cô là cô gái “việc cỏn con cũng làm cho rõ ràng” không để bụng. Thích xem những bộ phim hài, phim hành động. Ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng rất nhiệt tình. Người con gái như vậy tại sao trong mắt cô đôi khi vô tình hiện lên nỗi ưu tư buồn phiền? Lẽ nào đó là do cô đang cố gắng che giấu tâm sự gì?
Giống như bây giờ, Queenie bám lấy thành cầu, ngó xa xăm, Chris đi đến bên cạnh cô. Cùng ngắm phong cảnh với cô. Lãng đãng sương phủ trên mặt nước, từng cơn sóng vỗ mênh mang, phía chân trời xa xa một vẻ đẹp tĩnh lặng đến lạ kỳ.
- “Điều gì làm cho Queenie mạnh mẽ của chúng ta nhiều tâm tư vậy?”.
Anh nhẹ nhàng dựa vào thành cầu, mỉm cười nhắc cô.
- “Mình đang nghĩ một số chuyện”.
- “Ồ, bạn cũng có tâm sự riêng hả?”.
Kỉ Hoa Ninh liếc ngay sang anh.
- “Sinh vật đơn bào như cậu chắc là chẳng bao giờ có tâm sự đâu nhỉ?”.
Cậu bị cô làm cho tối tăm mặt mũi, ai dám trêu đùa cô gái này hiển nhiên phải nuốt cục tức trong lòng.
Cô nhìn về phía xa, dường như muốn nói với chính mình. Nhiều việc trôi qua nghĩ lại không thấy hối hận, càng không thể nói là đau buồn mà chỉ là… hoài niệm. Nhớ lại lúc trước, khi đó thật là ngốc nghếch… cũng thật nhiều niềm vui.
Chris không quen với giọng nói đầy tâm trạng của cô, cậu nhìn cô có vẻ hơi lo lắng, mắt dò xét trên khuôn mặt khả ái, đôi lông mi khẽ chớp, cái miệng nhỏ xinh xắn. Cậu đột nhiên cảm thấy rung động trước mùi dầu thơm nồng nàn, cậu đưa mũi hít nhè nhẹ.
Kỉ Hoa Ninh hoàn toàn chìm đắm trong ký ức xa xăm.
Khi Lâm Tĩnh Lam lên học cấp ba, sau khi mối tình tay ba Giang, Kỉ, Tần và hai nhân vật chính kết thúc bằng việc chia tay, câu chuyện về cậu bé tuổi trẻ tài cao Lâm Tĩnh Lam trở thành đề tài bàn luận của mọi người. Cậu đúng như nhận xét: vẻ bề ngoài anh tuấn, cách làm việc cẩn thận, cá tính nghiêm túc. Tuy cậu kém tuổi các bạn học trong lớp, song luôn được mọi người quý trọng.
Cho dù khiêm tốn đến như thế nào, mọi người vẫn gắn vào cậu hai chữ “thiên tài”.
Mười lăm tuổi cậu lớn nhanh như thổi, vóc dáng cao lớn, thân hình gầy gò, giọng nói khàn khàn. Một lần về nhà cậu bị những đám thanh niên hư ngăn lại, khi những kẻ đó cười nói, bàn tán về cô gái mà họ thích nhưng lại có tình ý với cậu. Cậu tỏ vẻ không muốn nghe, quay người bước đi, nhưng bị bọn họ chặn lại, giơ nắm đấm dọa nạt.
- “Các cậu đang làm gì vậy?”. Một giọng con gái lanh lảnh cất lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Lâm Tĩnh Lam hơi nhích người, cú đấm của đối phương rơi vào hư không.
Cậu chợt ngó sang bên đường, ánh nắng chói rọi vào mắt, một cô gái đang đứng đó, khuôn mặt có vẻ rất thân thuộc, trong phút chốc cậu như thấy Hoa Ninh đã trở về… Cậu ngẩn người, nước mắt chực trào ra, cô gái từ từ tiến về phía cậu, tóc chấm ngang vai, khuôn mặt trái xoan, cậu tưởng chừng tim mình như nhảy khỏi lồng ngực. Khi cô hoàn toàn hiện diện trước mắt cậu, đôi mắt hình quả hạnh, thân hình mềm mại, cân đối, dáng vẻ xinh đẹp – Nhưng đó không phải là Kỉ Hoa Ninh.
- “Đừng có xía vào chuyện người khác!”.
Đám người hỗn hào gạt cô sang một bên, vây lấy Lâm Tĩnh Lam, chỉ nghe thấy tiếng đánh đấm huỳnh huỵch, Tiểu Lam chân tay nhanh nhẹn di chuyển còn đám thanh niên hư hỏng khí thế xẹp hẳn xuống, vài người bị đánh ngã lăn xuống đất. Đối diện với hiểm nguy cậu không hề nao núng. Đám thanh niên đó không thể hiểu được “con mọt sách” ốm yếu làm sao lại có võ nghệ cao cường đến vậy. Bọn chúng đương nhiên là không biết được rằng, sau lần bị bắt nạt được Kỉ Hoa Ninh ra tay che chở, cậu đã bắt đầu học Karate. Cậu thề rằng sẽ không bao giờ để cô phải cứu mình nữa. Cậu hy vọng có một ngày sẽ tự bảo vệ chính mình, nếu có cơ hội sẽ còn bảo vệ được cả cô nữa…
- “Bạn Lâm… không sao chứ?”.
Cô bé xinh đẹp chạy đến bên cậu, khuôn mặt hơi ửng hồng. Lâm Tĩnh Lam gật gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn trước thái độ vừa rồi của cô bạn, rồi cậu vội vã bước đi.
Cơn gió đầu xuân nhè nhẹ thổi mơn man trên mặt thật ấm áp, nhưng cũng có chút gì đó nhồn nhột.
“Tiểu quỷ, bây giờ thiếu sự dạy bảo…”, giọng kể cả của Kỉ Hoa Ninh vẫn như vẳng bên tai cậu, cậu vươn tay, chỉ có hư vô, cái bóng cao lênh khênh của cậu cúi thấp đầu lê bước, đơn độc chỉ có một mình. Cậu chợt nhận ra, cô đơn thật đáng sợ, sự tồn tại của cô giống như cơn gió nhẹ, giống như ánh tà dương, thấm vào trong cuộc sống của cậu. Nó tồn tại giống như tự nhiên vốn vậy, thế mà giờ đây tất cả đã trở nên xa xăm.
Trở về nhà, khác với mọi khi cậu không lao ngay vào học, cậu mở ngăn kéo, lấy ra bức thư, trong đầu thầm nghĩ “Chị bây giờ đang làm gì nhỉ? Có nhớ tới em không?”, những ngón tay thon dài của cậu vuốt nhè nhẹ lên khuôn mặt rạng ngời trên bức ảnh, mắt cậu mờ đi. “Em… nhớ chị, em rất nhớ chị. Trong trường ở những nơi chị đã đi qua, chiếc bàn chị ngồi, từng ngọn cỏ, cành cây, đều in bóng dáng chị… Hôm nay em đã nhìn một người mà đã ngỡ là chị, lúc ấy em đã vô cùng thất vọng. Bạn học của em, những người học sau chị, em đã hy vọng nghe được từ họ chút manh mối nào đó về chị, Hoa Ninh đến khi nào chị mới trở về, em…”.
Cậu chợt bừng tỉnh sau những cảm xúc tản mạn trào dâng, thì ra cậu đã ngồi đây hơn một giờ đồng hồ. Cậu làm sao vậy? Sau hai năm kể từ ngày cô đi, cậu luôn ngồi bên cửa sổ nhớ về cô như điều gì đó vô cùng thiêng liêng.
Mùa xuân thời tiết luân chuyển, lúc nóng, lúc lạnh, tâm sự của cậu bé “thiên tài” giấu kín trong lòng khó có thể tâm sự cùng ai.
“Queenie, Queenie!”.
Mới sáng sớm cửa phòng Kỉ Hoa Ninh đã bị kéo tung, một cô gái với mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh ngọc, xinh đẹp sộc vào với vẻ hốt hoảng.
- “Việc này nhất định bạn phải giúp mình”.
Có chuyện gì thế Honey?
Kỉ Hoa Ninh biết đó là Nisha, cô bạn gái thân thiết của mình. Chắc có việc gì cần gấp đây, cô vừa chải tóc vừa ném cái nhìn nghi ngờ về phía Nisha.
- “Đó là Jack lại đến. Đứng trước cổng ký túc xá còn nói là bọn mình lừa anh ta, nói rằng Chris đã kể hết cho anh ta rồi”.
Kỉ Hoa Ninh vừa đánh răng vừa nói:
- “Cái gã Chris này chỉ biết phá đám sau lưng người ta”.
Cô nhấc máy gọi điện thoại, phải để cho anh chàng này biết tay mới được.
- “Đều là tại cậu, mau tới đuổi anh ta đi”.
Tiếng chuông điện thoại không biết của ai đổ dồn, Chris vẫn lờ đi tiếp tục ngủ vùi, nhưng anh không thể ngủ được, anh lấy hai tay ôm đầu.
Cuối tuần, bốn người bọn họ đều không phải lên lớp. Theo lời đề nghị của Jack, Nisha miễn cưỡng cùng họ đi chơi trong khuôn viên của trường. Nisha, một cô gái phương Tây điển hình, tính cách cởi mở, duyên dáng, khuôn mặt đầy đặn, phòng ngủ của cô đối diện với phòng Kỉ Hoa Ninh, rất nhanh hai người đã trở thành bạn thân của nhau. Kỉ Hoa Ninh lúc này, lúc khác giúp cô cắt bỏ những cái đuôi lẵng nhẵng bám sau. Thế nhưng cũng có người đôi khi ngoan cố, mặt dầy mày dạn không chịu lui bước thì cô cũng không tìm được cách nào tốt hơn. Ví dụ như Jack, có lẽ cũng phải để cho anh ta có cơ hội thể hiện, Kỉ Hoa Ninh nhìn Jack, ánh mắt thoáng vẻ tinh nghịch.
Cô cố ý tách ra khỏi bọn họ khi cùng vào chơi trò mê cung trong khu vui chơi giải trí, lúc ra đến ngoài chỉ còn lại Kỉ Hoa Ninh và Chris.
Vốn dĩ mình cũng định giúp đỡ Jack.
Anh nhìn cô chăm chú, dải lụa màu trắng bạc với đường viền tinh xảo thắt qua eo cô.
- “Mình cho là bạn sẽ giúp Nisha lẩn tránh cậu ấy”.
- “Si mê thì không phải là điều sai trái”.
Cô nói một cách chậm rãi.
Mình chỉ muốn tạo cho cậu ấy một cơ hội, có thành công hay không là do ở cậu ấy. Nhận được tấm chân tình của người khác là điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng chuyện tình yêu không thể miễn cưỡng được.
- “Thế sao bạn không tạo cho những người thích bạn một cơ hội?”.
Kỉ Hoa Ninh và Chris cùng sánh bước dưới ánh sáng nhạt nhòa của ánh đèn đường, ký túc xá đang ở ngay gần.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười – “Mình không giống Nisha”.
Chris còn muốn hỏi thêm cô mấy câu nhưng bỗng nhận ra Kỉ Hoa Ninh dừng bước, anh ngước mắt nhìn, phía trước cửa ký túc xá có một bóng người đang đứng, không thể nhận ra đó là ai.
- “Tiểu Lam?”.
Kỉ Hoa Ninh bất ngờ thốt lên hai chữ đó. Từ khoảng cách khá xa cô không thể nghĩ được rằng cậu sẽ có mặt ở đây.
Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng bước lại gần, dưới ánh sáng mông lung, giờ thì Chris có thể nhìn rõ người vừa tới đó là một chàng trai châu Á, cỡ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đôi mắt đen thăm thẳm, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ thông minh, lanh lợi. Cậu chàng đó líu ríu cất tiếng gọi:
- “Hoa Ninh!”.
Bao chất chứa trong lòng không thể nói hết thành lời, cuối cùng trong phút giây xuất hiện trước mặt cô, người con gái thân thuộc với ánh mắt hiền hòa, vóc dáng mảnh mai. Trái tim cậu đột nhiên đập rộn rã, dòng máu trong người dường như dồn hết cả lên mặt.
Ngàn ý, vạn lời muốn nói với cô. Nhưng cậu không thể thốt lên tiếng nào, câu chữ trúc trắc rối loạn không đầu, không cuối.
- “Tiểu Lam, có phải là em thật không?”.
Kỉ Hoa Ninh hiển nhiên cũng sững sờ, theo thói quen cũ cô đưa ngón tay dí vào mặt cậu.
- “Tiểu quỷ, làm sao em đến đây được?”.
Trái tim cô đập nhanh, có điều gì đó nhen nhóm đầy ấm áp.
- “Em tham gia cuộc thi Olympic Toán học”.
Chris lại gần:
- “Queenie, em trai bạn hả?”.
- “Không phải”.
Lâm Tĩnh Lam cắt lời và nhìn anh một cách khó chịu. Trong bức ảnh Hoa Ninh gửi cho cậu cũng có cả anh chàng này. Chris cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như dao kiếm của cậu bé hiền lành này, có điều gì đó không thể giải thích nổi.
Kỉ Hoa Ninh bật cười ha hả, đưa hai tay vò vò đầu cậu, miệng lầu bầu:
- “Ngoan ngoãn nào!”. Cô làm điều này với mục đích làm cho Lâm Tĩnh Lam vui vẻ cười nói trở lại, nhưng cậu có chút gì đó không hài lòng:
- “Em không phải là trẻ con!”.
Giọng nói của cậu khàn khàn thật khó nghe.
Kỉ Hoa Ninh cẩn thận ngắm nhìn cậu, quả nhiên sau hai năm không gặp Lâm Tĩnh Lam đã vụt cao lớn. Tiểu Lam ngốc nghếch ngày nào không ngờ bây giờ lại lớn nhanh đến vậy, chẳng qua là cậu ta đang tỏ vẻ huênh hoang không biết ngượng ngùng đó thôi? Cô xoa tiếp lên đầu Lâm Tĩnh Lam.
- “Giọng nói khàn khàn, còn dám nói mình không phải là trẻ con nữa hả? Không thấy đi cùng người nhà sang đây, chí ít là như vậy, mới tính được là người trưởng thành, nhưng…” – Cô cười thầm: “Đừng học anh ta, vóc dáng cao lớn chưa thể được coi là có nhân phẩm tốt được đâu”.
Câu nói trên hàm ý nhân phẩm… Chris… nhắc tới điều này khiến Kỉ Hoa Ninh bật cười ha hả. Mặt Lâm Tĩnh Lam hơi sầm lại.
Xem ra Kỉ Hoa Ninh muốn đưa Lâm Tĩnh Lam vào trong ký túc xá, Chris có đôi chút nghi hoặc – “Như vậy, có… ổn không?” Tuy nói cậu bé này mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng dù sao cậu ta cũng là con trai – “Hay là để cậu ta đến chỗ mình?” – Anh nói với Kỉ Hoa Ninh, cô phẩy tay:
- “Không sao đâu, bọn tớ từ nhỏ đã ngủ chung một giường”, câu nói của cô đã khiến hai chàng trai – người thì đỏ mặt, người thì tối sầm lại.
- “Tớ báo với người quản lý ký túc xá đây là em trai tớ”.
Chris nhìn theo Kỉ Hoa Ninh và cậu thanh niên đi vào ký túc xá, đôi lông mày của anh nhíu lại, không biết cảm giác vừa rồi của anh có đúng hay không nhỉ? Anh nhận thấy ánh mắt của cậu ta với Kỉ Hoa Ninh có gì không bình thường? Nếu nói đó là tình cảm ch