iễm cũng là sinh viên, gia cảnh khó khăn, không có tiền đóng học phí, lúc mới đến đây cô ấy cầu xin bọn mình đừng để ai biết, nếu có nhìn thấy nhau trên phố cũng coi như không quen, cô ấy nói muốn sau này sẽ quên đi chuyện đã từng làm tiếp viên ở đây.”
“Lúc ấy, bọn mình đều thấy buồn và thương cảm cho cô ấy, sau đó chị Diệp Đào Hoa giới thiệu vị khách tốt nhất cho Chu Nhiễm. Chị Đào Hoa thích người đàn ông phóng khoáng, biết tôn trọng và tâm lý với phụ nữ đó nên đã giới thiệu Chu Nhiễm cho anh ta. Nghe nói người đó cũng đối xử rất tốt, ai ngờ vài tháng sau cô ta đã ra nông nỗi này.”
Đang nói chuyện thì một cô tiếp viên đi tới, nghe thấy họ đang thì thầm to nhỏ liền cười nhạt tiếp lời: “Con người ta đều có số, Chu Nhiễm với cao nên giờ mới khổ thế đấy.”
“Cũng không nói thế được, Chu Nhiễm xinh đẹp, lại là sinh viên, mọi người đều yêu mến, khó tránh khỏi hơi hiếu thắng.” Lý Văn bất bình thay Chu Nhiễm.
“Hiếu thắng là một chuyện, biết lượng sức mình lại là chuyện khác, làm cái nghề như chúng tôi đây, không lúc nào được quên thân phận của mình. Cậu biết trong đời Tôn Văn Tấn hận nhất điều gì không? Nghe nói Chu Nhiễm quan hệ với người đàn ông khác sau lưng anh ta nên mới bị tống cổ. Những năm trở lại đây, phụ nữ đến với anh ta tuy nhiều nhưng anh ta luôn quan niệm thà ít còn hơn xấu, chả có mấy ai gần gũi được lâu. Không biết kiếp trước Chu Nhiễm thắp loại nhang gì mà có thể ở bên anh ta mấy tháng. Chị Đào Hoa nói, nếu Chu Nhiễm cứ tiếp tục như vậy, Tôn Văn Tấn sẽ mặc xác.”
“Ôi, trời.”
“Đường Du, Lý Văn ơi! Chị Đào Hoa bảo hai người mang hoa quả và đồ uống.” Giọng một người phục vụ từ xa vọng lại.
“Ừ, đến ngay đây.” Lý Văn vừa nói vừa kéo Đường Du đi.
Kể từ khi Đường Du được biết tiếng ở hộp đêm Loạn thế giai nhân, hầu như mỗi lần phòng VIP có khách, Diệp Đào Hoa đều chỉ định hai người bọn họ phục vụ. Lúc đầu Đường Du còn lo lắng sẽ chạm mặt Tôn Văn Tấn, nhưng sau nghĩ lại, chẳng có gì phải sợ, chả lẽ vì Tôn Văn Tấn mà cô phải bỏ việc ở đây? Không, không thể như thế được. Tuy nhiên, làm lâu rồi mà vẫn chưa gặp phải anh ta, Đường Du cũng dần quên đi chuyện đó.
Lý Văn bê khay rượu, Đường Du bê khay hoa quả. Theo yêu cầu của khách, Lý Văn mở từng chai rượu, Đường Du cúi thấp đầu, ngồi quỳ chân bày hoa quả và đồ ăn vặt lên bàn. Cô nghe có giọng nói quen thuộc nên v cúi thấp hơn, đúng là Trần Thích. Không nghe thấy giọng Tôn Văn Tấn, cô nghĩ, có lẽ anh ta không ở đây, may quá.
Không biết Trần Thích đang nói với ai, một giọng nữ, nũng nịu, còn rất trẻ. Đường Du không dám ngẩng đầu nhìn, nhưng từ giọng nói đó cô đã lờ mờ đoán được địa vị cũng như cuộc sống sung túc của cô ta. “Anh rể, chẳng phải hôm nay anh hứa sẽ hẹn Tôn Văn Tấn đến đây sao? Anh ấy đâu?”
“Ôi, trái quýt à, không phải là em đã mê anh ta rồi đấy chứ? Nói em biết, mấy em non nớt lắm, không biết nhìn người. Đừng thấy Tôn Văn Tấn bây giờ ngồi kia lặng lẽ vờ nghiêm túc, thực ra, hồi trẻ còn ‘chơi’ hơn chúng ta nhiều. Mười mấy tuổi đã học người ta chơi rock, từng đốt ghita trong hầm rượu đấy.”
“Trần Thích, đừng tranh thủ nói xấu lúc tôi vắng mặt nhé.” Tôn Văn Tấn khẽ cười, vẫn giọng bỡn cợt, nghe xa mà gần.
Lưng Đường Du quay về phía gã, đầu cúi thấp hết cỡ, mọi thứ đã bày biện xong nhưng cô không dám đi ra ngay.
Cô gái bị gọi là “trái quýt” lúc này bỗng đứng phắt dậy, giọng lắp bắp, “Anh Văn Tấn, anh… anh…”
“Ồ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.”
“Đang bàn tán chuyện gì hay ho về tôi thế?” Tôn Văn Tấn hào hứng hỏi.
“Chúng tôi đang bảo trái tim anh bị chó tha đi rồi, có còn tim nữa đâu.”
“Cậu xéo đi.”
“Anh Văn Tấn, ngồi đây đi.” Cô gái kia vội nhích sang bên.
“Ôi, trái quýt à, anh ta là gì của em? Anh là anh rể của em mà lúc thường có thấy em nhường chỗ bao giờ đâu? Này, đừng cấu nữa, đau…” Trần Thích nheo mày, “trái quýt” rõ ràng là không nể nang gì. Anh ta xoa xoa tay, chau mày nói: “Này, sao con gái họ Thẩm nhà em đều thích cấu cánh tay người khác thế, cánh tay này của anh chắc bị họ Thẩm nhà em làm lệch mất.”
Tôn Văn Tấn bật cười, “Đáng đời!” Gã không ngồi cạnh “trái quýt” mà nói: “Em ngồi đi, anh ngồi bên này.” Nói xong liền ngồi xuống bên Trần Thích, “Này, cậu xích ra một chút đi.”
Đường Du muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài, cô đưa mắt ra hiệu với Lý Văn nhưng Lý Văn cứ ngồi yên phía kia, trên tay cầm chai bia cuối cùng, không nỡ mở ra.
“Anh Văn Tấn, anh hát nhé? Em chọn bài cho, anh thích hát bài nào?” “Trái quýt” lấy lòng.
“Anh không biết hát, em tự chọn bài đi.” Giọng Tôn Văn Tấn nghe thật ấm áp.
“Anh nói dối, anh rể nói lúc trẻ anh còn chơi rock nữa, anh thích ca sĩ nào, em chọn bài cho.”
“Đừng nghe cậu ấy, anh không biết hát, em cứ hát đi.” Tôn Văn Tấn từ chối.
“Trái quýt” dẩu môi nhìn Trần Thích, “Anh rể…”
“Hồi trẻ cậu ấy thích ca sĩ Lube của Nga, nhưng lâu không thấy hát nữa rồi.” Dừng một lát, Trần Thích nhìn Tôn Văn Tấn, cười gian xảo, “Bây giờ cậu ấy thích những bản tình ca của Đồng An Cách, sầu muộn, tang thương mà sâu sắc. Đồng An Cách, chàng ca sĩ được mệnh danh là Hoàng tử Hoa Hồng, em biết chứ? Nếu có bản lĩnh, em mời được anh Văn Tấn hát bài Tình duyên một đời, đảm bảo nghe vô cùng sướng tai, ngay cả cách luyến láy cũng giống hệt Đồng An Cách.”
“A, vậy thì em muốn nghe Tình duyên một đời của Đồng An Cách. Nào, nhanh lên…”
Không biết tay ai nhanh thế, chẳng mấy chốc trong phòng đã vang lên khúc nhạc dạo đầu du dương của bài Tình duyên một đời. Tôn Văn Tấn đứng dậy, tiến về phía máy chọn bài ấn vài nút, màn hình lập tức chuyển thành bài Ba mươi sáu kế trong tình yêu của Thái Y Lâm, gã nói: “Anh không biết hát, nghe mọi người hát vậy, anh rất thích nghe Thái Y Lâm.”
Không biết Đường Du đã bao lần ra ám hiệu với Lý Văn nhưng cô ta không hề có phản ứng gì. Đây là những biểu hiện hết sức bình thường của Lý Văn mỗi lần gặp Tôn Văn Tấn, do đó, Đường Du tranh thủ lúc Tôn Văn Tấn tiến về phía máy chọn bài hát liền cúi mặt lui ra ngoài. Ra đến hành lang, cô vỗ vỗ ngực, thở một hơi, “May quá, vẫn chưa bị phát hiện
Đường Du đi về phía thang máy, cô thấy Lý Văn cũng đi ra. Lý Văn vẫy tay, nói: “Này, đợi đã.” Sau khi đã vào bên trong, cô ta đặt chiếc khay đang cầm xuống, mặt vẫn đỏ, hào hứng nói, “Tiểu Du, chính là anh ta, hóa ra hôm nay bọn họ đến.”
Xem ra bệnh si tình của Lý Văn không hề nhẹ, Đường Du trêu chọc, nói: “Cậu lấy gương ra soi đi, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.”
Lý Văn không đáp lại lời trêu chọc của Đường Du, mà nói: “Tiếc thật, lúc nãy cứ tưởng là sẽ được nghe anh ấy hát.”
Đường Du khẽ hừ một tiếng dửng dưng.
Lý Văn không chịu phục, nói: “Tiểu Du này, cậu không biết sao? Nói cho cậu biết, không chỉ mình tớ mà tất cả nhân viên trong hộp đêm này đều chết mê chết mệt anh ta. Anh ta không thường xuyên đến đây lắm, nhưng mỗi lần đến đều có bạn gái đi cùng nên rất ít khi gọi nhân viên tiếp rượu. Thỉnh thoảng chị Đào Hoa mới giới thiệu vài người vào, nghe bọn họ nói, Tôn Văn Tấn lúc nào cũng lịch thiệp. Còn nữa, thấy bảo, đã có không ít chuyện xảy ra với anh ta, hồi trẻ gia đình anh ta thuộc loại vô cùng quyền thế, sau này không hiểu tại sao lại chuyển sang làm kinh doanh.”
“Khi tiếp viên hỏi chuyện, anh ta chỉ cười, nói là doanh nhân, không hề lộ thêm bất kỳ điều gì nữa. Bình thường ngồi ở trong phòng, tuy hầu hết thời gian trông anh ta rất bất cần đời nhưng cũng có lúc thoáng liếc qua sẽ bắt gặp một vẻ xuất thần xa xôi, trong căn phòng ầm ĩ, anh ta ngồi một mình một góc, cách biệt với mọi người, lặng lẽ hút thuốc, đôi mắt chất chứa buồn bã, sự từng trải, tựa hồ cuộc sống này chỉ đem lại toàn những thương đau, cô quạnh, đổi thay, khiến người khác không khỏi tò mò muốn biết tại sao. Nhưng hễ hỏi là ngay lập tức anh ta liền trở lại nét bỡn cợt, khinh đời, chính vì thế mà chị Đào Hoa đã vì anh ta buồn lòng suốt mấy năm nay.”
Sau đó, Đường Du hạn chế vào phòng đó, may mà các nhân viên phục vụ khác đều muốn vào, Đường Du dễ dàng đổi việc phụ trách phòng cho họ. Thỉnh thoảng Lý Văn tìm Đường Du báo cáo lại tình hình trong phòng. Ví dụ như, cô gái có giọng nũng nịu đó hóa ra là em vợ của Trần Thích mới đi du học nước ngoài về, hình như có gặp Tôn Văn Tấn rồi bị sốc, cứ quấn lấy chị gái để hỏi về anh ta. Học kỳ tới này không đi nữa mà cứ đòi anh rể tạo cơ hội, thấy bảo, tấn công mạnh lắm.
Lý Văn đúng là chuyên gia buôn chuyện bẩm sinh, chỉ cần đi một vòng quanh phòng là lại có phát hiện mới. Cuối cùng, Lý Văn thở dài, “Đúng là tốt số, người như Tôn Văn Tấn, bọn mình sao sánh được, nghĩ đến thôi cũng chẳng dám.”
Đường Du cười khinh miệt, “Anh ta tốt đến thế sao?” Chẳng lẽ câu đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu lại đúng thế? Tính tình Tô Nhiêu ôn hòa, từ trước đến giờ chưa từng làm mất lòng ai, sao Tôn Văn Tấn lại hại cô ấy đến nỗi phải bỏ học? Còn Chu Nhiễm nữa, cứ cho rằng cô ta phản bội đi chăng nữa, nhưng nhìn Chu Nhiễm mặt mày ủ rũ, nếu không có nguyên nhân thì tại sao kết cục lại thảm khốc thế? Chuyện của bản thân cô càng khó tin hơn. Cô nói: “Lý Văn, đừng nghĩ đến anh ta nữa, người đàn ông này, cậu không lường được đâu.”
“Ôi, tớ đâu dám nghĩ, chỉ là tò mò, không biết cô gái như thế nào mới vừa ý anh ta thôi.” Lý Văn rầu rĩ.
Nói là không nghĩ nhưng sao lại biểu hiện như thế? Phụ nữ luôn thích hoang tưởng, không biết thế nào mà lại đau khổ vì một người đàn ông. Người như Tôn Văn Tấn, có tiền, hào phóng, phong độ, điển trai, đi đến đâu cũng khiến chị em phụ nữ bâu lại. Tuy nhiên, đối với phụ nữ, anh ta có nguyên tắc, có giới hạn, có mục đích, quần áo lúc nào cũng chỉnh tề, phớt lờ như không, phụ nữ dựa vào đâu mà dám thương hại anh ta?
Đường Du đã từng đọc ở trong sách, nói phụ nữ thường yêu người đàn ông làm họ đau khổ. Bởi lẽ phụ nữ có khuynh hướng bị ngược đãi, họ không hề quan tâm đến người đàn ông ân cần với họ, mà lại dành tình yêu cho người làm tổn thương họ nhất, có lẽ đây chính là căn tính xấu của con người.
Đường Du làm vệ sinh xong đi ra, cũng đã gần hết giờ, đang định đi đến phòng thay đồ thì có người tìm cô, nói có khách muốn cô uống rượu cùng. Kể từ khi Đường Du nổi danh ở hộp đêm Loạn thế giai nhân, thường xuyên có người làm ầm vô cớ gọi cô uống rượu, loại người nào cũng có, chuyện này đã không còn xa lạ, nếu chị Đào Hoa không bị gây phiền hà thì có lẽ sẽ không đến tìm cô.
Cô vội đến đại sảnh, Lý Văn không ở đó, các chị em bên cạnh nói cho cô biết người đó tên là Hà Khâm, hình như là con nhà quyền thế, thái độ rất ngông cuồng.
Đường Du cười nhạt, giọng Hà Khâm nghe rõ mồn đang làm ầm ĩ lên với chị Đào Hoa. Chị Đào Hoa vào nghề đã lâu, khách đến đây ít nhiều cũng nể mặt, chắc gã này lai lịch cũng không nhỏ, nên mới dám làm loạn trong hộp đêm như thế, “Mời cô ta uống ly rượu mà cũng khó thế sao? Chị Đào Hoa này, chị đã làm ở hộp đêm này ngần ấy năm, có bao giờ Hà Khâm tôi cư xử tệ bạc mà sao chị lại không nể mặt? Hôm qua tôi đã cược với bọn họ rồi, chỉ mời cô ta thôi, chị Đào Hoa, giải quyết thế nào đây.”
Đường Du nghĩ một lát, đặt đồ đang cầm trên tay xuống, đi đến nói: “Anh Hà, có phải tôi muốn uống gì anh cũng mời không?”
Trông thấy Đường Du, Hà Khâm liền nghiêng người về phía cô, đổi giọng, “Hết lòng vì người đẹp, vinh hạnh qu