n hay không, dù sao tôi cũng không có tức giận, anh gọi điện thoại đến, tôi đảm bảo sẽ nhận, mặc dù tâm trạng không tốt nhưng giọng nói đã vui vẻ lên vài ba phần, tất nhiên là hữu vẫn tất đáp (có hỏi tất có trả lời), hơn nữa mỗi lần còn vô cùng phong độ bỏ qua cho anh chuyện anh gác điện thoại trước.
Đương nhiên, thâm ý phía sau “Hữu vẫn tất đáp” đó là – chỉ cần anh không đặt câu hỏi, tôi tuyệt không chủ động nói một câu thừa thãi không cần thiết. Bời vậy, trong hai mươi mấy ngày, tổng cộng mỗi ngày tôi chỉ trả anh hai câu đó là::”Hiện tại em đang ở….” và câu ” Em khỏe lắm”
Tôi cảm thấy đỗi chỗ nghiên cứu quả thật rất hứng thú, mặc dù công việc nghiên cứu điều tra cực kỳ gian nan. Bởi vì căn cứ vào tổng thể mà nói, tâm lý của nhóm đối tượng điều tra cũng không đặc biệt quan tâm đến vấn đề nào, mỗi người đều cho rằng tâm lý của mình khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh hơn. Mà mỗi lần mời bọn họ điền vào chuyên mục liên quan đến “Số lần sinh hoạt tình dục và chất lượng”, sẽ bắt gặp sự bối rối khôn xiết.
Tôi nhớ rõ có một lần, mời một bác gái nông dân điền vào quyển câu hỏi, tôi đang tốn biết bao lời lẽ giải thích ý định của kế hoạch cũng như ý đồ sau này của quyển câu hỏi điều tra, bác ấy xấu hổ và giận dữ khó chịu, liền đem quyển câu hỏi điều tra quăng vào mặt tôi, tức giận nói: “không biết xâu hổ”
Đàn anh Lâm Giang lo lắng nhìn tôi, nói: “Lỗ Tây……”
Tôi cười một cái, nói: ” Không sao, không sao! Không phải bởi vì thế này, mới cần chúng ta đi sâu vào điều tra nghiên cứu sao? Cũng vì như thế này nên đề này này của giáo sư mới có giá trị hay sao?”
Vừa vặn đúng lúc chị Đinh hương nghe thấy, đi tới, ghé vào tai tôi, bí hiểm hỏi: “Đi sâu vào như thế nào a?”
Ôi trời!
Thì ra cho rằng chuyện này không trong sáng, thực sự là không có mối liên hệ nào đặc biệt với trình độ học thuật
Cứ như vậy, trong thời gian hai mươi mấy ngày, chúng tôi đi qua nhiều huyện ở Vân Nam, đi vào từng thôn xón, phát mấy nghìn quyển câu hỏi……
Ngày đó, một ngày trời trong nắng ấm, trong đầu tất cả mọi người trong tổ chúng tôi đều lờ mờ hưng phấn, vô cùng chờ mong ngày hôm đó! Bởi vì, chúng tôi đến điều tra ở một nơi mới, một nơi có một cái tên rất đẹp – Lệ Giang!
Lúc xuống xe, chị Đinh Hương cười hì hì hỏi một câu: “Mọi người đoán xem, trên đường đi có thể có nông dân hay không?”
Tất cả chúng tôi hoan hô, cùng nhau lớn tiếng nói: “Có”
Vì thế, hai tiếng sau, tất cả mọi người trong tổ chúng tôi liền đội mũ, uống Cooca, đứng trên đường phố nổi tiếng với một cây cầu uốn cong xinh đẹp, bắc qua dòng suối nhỏ trong suốt uốn lượn giống như một con rồng, nhìn xung quanh rất nhiều các cửa hàng bận rộn với từng đoàn khách ra vào, không tự chủ được lớn tiếng cảm thán: “Một nơi đẹp, nhân văn đẹp, phong cảnh đẹp, nhất là con suối nhỏ này càng đẹp! chỉ đáng tiếc bị thương mại hóa!”
Chị Đinh Hương mua một loại “Bánh” được nghe nói là đặc sản nhất ở Lệ Giang, đưa cho chúng tôi mỗi người một cái, vừa cắn, vừa đem Lâm Giang Dương ra trêu ghẹo, nói: “Giang Dương, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy? sao lại để cho Lỗ Tây đeo trên lưng nhiều quyển câu hỏi vậy…” Để tiết kiệm thời gian, mỗi ngày chúng tôi đều buộc những quyển câu hỏi trên lưng, ai cũng đeo một ba lô nặng trịch. Thực ra hàng hằng bản thân chị Đinh Hương cũng đều đeo quyển câu hỏi trên lưng, chỉ do vừa nãy, vô duyên vô cớ đi mua “Bánh”, lại trùng hợp đưa quyển câu hỏi cho anh Chu
Lâm Giang là người cực nhã nhặn lịch sự, da mặt mỏng, vừa nghe xong liền đỏ mặt, nói: “Tôi cũng đang định cõng đó chứ…”
Chị Đinh Hương liền cười ha hả, nói: “Cõng ai hả? cõng Lỗ Tây hay là cõng quyển câu hỏi?”
Anh Chu Kiến cũng chạy tới trêu chọc, nói::Cõng đi! Cõng đi! Mau cõng Lỗ Tây lên đi…”
Lâm Giang Dương lắp bắp giải thích, nói: “Không phải, tôi nói không phải là cõng Lỗ Tây. Tôi nói là…”
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của anh, ngay cả tôi cũng cảm thấy vui vẻ, liền giả bộ tức giận tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: ” Em thật không ra gì, làm cho đàn anh như anh cũng không muốn gặp?” Giả bộ thương tâm nói: “Số em thật khổ a… Em không muốn sống nữa! Anh chị trăm nghìn lần đừng kéo em lại…” lập tức đi về phía lan can cầu giả bộ nhảy xuống……
Anh Lâm gần như là không chút nghĩ ngợi, chạy lên, tóm lấy tay tôi nói: “Lỗ Tây, em đừng…” Sau đó, có một nắm đấm, đột ngột xuất hiện ngay trước mặt tôi, không chút do dự hướng về phía mặt anh Lâm, hung hăng đấm xuống…
Một tiếng “Bốp” vang lên, nắm đấm kia nở hoa ở trên mặt anh Lâm, tôi quay đầu lại, đệp vào mắt đầu tiên là một thân màu đen.
Tôi không kịp suy nghĩ vì sao anh lại đột ngột xuất hiện ở đây, tại sao lại ra tay đánh người, chỉ biết là, trong nháy mắt quay đầu, liền nhìn thấy trên mặt anh Lâm có chút máu…Tôi liền đặt ba lô xuống, ngồi xổm người xuống, vừa vội vội vàng vàng tìm giấy ướt trong ba lô, vừa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy máu hết sức thê thảm của anh Lâm, khẩn trương hỏi: “Sư huynh anh không bị gì chứ?”
Anh Chu Kiến lớn tiếng nói một câu: “Anh làm gì cậy…” kèm theo đó là một tiếng xé gió hướng về phía tôi. Lại “Bốp” một tiếng, âm thanh phát ra từ “Nắm đấm chạm nhau”, làm chấn động không khí.
Chị Đinh Hương hét chói tai, nói: “Chu Kiến, Chu Kiến, bình tĩnh, bình tĩnh…”
Sau đó, dường như Lâm Giang Dương cũng kịp phản ứng lại, đưa tay áo lên lau đi máu tươi trên mặt, rồi xông lên…Ba người quyền cước qua lại, đánh nhau trong nháy mắt, tôi ngẩng đầu lên, đúng đầu chỉ nhìn thấy hình ảnh tay đấm chân đá, từ từ nhìn thấy bóng người lay động phía trước, tôi căn bản cái gì cũng không suy nghĩ được, chỉ biết là muốn ngăn cản trẩn đấu vô vị này lại ngay, cô gắng quên mình nhào vào giữa những nắm đấm, nói: “Dừng tay, Các anh dừng tay lại cho tôi……”
Một nắm đấm rơi vào bụng, một nắm đấm khác rơi vào hông, tôi đau đớn ngã nhảo về phía trước. Sau đó, một cơ thể ấm áp, tôi bị “Anh” ôm vào trong lòng, sau đó, sau đó, sau đó…… Tôi nghe được một giọng nói, kiêu ngạo mà vô cùng rõ ràng vang lên trên đỉnh đầu: “Tôi là Lương Trạm, các người có bản lĩnh thì đi kiện tôi đi……”
“Phần phật, phần phật”, Mấy bóng người hiện lên trước mặt, mang theo những âm thanh cung kính và sợ hãi.
“Lương tiên sinh……”
“Lương tiên sinh……”
Cả đời tôi cũng chưa từng chịu qua quyền cước nặng như vậy, cả người không kiềm chế được mà cong người lại, sau đó, liền bắt đầu nôn mửa, nôn mửa như giãi bày tâm can, không cách nào dừng lại được
Trong nháy mắt đó tâm trí của tôi như tách ra khỏi cơ thể, thực sự cảm thấy đau đớn khủng khiếp, từng cơn đau dạ dày co giật!
Anh nói anh gọi là Lương Trạm!
Anh làm sao có thể gọi là Lương Trạm?
Nếu, nếu anh thực sự là Lương Trạm…
Cho dù bây giờ ông trời có giáng xuống cả chục cái sấm sét, cũng không thể làm tôi kinh ngạc đau đớn phẫn nộ và sợ hãi như lúc này!
Tôi không biết là vì co thắt, hay đơn giản vì cảm thấy phẫn nộ, toàn bộ cơ thể giống như bị lá cây run rẩy, khốn đốn trong gió bão!
Anh ôm tôi thật chặc, liên tục gọi: “Lỗ Tây, Lỗ Tây……”
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cáu giận cùng hối hận của Anh Lâm Giang Dương, ở đầu bên kia cây cầu đá truyền tới: “Lỗ Tây em có sao không……”
Tôi nghe thấy giọng nói đó, giống như tóm được một cây cỏ cứu mạng, khó khăn vương tay về phía anh , muốn nói chuyện, nhưng tay của tôi, lại lập tức bị anh – bị Lương Trạm cầm lấy!
Tôi nghe được anh lớn tiếng quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lấy nước lại đây, cả khăn mặt nữa…”
Sau đó nước nhanh chóng được đưa tới, anh tự mình cho tôi uống, là loại nước Riedel giả một cái cốc là kiểu dáng mới nhất, nước trong cốc, đúng là rất ấm.
Tôi cố gắng đè xuống những quằn quại trong bụng, uống mấy ngụm nước, khó khăn lắm mới không nôn mửa nữa, thở phì phò nói: “Anh, anh… để cho tôi yên lặng một chút…”
Anh không nói được một lời, dùng khăn mặt ấm lau mặt cho tôi, sau khi lau xong, không nói một tiếng nào liền nắm tay tôi dẫn đi, dùng giọn nói chân thành đáng tin nói: “Anh đưa em đi bệnh viện”
Tôi lắc đầu, rồi nhìn anh nói lại một lần nữa: “Anh để cho tôi yên lặng một chút!” Thấy anh vẫn như cũ không để ý tới, nhịn không được lớn tiếng quát: “Anh để cho tôi yên lặng một chút…” mở miệng quát xong, cảm thất cổ họng từng đợt từng đợt đau rát, bởi vì liên tục nôn mửa mà giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Anh rốt cuộc cũng đứng lại, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Anh không cố ý giấu giếm em…”
Tôi gật đầu, khó khăn nói: “Tôi cũng không đáng giá đến mức anh phải giấu giếm”
Anh nhíu mày, hình như không biết nên nói như thế nào, cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc lại mở miệng nói: “Anh nghĩ chuyện này không quan trọng”
Con mẹ nó, lại là cái câu quái đản quen thuộc này!
Quan trọng hay không quan trọng, cần phải từ đương sự tôi đây nói mới tính!
Tôi ngẩng đầu, hít thở sâu mấy cái, nhìn anh, gằn từng tiếng hỏi: “Tôi là người thứ mấy……?” Nói xong, cảm thấy trong cơ thể, từng dòng lệ dâng lên dọc theo huyết quản, chua xót căng đầy làm cho con người ta sợ hãi. Trước sau gì tôi cũng ở trong Lương thị làm việc hơn nữa năm, mặc dù làm việc bán thời gian không nằm trong hệ thống chính quy của công ty, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy Lương tiên sinh một lần, lại nghe được rất nhiều tin đồi quan hệ bất chính có liên quan đến anh. Từ khi bắt đầu nghe thấy hai chữ “Lương Trạm”, trong đầu luôn luôn không không chế được coi anh là người đứng đầu trong tổ hợp, từ thiên kim tiểu thư danh môn đến thành phần tri thức tinh anh, lại đến diễn viên điện ảnh hay ngôi sao truyền hình……
Tôi không biết so với những người đó…… Rốt cuộc tôi được coi là cái gì?
Tôi không biết với anh những câu chuyện tình ái tai tiếng nhiều như sao trên trời kia ra sao, nhưng tôi quý trọng mối tình này…Nhưng lại được coi thành cái gì?
Từ ngày đầu tiên yêu nhau tôi đã biết, tôi biết anh bận rộn nhiều việc, lúc này vẫn không khỏi tự chủ nghĩ đến – Anh đang bận rộn cái gì? Trong những lúc bận rộn công việc tìm không thấy dứt khoát gọi điện thoại cho tôi, rốt cuộc là anh đang bận rộn cái gì?
Tôi không biết tên của anh, cũng không thèm để ý, thậm chí có cảm giác đắc ý, cho rằng bản thân mình yêu đương vô tư trong sáng. Hiện tại, cuối cùng máu chảy đầm đìa, bị cuộc sống thực tế dậy cho một bài học – tên một người, hóa ra thực sự không đơn giản chỉ là một cái tên! Mà tên gọi là đẳng cấp, tên gọi là sự cô đọng của năm tháng, là sự tích, là lịch sử!
Lương Trạm cái tên này rất huy hoàng, khiến cho tôi cảm thấy đè nặng khôn xiết!
Lương Trạm cái tên này quá ghê tởm, khiến cho tôi nhớ lại vô số lần bị “Leo cây”!
Lương Trạm cái tên này rất vang dội, khiến cho tôi trong nháy mắt dường như xuyên qua không khí nhìn thấy được xung quanh anh, có vô số sóng mắt xinh đẹp nóng cháy rơi trên người anh!
Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, tất cả mọi thứ tôi đều chôn ở trong lòng sự mặc cảm tự ti, niềm kiêu hãnh, sự thương tổn, lòng tự trọng, sự tự tin, tức giận, sự ghê tởm… đủ mọi cảm nhận phức tạp về “Tự nhận thức” và “Tự trọng”, nhưng trong giây phút này, không có chọn lựa, không chút phân biệt tốt xấu, bị tên này ung dung lấy đi, sự bồng bột lan rộng, không cách nào không chế!