhất để quân yếu đấu với quân mạnh!
*****
Sau ba ngày, vết thương ở Ôn Miên gần như đã khép lại được một nửa, nhưng vết thương lớn vết thương nhỏ khác thì vẫn phải nán lại quan để quan sát. Cô nghe mẹ chồng nói, tình trạng của thiên kim nhà cục trưởng Thi đã ổn định, buổi tối Cù Thừa Sâm đi theo cha thuận đường nhìn cô ta một chút, xuất phát từ tình nghĩa hai nhà, cũng là điều đương nhiên.
Ôn Miên thầm nghĩ, Thi Thiến Nhu này hẳn là sẽ không lấy oán trả ơn, định cướp đoạt chồng cô chứ?
Bùi Bích Hoa mang bình thuốc đông y đã sắc xong đến cho con dâu, đen đặc vừa ngửi đã thấy buồn nôn, nhưng rất hữu hiệu trong việc điều trị vết thương của cô.
"Miên Miên, mẹ mang cho con......."
Đẩy cửa ra, bên trong không một bóng người, Bùi Bích Hoa vào WC tìm, cũng không thấy bóng người.
Chết thật, vết thương của con bé vẫn chưa tốt lên, chạy đi đâu chứ?
Cả người Ôn Miên được trang bị đầy đủ, phần cố định ở ngực còn chưa được gỡ bỏ, đang chậm chạp bước về phía cổng bệnh viện, bỗng nhiên vai bị vỗ một cái, cô xoay người lại thì chỉ thấy bộ dạng bỡn cợt của người nào đó, ít khí nào có thể nhìn thấy anh thả lỏng như vậy.
Biểu tình phóng túng kinh điển của Ôn Tinh đặt ở trên mặt Tả Luân, chẳng biết từ lúc nào, Ôn Miên cảm thấy được anh ta không giống với anh cô, cụ thể không giống ở chỗ nào thì cô cũng không thể nói rõ được.
Dù sao, lúc anh ta mặc trang phục màu đen để hành động, hoàn toàn khác với vẻ bưu hãn của Ôn Tinh.
Ôn Miên đánh giá Tả Luân, bỏ miếng băng vải cột trên tay, nhìn không ra chút suy yếu nào, tố chất thân thể của những người đàn ông này thật sự là đáng sợ.
"Tả tiên sinh....... Vết thương của anh đã tốt rồi à?"
"Lời này tôi đang muốn hỏi cô."
"Tôi nhàm chán, muốn đi dạo."
Nói xong, cô nghĩ muốn chuồn đi, Tả Luân kéo cổ tay cô, điều tra viên nắm được thóp của cô ngay tại chỗ: "Bác sĩ cho cô xuất viện đi dạo sao?"
"Tả tiên sinh, tôi không có nằm trong phạm vi giám thị của anh."
Tả Luân thấy thế cười cười: "Tôi đến thăm bệnh........ cô."
Dát, đại não Ôn Miên không hoạt động kịp rồi.
Sẽ không phải là khí thế mạnh mẽ đêm đó của Cù Thừa Sâm, làm khơi dậy ham muốn khiêu chiến trước nay chưa từng có của người đàn ông này chứ? Cô không muốn xui xẻo trở thành vật hy sinh đâu.
"À, Tả tiên sinh, anh nhìn xem đi, tôi rất tốt, không khéo tôi còn có việc phải xử lý."
"Đi đâu, tôi cũng đi."
"Không tiện."
"Là vì người đàn ông kia sao?" Tả Luân liếc cô một cái, dùng lời nói để châm chọc cô nhóc này: "Anh ta tuyệt sẽ không đồi ý tôi cùng cô \'đi dạo khắp nơi\'?"
Ôn Miên có thể nghĩ ra vô số lý do để cự tuyệt người này, cô không muốn khiến cho tình hình ngày càng trở nên phức tạp.
"Nếu cô đã muốn đi một mình, chứng minh cô không muốn người nhà hay bạn bè biết hành tung của mình, tôi là người ngoài, cô có thể coi như tôi không tồn tại."
Đâu phải chỉ vì hai người là người xa lạ, quan trọng nhất là, Tả Luân không thể để cho cô nhóc thiếu chút nữa xương sườn gãy làm hai khúc này chạy loạn khắp nơi.
Ôn Miên nghe xong không khỏi bĩu môi, thằng nhãi Tả Luân này cũng có lúc vô vị như thế!
"Đưa cô đến nơi, chuyện khác tôi không nhúng tay, cô biết tôi sẽ theo sát."
........ Anh ta nói thật?
Tả Luân tuyên bố sẽ không để mặc cho bệnh nhân này là chuyện xằng bậy.
Ôn Miên suy nghĩ trong phút chốc, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, đến lúc đó đừng nói lên ô tô trở về, chuyện này cũng bị chậm trễ rồi.
Ôn Miên thở dài, cũng chỉ có thể để người đàn ông tùy ý đi theo bên cạnh.
Tả Luân không thích lải nhải, thậm chỉ tính cách cũng không thích nói chuyện, hai người ngồi taxi rồi đổi sang xe đường dài, sau khi trầm mặc suốt cả đoạn đường, Ôn Miên chân thấp chân cao bước xuống xe.
Tả Luân nhìn quanh bốn phía, thì ra là một khu nghĩa trang.
Ôn Miên mua một bó cúc trong cửa hàng, còn có điểm tâm, Tả Luân thức thời, không nhắm theo đi theo đuôi cô nữa, không khí cực kỳ tươi mát, Ôn Miên đi vào một đoạn ngắn, rồi dừng lại.
Cô đặt bó hoa lên trước bia mộ, yên lặng nở nụ cười.
"Nhìn thấy cô, tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh." Ôn Miên khom mình bái lạy một cái: "Lại thêm một năm, Lâm tiểu thư."
Cô ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau sạch di ảnh của cô gái, đặt từng món vật phẩm ngay hàng trước mộ.
"Cô có biết, đời này của tôi quả thật không có chút tiền đồ nào, chuyện anh dũng nhất mà tôi từng làm chính là cứu cô." Nói tới đây, nước mắt đã tràn mi: "Kết quả, lại vẫn là hại chết cô."
Bức ảnh đen tráng nghiêm trang, phía trên là một thiếu nữ trẻ tuổi tươi cười như hoa, nhẹ nhàng động lòng người, có thể tưởng tượng được khi cô ấy còn sống đã khiến cho bao nhiêu người yêu mến.
"Lâm tiểu thư, cô biết không, tôi thật không cam lòng." Ôn Miên lau nước mắt, những giọt nước mắt sáng trong lại càng rơi xuống nhanh hơn, khiến cho cô không cách nào dừng khóc được: "Nếu người cô gặp là tôi của hiện tại, tôi nhất định sẽ không để cô rơi vào hoàn cảnh đó....."
Bởi vì, cô gả cho người đàn ông này, còn có vụ án lớn từng trải qua này, đều khiến cho cô tin tưởng, thể giới luôn có một mặt khiến cho cô thất vọng.
Có đôi khi, không cần ngôn ngữ, con ngươi thâm trầm của người đàn ông kia cũng đủ để cô an tâm.
"Lần này tới.......... Tôi còn rất nhiều điều, muốn nói với cô."
Ôn Miên muốn mượn ngày kỷ niệmnày, tới nói cho cô ấy, Lâm tiểu thư, nếu cô còn sống, tôi tin cô cũng sẽ gặp được một người như vậy, cô sẽ hạnh phúc.
Mà cô cũng đã giam cầm sự hoạt bát hồn nhiên của thiếu nữ quá lâu, cô muốn nói cho cô gái đã an nghĩ này, đã tới lúc bước ra khỏi bóng đen quá khứ rồi.
Tả Luân nhìn về phía xa, ở nơi non xanh nước biếc này, nếu có thể có một cô gái sau khi anh chết, tới trước mộ phần đặt một bó hoa, hẳn là một chuyện rất đẹp.
Ý nghĩ này khiến có người đàn ông không dừng được ý cười, Ôn Miên ngẩng đầu, cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau.
"Nếu ngày nào đó tôi chết, có thể đến tặng một bó hoa không?"
Thanh âm trầm thấp nghiêm túc của người đàn ông khiến cho Ôn Miên ý thức được đây không phải là chuyện đùa, mà càng giống như một lời giao ước.
"Đừng nói lời này." Cô nhíu mày, đối phương hờ hửng với cái chết như vậy,