Hai người đứng dậy khỏi sàn nhà lạnh như băng. Lôi Dương một tay ôm lấy Đồng Đồng, thật chậm rãi, thật chậm rãi, dựa vào cảm giác của mình hướng phòng ngủ đi đến.
Hai người cùng nhau ngã người xuống giường!
Thân hình rắn chắc của anh nằm ở trên người Đồng Đồng!
Đầu anh vùi sâu vào cổ cô: “Anh nên bắt em làm gì bây giờ?”
Đồng Đồng kiên định: “Sinh tử không rời!”
Lôi Dương hơi run sợ, thống khổ nói: “Anh không cần em chết, nếu anh chết, em nhất định phải sống thật tốt!”
“Không, A Dương, vì chính anh, vì em, vì Nhạc Bằng không được bỏ qua hi vọng. Nếu anh thật sự bỏ em ở lại em cũng không sống nổi đâu!”
“Đồng Đồng!” Lôi Dương đưa môi hôn lên vành tai Đồng Đồng.
Đồng Đồng cũng vuốt ve khuôn mặt Lôi Dương, thì thầm giận dỗi bên tai anh: “A Dương anh, em muốn anh yêu em!”
Lôi Dương chậm rãi ngồi dậy.
Đồng Đồng cũng đứng dậy, đôi môi mềm mại của cô nhẹ nhàng hôn lên khắp khuôn mặt anh, trút bỏ chiếc áo gió và chiếc áo trong của anh.
Khuôn mặt cô áp sát vào ngực anh, cô hôn lên môi anh, vuốt ve da thịt săn chắc và bóng loáng. (Tami: nuốt nước bọt, ực ực).
Đôi môi cô sau khi hôn môi Lôi Dương lại di chuyển xuống cằm, rồi di chuyển xuống dưới cái hàm nam tính của Lôi Dương, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích anh (Tami: đỏ hết cả mặt em rồi xD :”>).
Đồng Đồng như vậy làm cho ngực Lôi Dương phập phồng dữ dội, cuối cùng anh không thể chịu đựng được nữa, giống như một con sói gian ác gục xuống vai Đồng Đồng, anh cất giọng khàn khàn: “Đến chết em cũng không chịu buông tha anh sao?”
Đồng Đồng cười: “Đúng vậy. Anh chỉ có thể chết ở trên người em, em không thể cứ như vậy mà buông tha anh được!”
“Em đúng là yêu nữ.”
“Em là yêu nữ đó, cho nên anh đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi bàn tay em!” Đồng Đồng nói xong đưa bàn tay nhỏ bé lần theo quần Lôi Dương xuống khóa quần, kéo xuống. Tay cô đưa vào bên trong chiếc quần nhỏ của anh, cầm vào tay vật sớm đã phồng to tràn đầy dục vọng. (Tami: phụt… xịt máu mũi, tay run run… Thật là so hot, hot hoooot = =. Type đến đoạn này tay run kinh khủng T_T).
“Anh có muốn em không? A Dương!”
Lôi Dương nhanh chóng cởi bỏ quần áo vướng víu còn lại trên người, ôm chặt lấy thân thể nóng bỏng của Đồng Đồng, giọng anh khàn khàn: “Đối với em, anh mãi mãi không bao giờ cảm thấy đủ!” 0.
Bàn tay to lớn của Lôi Dương cuồng dã sờ soạng khắp người Đồng Đồng, vuốt ve chiếc eo thon nhỏ rồi trượt xuống đôi chân thon dài của cô, châm lên vô số ngọn lửa thiêu đốt thân thể cô.
Hai tay của Đồng Đồng cũng phối hợp ôm lấy vòng eo Lôi Dương, nắm lấy cái vật đầy dục vọng của Lôi Dương, đặt vào “hoa huyệt” của mình, Lôi Dương phối hợp với Đồng Đồng, động thân một cái, nhanh chóng tiến vào nơi mềm mại, ấm áp của Đồng Đồng.
Hai người cùng nhau cúi đầu, phát ra tiếng rên rỉ.
Thân thể họ chặt khít một chỗ, anh cúi đầu xuống hai núm đỏ trên ngực Đồng Đồng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp. Hơi thở của Đồng Đồng ngày càng trở nên gấp gáp. Lôi Dương hôn lên khắp da thịt mềm nhẵn trên ngực Đồng Đồng, rồi thẳng tiến tìm kiếm đôi môi đỏ mọng của cô.
“A Dương!”
“Làm gì bây giờ?” Lôi Dương dừng đôi môi mình, thân dưới không hề nhúc nhích.
“A Dương!” Đồng Đồng tiếp tục cúi đầu, tiếng la mềm mại cất lên.
“Nói cho anh biết, bây giờ làm gì đây? (Vit: thật là gian xảo mà :S).
Đồng Đồng vuốt ve tấm lưng của Lôi Dương, cúi đầu nói: “A Dương!”
Lôi Dương cuối cùng cũng không chịu nổi tiếng kêu khiêu khích của Đồng Đồng, mãnh liệt và hung hăng chuyển động bên trong Đồng Đồng, tốc độ cuồng dã tràn đầy dục vọng.
Đồng Đồng theo sự di chuyển thân thể của Lôi Dương, đong đưa thân thể của mình.
Một trận triền miên nóng rực diễn ra, tình cảm mãnh liệt, tiếng thở dốc gấp gáp, sau cơn triền miên, hai người cùng nhau tiến tới cực điểm đam mê dục vọng trên thiên đường.
*****************************
Đồng Đồng nằm gọn trong lòng Lôi Dương, áp sát vào ngực anh. Bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt tóc Đồng Đồng. Hai người đều không nói gì, đều đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
“Đồng Đồng!”
“A Dương!”
Sau một hồi hai người cùng nhau mở miệng.
“Anh nói trước đi!” Đồng Đồng nhích lại gần hơn trong lòng Lôi Dương.
Lôi Dương cười nhạt: “Anh quyết định sẽ đi trị liệu.”
“Thật không?” Cô có chút nghi vấn, nhưng cũng rất vui sướng.
“Đương nhiên là thật. Nhưng anh còn có một việc phải nói với em!” Anh bổ sung thêm.
“Chuyện gì?”
Lôi Dương nhẹ nhàng vuốt ve Đồng Đồng, giọng nói thật thấp: “Em còn nhớ lời nguyền kia không?”
“Có!” Đồng Đồng nắm lấy bàn tay xấu xa của anh.
Anh chậm rãi: “Lời nguyền kia chỉ có một bộ tộc ở phía Nam mới hiểu rõ được nó. Anh muốn cưới em, cho nên chúng ta phải giải được lời nguyền kia. Vì vậy anh sẽ đi trị liệu.”
Đồng Đồng rất mong muốn tương lai đó, cô cúi đầu: “Thật tốt, em sẽ mãi ở bên cạnh anh, cùng anh đối mặt. Nhất định anh sẽ thành công, A Dương à!”
“Không! Đồng Đồng! Em phải rời khỏi nơi này. Quay về đi.”
Cô ngẩn ra, lắc đầu: “Không! A Dương! Em sẽ không về. Em phải ở bên anh!”
“Đồng Đồng! Hãy nghe anh nói hết đã.” Anh ngắt lời cô, tiếp tục: “Anh phải ở đây tìm ra thuật chữa trị, còn em có nhiệm vụ phải đi tìm bộ lạc kia, sau đó tìm kiếm phương pháp để giải được lời nguyền kia.”
Đồng Đồng lắc đầu: “Nhưng A Dương à, em không cần. Em chỉ cần ở bên cạnh anh thôi. Kết hôn hay không cũng không quan trọng.”
Anh ôm chặt cô: “Đồng Đồng, đồng ý với anh đi. Đây là nguyện vọng của anh. Chúng ta hẹn ước nhé, hẹn một năm sau sẽ gặp lại nhau ở nhà!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả. Đồng Đồng, hãy tin anh. Anh sẽ thật kiên cường, anh sẽ đi điều trị, sẽ không bỏ em lại. Anh sẽ ở nơi đó chờ em, sau đó anh sẽ cưới em làm vợ. Thủ thuật của anh chắc sẽ rất thành công, hơn nữa sẽ khôi phục tốt, khi mắt anh đã sáng trở lại anh sẽ nhìn thấy em mặc chiếc áo cưới màu trắng, anh sẽ dùng thật nhiều cánh hoa trải trên thảm đỏ, sẽ tuyên bố rằng “Đồng Đồng chính là vợ anh”! Vì thế, Đồng Đồng à, em nhất định phải tìm được phương pháp phá giải được lời nguyên kia, biết không?”
“A Dương!”
“Đồng ý với anh đi, Đồng Đồng! Như vậy anh mới có thể an tâm điều trị được. Đồng ý với anh đi!”
Đồng Đồng đau khổ nhắm chặt hai mắt, áp mặt lên ngực anh, nghe tiếng tim đập bình yên của anh, cuối cùng hạ quyết tâm: “Em đồng ý với anh! Nhưng A Dương à, anh phải nhớ rằng, nếu như anh lừa em, nếu như anh không theo lời hẹn ước đến gặp em, em vẫn sẽ như cũ đi tìm anh!”
Lôi Dương nói với giọng thâm trầm: “Đồng Đồng, hãy tin anh, vì hẹn ước của chúng ta, vì tương lai của chúng ta, còn vì đứa con trai đáng yêu của mình nữa, chúng ta đều phải cố gắng!”
“Cùng nhau cố gắng!” Đồng Đồng sâu kín nói, nhưng trong lòng cô hiểu rằng, Lôi Dương làm như vậy thật mạo hiểm.
Thôi thì cùng nhau hi vọng đi! Như vậy Lôi Dương mới có thể điều trị thật tốt!
Đồng Đồng tâm tình bình ổn trở về nước, tuy rằng trong lòng cô không hề muốn vậy, nhưng cô vẫn trở về. Vì lời hẹn ước kia!
Cô mở của nhà, đứng trong phòng khách vắng vẻ gọi: “Mẹ à, con đã về rồi nè!”
Mẹ Lê từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Đồng Đồng thì vui sướng cất lời: “Đồng Đồng, con đã trở về rồi!”
“Vâng, con về rồi!”
“Lôi Dương đâu? Sao không về cùng con?”
“Mẹ à, anh ấy phải ở lại làm trị liệu!” Đồng Đồng giải thích đơn giản.
“Vậy con trở về thế này làm sao chăm sóc được cho cậu ta?”
Đồng Đồng tiến lại gần mẹ, cúi đầu: “Mẹ à, con biết mẹ có rất nhiều nghi vấn, nhưng con với A Dương có một lời hẹn ước rằng một năm sau chúng con sẽ gặp lại nhau. Với cả sau này con sẽ xa nhà một thời gian, nhờ mẹ chăm sóc Nhạc Bằng hộ con. Mẹ à, con thật sự có lỗi với mẹ. Đến bây giờ vẫn để mẹ chịu vất vả như vậy.”
Mẹ Lê lo lắng nói: “Đây không phải là vấn đề, mấu chốt là con nói cho mẹ biết, con đang định làm gì? Con sẽ đi đâu?”
“Nhà A Dương có một lời nguyền, con cũng đã nói chuyện với anh ấy. Con muốn đi tìm phương pháp phá giải lời nguyền kia. Anh ấy đã đồng ý với con, một năm sau sẽ đến tìm con. Lúc đó thân thể anh ấy đã khỏe rồi, và con cũng đã tìm được phương pháp phá giải lời nguyền đó!”
Mẹ Lê không nói gì thêm, hình như bà có thể cảm nhận được tâm ý của Lôi Dương, và Đồng Đồng chấp thuận lời hứa đó chắc chắn là có mục đích.
Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, mẹ Lê rõ ràng biết rằng đứa con gái này của bà, nếu không có Lôi Dương sẽ không sống nổi, tình yêu là sinh mệnh của nó, còn Lôi Dương là không khí của nó!
Lôi Dương cho Đồng Đồng một hy vọng mờ ảo nhưng cũng tốt đẹp nhất! Có lẽ một năm sau, nếu như Lôi Dương giải phẫu không thành công, thì với một năm quá khứ, Đồng Đồng sẽ phai nhạt rất nhiều chuyện, cô sẽ chịu nỗi đau ít nhất.
Mẹ Lê nói: “Nếu con đã quyết định như vậy, mẹ sẽ giúp con chuẩn bị. Vân Ny cũng là người Nam Bộ nên con nên tìm cô ấy hỏi han một chút. Chắc là nó có thể giúp được con đó!”
Đôi mắt Đồng Đồng ánh lên tia sáng: “Phải a, con sẽ gọi điện cho hai người họ. Mẹ à! Mẹ thật tốt!”
Mẹ Lê mẹ thấp giọng: “Đi thôi. Con đi nghỉ một chút đi!”
“Vâng.”
Đồng Đồng về phòng ngủ, gọi điện thoại cho Tân Nhiên, hẹn Tân Nhiên và Vân Ny cùng tới nhà mình.
*************************
Ngày hôm sau,
Sáng sớm Tân Nhiên và Vân Ny đã tới nhà Đồng Đồng, nghi hoặc không biết Đồng Đồng gặp bọn họ là muốn nói cái gì.
Với cả họ đều biết Đồng Đồng đi tìm Lôi Dương, vì sao lại trở về nhanh như vậy?
“Đồng Đồng, chị gọi bọn em đến làm gì vậy?” Vân Ny nhịn không được hỏi.
“Vân Ny! Nhà em ở miền Nam đúng không?
“Đúng vậy? Có chuyện gì sao?” Vân Ny khó hiểu.
“Vậy em có biết gì về lời nguyền rủa gì đó không? Nghe nói hình như có một bộ lạc thần bí ở miền Nam phải không?”
“Đúng vậy! Em có nghe ba em nói có bộ lạc gì đó rất thần kì, nhưng khoa học bây giờ không thể giải thích được!”
Đồng Đồng mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Vậy bây giờ bộ lạc đó đang ở đâu?”
“Đồng Đồng, chị hỏi chuyện này để làm gì vậy?”
“Chị muốn đi tìm bộ lạc đó để phá giải lời nguyền của Lôi gia!”
Vân Ny nhíu mày: “Nhưng em có nghe nói rằng bộ tộc đó đã “đồng hóa”, giờ bọn họ với chúng ta không có gì khác nhau, có thể phân bố tất cả mọi nơi!”
“Chỉ cần họ còn ở miền Nam, ta nhất định sẽ tìm được!” Hân Đồng kiên định tin tưởng.
“Nhưng chị không đi cùng Lôi Dương sao?”
Đồng Đồng cười buồn: “Hai chúng tôi đã có ước hẹn rồi!”
***************************
Tân Nhiên và Vân Ny vì Đồng Đồng trước tiên cũng quay trở về miền Nam, quyết định cùng Đồng Đồng đi miền Nam.
Đồng Đồng tạm biệt mọi người trong nhà và Nhạc Bằng, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng vì lời hẹn ước kia, vì Lôi Dương, hết thảy đều là tạm thời.
Ngày mai sẽ xuất phát, đầu tiên là đi vào miền Nam tìm giải pháp phá giải lời nguyền kia, một năm sau sẽ cùng Lôi Dương gặp nhau ở địa điểm đã hẹn!
Viễn Hàng nhìn cô nói lời từ biệt, cô thấy trong mắt anh đầy ưu thương. Đối với anh cô chỉ cảm thấy thật có lỗ