Nàng liền quay đầu hỏi “Không phải Hầu gia nói sẽ tới gia trang Hải Đức à? Tại sao đột nhiên lại đến nơi đây?”
“Nếu ta nói đây là một phần của gia trang Hải Đức thì sao?” Ngài lạnh nhạt đáp.
Hạ Phẩm Dư nhìn ngài, trong lòng không ngừng hồi tưởng lại tình hình trước đó, tất cả mọi người thấy ngài đều cúi đầu hành lễ, thậm chí ngay khi hai người bước vào Tô Viên cũng không hề thấy chủ nhân ra tiếp đón, cũng chẳng thấy kẻ dưới nào vào trong bẩm báo… vậy thì… trong đầu nàng liền nhá lên một suy nghĩ.
“Ồ, vậy tại sao không nhìn thấy chủ nhân của gia trang Hải Đức vậy…” Thực ra nàng rất muốn hỏi xem ngài có phải là chủ nhân ở nơi này hay không?
Tư Hành Phong quay sang nhìn nàng, trên môi thoắt ẩn thoắt hiện nụ cười. Trước khi quay người bước đi, ngài chỉ nói đúng một câu “Một lúc nữa hầu hạ ta tắm rửa.”
Hầu hạ ngài tắm rửa…
Hai má Hạ Phẩm Dư bỗng nhiên đỏ ửng, thẹn thùng mím chặt môi.
Sau khi dùng bữa tối, Tư Hành Phong ngồi đánh cờ một mình trong đình, Hạ Phẩm Dư đứng một bên im lặng không nói tiếng nào, im lặng đến mức người khác khó lòng cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Đột nhiên, phía ngoài đình truyền tới tiếng bước chân vội vã, tiếp theo đó là giọng nói ồm ồm vang lên “Hầu gia, ngài không sao chứ…”
Hạ Phẩm Dư thấy Quan Quần, có phần bất ngờ.
Tư Hành Phong đặt một quân cờ xuống, nhìn về phía Quan Quần lạnh nhạt lên tiếng “Ngươi tới rồi à.”
“Hầu gia…” Quan Quần lại lên tiếng.
Tư Hành Phong liền đáp “Ta rất khỏe.”
“Hầu gia…” Quan Quần lại gọi tiếng nữa, rồi nhìn về phía Hạ Phẩm Dư.
Hạ Phẩm Dư thấy vậy cúi người hành lễ rồi rời khỏi.
Lúc này, Quan Quần mới lên tiếng “Sau đó Quan Quần mới biết chuyện Hầu gia nhảy xuống dòng Kinh Hà. Hôm đó, sau khi chia tay Hầu gia, thuộc hạ luôn đi theo bảo vệ Vũ đại nhân. Đúng lúc sát thủ đuổi theo truy cùng giết tận bọn thuộc hạ, đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã…”
Khoảnh khắc nghe được thông tin này, Tư Hành Phong không khỏi nhướn mày.
Quan Quần lại nói “Là Cảnh Trung dẫn theo ám vệ của Hoàng thượng. May mà bọn người Cảnh Trung đến kịp thời, nếu không Quan Quần cùng Vũ đại nhân đã bỏ xác nơi rừng núi hoang sơ. Cả đội binh mã người chết kẻ bị thương, sau cùng chỉ còn lại mỗi thuộc hạ với mấy người bọn A Đạt. May mà sau đó đám ám vệ kia trở thành đội quân mới hộ tống Vũ đại nhân cùng bảo kiếm Huyền Anh tới kinh thành nên mới được an toàn.
Thuộc hạ cùng Cảnh Trung đã men theo hai bên bờ sông để tìm kiếm Hầu gia, thế nhưng làm cách nào cũng chẳng thể tìm được, lại sợ làm nhỡ mất hành trình của mọi người, nên đành bỏ cuộc, rời khỏi đó trước. Tiếp đó Cảnh Trung liền cho phi cáp truyền thư nói là nhặt được một mũi tên bên bờ Kinh Hà, chắc là Hầu gia không sao hết nên bảo Quan Quần tới Tô Viên đợi ngài. Thuộc hạ đã chờ ở đây suốt bảy ngày trời, nhưng không hề thấy Hầu gia tới. Lúc nãy nghe tin Hầu gia quay về, Quan Quần cuối cùng cũng có thể an tâm phi ngựa liên hồi tới đây.”
Tư Hành Phong nghe xong liền vỗ vai Quan Quần an ủi “Ta không sao hết. Có lẽ ông trời cảm thấy đã thiếu nợ ta quá nhiều, cho nên giữ lại tính mạng này cho ta. Ta nói rồi, ta sẽ không dễ dàng chết đâu. Chuyện triều cống thế nào rồi?”
Quan Quần lập tức đáp “Hôm trước, Vũ đại nhân đã mang bảo kiếm Huyền Anh dâng lên thánh thượng của hoàng triều Kim Bích. Hoàng thượng tỏ ra vô cùng hài lòng với bảo kiếm Huyền Anh, còn ban thưởng cho chúng ta rất nhiều kì trân dị bảo. Sau lần hiểm nguy ở dốc Bình Dương, Vũ đại nhân quyết định hai ngày nữa sẽ lên đường quay về. Hầu gia, chúng ta có nên tới chỗ sứ thần ở để hội hợp cùng Vũ đại nhân không?”
“Trước mắt chưa cần thiết. Ta đã cho phi cáp truyền thư về, Tây Lăng Xuyên đã biết ta chưa chết. Để phòng bất ngờ xảy ra biến cố, tạm thời chưa thông báo gì cho Vũ đại nhân. Cứ coi như vẫn chưa hề tìm thấy tung tích của ta. Đám sát thủ kia đã tra ra được là do ai phái tới chưa?”
“Đã điều tra ra rồi. Tuy rằng sau khi lũ sát thủ kia bị bắt đều cắn lưỡi tự vẫn, nhưng người chúng ta đã giao đấu với một trong số bọn chúng nhận ra rằng, người này là môn hạ của thái thú Nghiêm Côn.”
“Quả nhiên là hắn.” Tư Hành Phong gõ tay lên mặt bàn đá, đột nhiên nghiêm mặt “Sự việc này đúng là càng lúc càng thêm li kì. Ngươi có biết sau khi gặp đám sát thủ, có người muốn lấy mạng ta, truy sát suốt cho tới tận kinh thành Kim Bích. Hạ Phẩm Dư nói những người này không phải người nước Bạch Hổ lại càng chẳng phải người của hoàng triều Kim Bích…” Ngài ngưng lại, nhìn về phía Quan Quần.
Đã đi theo chủ nhân nhiều năm, Quan Quần đương nhiên hiểu trong lòng chủ nhân đang nghĩ những gì, liền nói “Đám sát thủ đó, Cảnh Trung cũng đã điều tra rõ ràng là người của nước Chu Tước. Còn nữa, Nghiêm Côn có khả năng cũng không phải người của nước Bạch Hổ chúng ta, một vài ngày nữa, Cảnh Trung sẽ truyền tin tức sát thực tới đây.”
“Được. Cho dù là việc tự ý khai thác khoáng sản, rèn đúc binh khí, hay là làm gian tế cho nước khác, ta đều có thể cho Tây Lăng Xuyên một đáp án rõ ràng.” Tiếp theo đây đều là những việc riêng, bây giờ ngài phải nghĩ xem làm cách nào để xử lí bọn người kia. Ngài xua xua tay ra hiệu cho Quan Quần lui xuống, lúc này chỉ muốn một mình tĩnh lặng suy nghĩ.
Quan Quần rời khỏi đình, đi không bao xa liền thấy Hạ Phẩm Dư đang đứng ở phía đầu hành lang.
Hạ Phẩm Dư thấy Quan Quần liền gật đầu ra hiệu.
Đột nhiên, Quan Quần vén tà áo lên, quỳ xuống trước mặt nàng rồi nói “Đa tạ cô nương đã cứu mạng chủ nhân của ta. Đa tạ cô nương đã hết lòng chăm sóc chủ nhân suốt cả dọc đường. Xin hãy nhận một lạy của Quan Quần.”
“Quan Quần, xin huynh hãy đứng dậy. Nếu không có Hầu gia thì ta đã mất mạng mấy trăm ngàn lần rồi.” Hạ Phẩm Dư không biết phải làm thế nào cho phải, vội vã kéo cánh tay của Quan Quần.
Quan Quần đứng dậy nói “Sau này, nếu cô nương gặp chuyện khó khăn gì, chỉ cần mở miệng, nếu có thể giúp được, Quan Quần nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Hạ Phẩm Dư bất giác nhớ lại ngày trước ở Bách Hoa Đường, Cảnh Trung vô cùng áy náy nên cũng từng nói với nàng những câu tương tự. Hai người họ đều là người luyện võ, nhưng luôn mang lại cảm giác khác biệt.
Nàng biết bây giờ từ chối Quan Quần cũng chỉ vô ích, liền lên tiếng đồng thuận “Đa tạ huynh. Nếu ta có chuyện gì cần nhờ huynh giúp đỡ nhất định sẽ mở miệng nhờ vả.”
“Vậy ta xin quay về quán trọ dành cho sứ thần trước, ngày mai sẽ quay lại sau, xin cô nương hãy chăm sóc chủ nhân thật kĩ, nhất thiết đừng để ngài nhiễm phải phong hàn.” Quan Quần nhiều lúc vô cùng lắm chuyện.
Hạ Phẩm Dư bất giác bật cười “Huynh cứ an tâm, đây là bổn phận của người làm nô tì như ta mà.”
“Cáo từ.”
Sau khi Quan Quần rời khỏi, Hạ Phẩm Dư liền quay lại đình, lặng lẽ đứng cạnh bên, nhìn Tư Hành Phong ngồi trong đình đánh cờ một mình.
Ban đêm, gió lạnh hắt hiu.
Vầng trăng treo trên bầu trời cũng dần dịch chuyển sang hướng Tây.
Nàng chọn thời điểm thích hợp nhắc ngài đi nghỉ sớm.
Ngài quay sang nhìn nàng, vứt quân cờ trong tay xuống mặt bàn rồi rời khỏi.