Giang Hàn Phi theo dõi ca phẫu thuật của Lâm Nhược Kỳ đến tận lúc kết thúc rồi mới trở về phòng làm việc. Sau khi nghỉ ngơi chưa được nửa tiếng, anh lại bước vào phòng mổ của khoa Ngoại tổng quát. Ở đó, vẫn còn hai cuộc phẫu thuật đang chờ anh.
“Ây da, mệt chết được! Sao gần đây nhiều ca phẫu thuật thế không biết!” Đồng nghiệp của Giang Hàn Phi cùng anh bước ra khỏi phòng mổ, vừa than vãn vừa thay áo rồi quay sang hỏi anh: “Mới bảy giờ hơn, căng tin chắc còn cơm, sao, có muốn đi không?”
“Mọi người cứ ăn trước đi, tôi ra hút điếu thuốc đã!” Giang Hàn Phi bóp bóp vai gáy, bước ra vườn hoa.
Ban đầu, Giang Hàn Phi định ra vườn hoa hút điếu thuốc rồi đi ăn cơm nhưng anh vẫn không kìm được, bước về phía khoa Tiết niệu, vừa vặn gặp bác sĩ Lộ, bèn hỏi thăm ông, biết được ca ghép thận của Cố Hạo Ninh đã diễn ra thuận lợi.
Giang Hàn Phi bước vào phòng bệnh của Lâm Nhược Kỳ, cô đã tỉnh, vừa gặp anh, câu đầu tiên nói lại là: “Ca mổ của chồng tôi có thành công không?”
Giang Hàn Phi đứng sững rồi chậm rãi đáp: “Ca mổ của chồng cô rất thành công, chỉ cần vượt qua thời kỳ bài trừ là xem như có hy vọng. Cô đừng lo lắng, hãy nghỉ ngơi cho khoẻ!”
“Tôi có thể đi thăm anh ấy không?” Lâm Nhược Kỳ khẽ hỏi. Thực ra ban nãy y tá cũng báo cho cô biết ca phẫu thuật của Cố Hạo Ninh đã thành công nhưng cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy anh, giờ chắc anh vẫn chưa tỉnh lại.
“Cô vừa mổ xong, tốt nhất nên nghỉ ngơi thì hơn!”
“Tôi không sao, thật đó! Tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một lát, nhân lúc anh ấy chưa tỉnh, nhìn anh ấy một lát thôi, như thế tôi mới yên tâm phần nào!” Lâm Nhược Kỳ nhìn Giang Hàn Phi tha thiết, ánh mắt tràn ngập mong đợi, khẩn cầu và kiên định. Cuối cùng, Giang Hàn Phi chầm chậm cúi đầu. “Vậy để tôi đi mượn xe lăn, đưa cô qua đó.”
Cách lớp kính dày, Giang Hàn Phi đứng cạnh Lâm Nhược Kỳ, nhìn Cố Hạo Ninh đang nằm trong phòng ICU.
Cố Hạo Ninh lặng lẽ nằm đó, người gầy rộc, gần như không còn chút sức sống, trên người gắn đủ các loại máy móc, thiết bị.
“Chừng nào anh ấy mới có thể tỉnh lại? Anh ấy sẽ nhanh chóng bình phục, phải không?” Giọng Lâm Nhược Kỳ trầm khàn run rẩy. Bác sĩ Lộ từng nói, tuy thận của cô và Cố Hạo Ninh ngẫu nhiên tương thích nhưng dù sao hai người cũng không phải người có cùng huyết thống nên khả năng xảy ra bài trừ ở Cố Hạo Ninh là khá lớn.
“Phải mấy tiếng nữa anh ta mới có thể tỉnh lại. Để tôi đưa cô về trước.” Giang Hàn Phi không trả lời câu hỏi thứ hai của Lâm Nhược Kỳ. Cô cũng không hỏi gì thêm, mặc cho anh đẩy mình về phòng bệnh.
Suốt đoạn đường, cả hai đều lặng thinh, chỉ có tiếng ma xát của bánh xe lăn trên sàn nhà, khẽ khàng vang vọng giữa hàng lang vắng vẻ.
Về đến phòng bệnh, Lâm Nhược Kỳ đã mệt lả. Giang Hàn Phi đỡ cô chầm chậm nằm xuống giường. Cô khẽ nói: “Cảm ơn!”
“Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây!” Giang Hàn Phi giúp cô chỉnh lại mép chăn rồi khẽ khàng bước ra khỏi phòng bệnh, căn phòng trống trải lại chìm vào tĩnh mịch.
Sáng hôm sau, bác sĩ Lộ đến kiểm tra tình hình của Lâm Nhược Kỳ, báo cho cô biết Cố Hạo Ninh đã tỉnh nhưng còn phải nằm trong ICU theo dõi ba ngày, nếu mọi thứ cơ bản ổn định thì có thể chuyển sang phòng bệnh thường.
Mãi đến ngày thứ năm, Lâm Nhược Kỳ mới có thể tự mình xuống giường đi lại. Lúc này, Cố Hạo Ninh cũng đã được chuyển sang phòng bệnh thường.
“Bệnh nhân đã phẫu thuật xong, liệu có thể nói cho anh ta biết người hiến thận là ai không?” Tối nọ, khi bác sĩ Lộ đến kiểm tra thì thấy Lâm Nhược Kỳ đang lén đứng ngoài phòng bệnh của Cố Hạo Ninh, bèn không nén được hỏi.
“Không, không cần!” Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt, vội lùi về sau vài bước. Tuy biết Cố Hạo Ninh đã ngủ say nhưng cô vẫn sợ sẽ kinh động đến anh, bị anh phát hiện.
“Được thôi! Nhưng dù gì cô cũng vừa mổ xong nên chú ý nghỉ ngơi, đừng đi lại nhiều, tránh làm rách vết thương.” Ông hạ giọng, khẽ dặn dò Lâm Nhược Kỳ. Ông đã đặc biệt sắp xếp cô ở một phòng bệnh trống, chỉ có mình cô trong đó, cũng là mong rằng cô có thể yên tâm tĩnh dưỡng.
“Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ!” Lâm Nhược Kỳ tựa vào tường, chậm rãi trở về phòng, vết thương nhói đau.
“Tình hình Nhược Kỳ thế nào?” Trưa nọ, Giang Hàn Phi đến phòng bác sĩ Lộ.
“Tình hình hồi phục của cô ấy không khả quan lắm, cơ thể hiện giờ khá suy yếu.” Lộ Minh lắc đầu, chìa kết quả xét nghiệm của Lâm Nhược Kỳ cho Giang Hàn Phi. “Dù sao cô ấy cũng chỉ vừa khoẻ lại sau chấn thương nặng từ tai nạn, các chức năng sinh lý đều chưa trở về mức bình thường, lại hiến một quả thận. Mấy hôm đầu, thời gian hôn mê của cô ấy thậm chí còn lâu hơn cả chồng mình.”
Giang Hàn Phi im lặng nhận lấy kết quả xét nghiệm, tuy anh đã sớm tiên liệu tình trạng này nhưng vẫn không kìm được cau mày.
“May mà tình hình của chồng cô ấy vẫn rất tốt. Không xảy ra hiện tượng bài trừ, cũng không xuất hiện biến chứng, xem như xứng với công cô ấy rồi!” Bác sĩ Lộ nhìn kết quả xét nghiệm của Cố Hạo Ninh, có phần vui mừng, đây cũng xem như là một vận may.
“Có người nhà đến chăm sóc cô ấy không?” Giang Hàn Phi nhìn vẻ mặt nghi hoặc của bác sĩ Lộ, thoáng dừng lại. “Ý cháu là vợ Cố Hạo Ninh, có người qua chăm sóc cô ấy không?”
“Hình như là không?” Ông thoáng ngẫm nghỉ. “Mỗi lần đến kiểm tra, chú đều thấy cô ấy ở một mình, trước giờ hình như không có ai đến thăm cô ấy cả.”
“Cha mẹ chồng cô ấy đâu?” Giang Hàn Phi sực nhớ, lúc cô gặp tai nạn nằm viện, hình như cũng chỉ có cha mẹ chồng đến chăm sóc.
“Có lẽ họ vẫn chưa biết. Cô ấy đã dặn chú, không được liên lạc với ông bà ấy, bảo đợi thêm vài ngày, bệnh tình của ông xã ổn định rồi, mới báo cho họ biết. Nhưng cô ấy cũng chỉ định nói với ông bà ấy là con trai họ bị viêm thận cấp tính, còn về chuyện hiến thận, cô ấy nằng nặc xin chú giữ bí mật, nói tuyệt đối không được để ông bà ấy và ông xã biết.” Bác sĩ Lộ thở dài. “Cô ấy cũng thật dốc cạn tâm sức rồi!”
Giang Hàn Phi cầm tập giấy mỏng manh mà như có tảng đá nghìn cân đè nặng lên lòng bàn tay, anh bất lực buông tay, chỉ có thể nói được một câu khô khốc: “Nếu cô ấy xảy ra vấn đề gì, cần cháu giúp đỡ, chú cứ gọi cháu bất cứ lúc nào.”
Giang Hàn Phi thẫn thờ bước đi, đến khi ý thức lại được thì đã thấy mình đứng trước cửa phòng bệnh của Lâm Nhược Kỳ từ lúc nào.
“Bác sĩ Giang? Sao anh lại rảnh rỗi mà qua đây thế?” Lâm Nhược Kỳ đang tỉnh táo, trông thấy Giang Hàn Phi bèn ngồi dậy, khẽ mỉm cười.
“Ừm, vừa vặn tôi đi ngang qua đây kiểm tra một bệnh nhận, tiện đường qua thăm cô.” Giang Hàn Phi cất kết quả xét nghiệm của Lâm Nhược Kỳ vào túi áo, bước nhanh đến bên giường, đỡ cô ngồi dậy.
“Cảm ơn anh! Anh có thể giúp tôi hỏi bác sĩ Lộ, rốt cuộc khi nào tôi mới có thể xuất viện? Lần trước, tôi lên mạng xem, nghe nói người hiến thận thường chỉ cần hai tuần là có thể ra viện, tôi đã nằm hai tuần rồi, đáng lẽ phải làm thủ tục xuất viện rồi chứ?” Lâm Nhược Kỳ vừa kê lại gối vừa hỏi Giang Hàn Phi. Cô vẫn chưa cho cha mẹ Cố Hạo Ninh biết chuyện anh bị bệnh, nếu tuần sau cô có thể xuất viện thì không cần phải báo cho ông bà biết nữa, tránh để cha anh lo lắng, huyết áp lại tăng.
“Cô vội xuất viện làm gì? Nếu là vấn đề công việc, tôi có thể nói với Tần Lượng, anh ấy sẽ không làm khó cô đâu…” Giang Hàn Phi vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
“Không không không, không chỉ riệng chuyện công ty.” Lâm Nhược Kỳ vội ngăn Giang Hàn Phi lại. “Tôi muốn xuất viện sớm để chăm sóc ông xã, tôi vẫn chưa báo cho cha mẹ chồng biết, anh ấy vừa mổ xong, không có ai chăm sóc…”
“Cô tự chăm sóc mình trước đi!” Giang Hàn Phi buột miệng nói, giọng điệu có hơi gay gắt. Vừa nói xong, anh liền thấy hối hận nhưng lời nói ra thì không thể thu lại được, đành ngại ngùng im bặt.
“Bác sĩ Giang, tôi… tôi khoẻ lắm mà!” Lâm Nhược Kỳ thoáng ngẩn người, sao trông bác sĩ Giang như đang giận dữ thì phải?
Cô mà khoẻ ư? Cô thực sự không biết tình trạng sức khoẻ hiện giờ của mình như thế nào sao? Hay là cô hoàn toàn không quan tâm? Giang Hàn Phi nhìn ánh mắt ngỡ nàng và ngây ngô của Lâm Nhược Kỳ, chầm chậm đút tay vào túi áo, trong đó là kết quả xét nghiệm của cô. Anh gắng bình tĩnh lại, cố dùng giọng điệu của một bác sĩ nói với bệnh nhận: “Cô hồi phục rất chậm, chắc chắn không thể xuất viện lúc này được, cô nên an tâm nghỉ ngơi thì hơn.”
“Nhưng… còn chồng tôi…”
“Tình trạng của anh nhà cơ bản đã ổn định. Nếu cô không ngại để anh ta biết mình là người hiến thận thì giờ cô cứ đi chăm sóc anh ta.” Giang Hàn Phi lặng lẽ đứng nhìn Lâm Nhược Kỳ. Nhìn ánh mắt chuyển từ kích động sang buồn rầu, cuối cùng, cô cúi gằm mặt, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố hồi phục thật nhanh.”
“Cô nghỉ ngơi đi, nếu có yêu cầu gì, cứ gọi cho tôi.” Giang Hàn Phi nhìn Lâm Nhược Kỳ đăm đăm rồi không nói gì thêm, xoay gót đi ra.
Nhìn bóng dáng Giang Hàn Phi từ từ biến mất sau cánh cửa, Lâm Nhược Kỳ thở dài, cầm di dộng ở đầu giường lên.
“Cha à, con là Nhược Kỳ.”
“Nhược Kỳ à, Hạo Ninh đã về chưa?”
“Cha, thực ra Hạo Ninh không đi công tác.”
“Không đi công tác? Thế sao lâu nay nó không liên lạc với cha mẹ? Có phải nó đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Bác trai bỗng lên giọng, bác gái vội giằng lấy điện thoại.
“Nhược Kỳ, Hạo Ninh sao hả? Có phải nó ốm rồi không?”
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, nghe con từ từ nói đã. Chuyện là vậy, thời gian trước, anh ấy xét nghiệm phát hiện ra mình mắc bệnh viêm thận cấp tính nên nhập viện điều trị, giờ đã phẫu thuật rồi, không có gì đáng ngại cả. Anh ấy không muốn báo cho cha mẹ biết, định để con chăm sóc thôi giờ con phải đi công tác gấp nên đành phiền cha mẹ đến bệnh viện chăm nom chồng con.”
“Viêm thận cấp tính? Giờ nó đang ở đâu?”
“Bệnh viện nhân dân thành phố, khoa Ngoại tiết niệu, phòng 708.”
“Bệnh viện nhân dân thành phố? Được, được, được, cha mẹ lập tức đến ngay! Con đang ở đâu? Chừng nào mới về được.”
“Hả? Lúc này rồi mà con còn đi công tác?” Giọng bà có vẻ trách móc, trước kia cũng đâu thấy Lâm Nhược Kỳ yêu công việc đến vậy. Nhưng bà chẳng còn tâm trạng để nói nhiều với Lâm Nhược Kỳ, vội cúp máy, lấy áo khoác rồi cùng chồng tức tốc chạy đến bệnh viện.
Nghe tiếng tút tút vang lên bên tai, Lâm Nhược Kỳ khẽ khãng đặt di dộng xuống dưới gối, nhắm chặt hai mắt. Nếu muốn sớm được gặp lại Cố Hạo Ninh, cô phải mau khoẻ lại mới được!
Cha mẹ Cố Hạo Ninh vội chạy vào phòng 708, đúng lúc gặp bác sĩ Lộ đang kiểm tra cho anh ở trong phòng. Bác gái dè dặt đứng bên cạnh nhìn, gương mặt tiều tuỵ của con trai khiến mắt bà phút chốc hoen đỏ, mới mấy ngày không gặp, sao con trai đã gầy rạc đi thế kia? Nhược Kỳ chăm sóc thế nào mà ra nông nỗi này? Bà còn ngỡ con dâu đã trở nên hiểu chuyện, giờ xem ra, Nhược Kỳ chẳng thay đổi chút nào, sớm biết thế, chi bằng cứ để hai đứa ly hôn cho rồi!
“Chào bác sĩ! Bác sĩ là người điều trị chính cho Hạo Ninh phải không? Tôi là mẹ của Hạo Ninh. Con trai tôi giờ không sao chứ?” Vừa thấy bác sĩ kiểm tra xong, bà vội tiến tới hỏi thăm.
Đây là lần đầu bác sĩ Lộ gặp cha mẹ Cố Hạo Ninh, ông đưa mắt nhìn Cố Hạo Ninh rồi từ tốn nói: “Bệnh nhân mắc bệnh viêm thận cấp, chúng tôi đã phẫu thu