Trong bụng tôi đang mang một đứa bé, thai nhi đã tròn bốn tháng tuổi. Đứa bé kia hiện là niềm an ủi duy nhất của tôi.
Tâm trạng buồn bã, tuyệt vọng của tôi đã không còn nữa khi biết mình có đứa bé này, giờ đây hạnh phúc như lấp đầy tôi. Tôi hy vọng rằng sau này tôi cùng với đứa bé sẽ sống thật vui vẻ, tôi cũng nhớ là chưa nói cho anh ấy biết tồn tại đứa bé này, anh ấy có lẽ sẽ trách tôi không bảo vệ tốt con của anh.
Nhớ tới đứa bé, tôi cũng không thể không nhớ tới anh, nhớ tới phát điên lên.
Lúc này không còn ân ân oán oán.
Đêm say đó, tôi đang bị một tên bại họa quấy rầy, tôi đang cần người giúp đỡ thì lúc đó, một người đàn ông mặt lạnh như băng, cao lớn xuất hiện trước mắt tôi.
Mặc dù khi đó tôi có hơi chếch choáng vì cơn say, nhưng tôi nhìn thấy anh đứng đó đang nhìn tôi, sau đó, tôi biết rằng anh đã cứu tôi.
Anh đưa tôi về nhà của tôi, giúp tôi không bị tên háo sắc kia xâm hại. Ý thức tôi không còn rõ ràng, là vì rượu hay là vì ánh mắt mãnh liệt của anh.
Việc nam nữ liền như vậy tự nhiên mà phát sinh. Tôi liền như vậy yên tâm trao chính mình cho anh. Anh trở thành người đàn ông đầu tiên của tôi.
Năm nay tôi đã hai mươi ba tuổi, không ngừng tưởng tượng ra được sự việc tốt đẹp đêm qua. Anh cho tôi cảm giác an toàn. Tôi biết lòng mình đã khắc ghi hình bóng anh.
Đều biết rằng nam nhân đều muốn có tình yêu của xử nữ. Tôi không phủ nhận rằng tôi cũng có. Tôi đang nghĩ đến chính mình đã trao thân cho người đàn ông xa lạ này, lòng không có một chút nào bất an, giống như tất cả đều là bình thường, giống như tôi với anh ta đã quen biết từ lâu, cảm giác không hề xa lạ, không hề có khoảng cách.
Tôi say mê mùi hương đặc biệt trên người anh, say mê vẻ lạnh lùng và khí chất của anh. Tôi biết anh có một khối băng che giấu nội tâm, một tâm hồn ấm áp, chỉ là anh đang dùng sự lãnh khốc để ngụy trang.
Ngày này qua ngày khác, chúng tôi tự nhiên sinh sống cùng nhau, tôi vui vẻ làm cho anh chút gì đó.
Hằng ngày nấu cơm cho anh ấy ăn, anh rất thích ăn những món ăn mà tôi nấu.
Cuộc sống hàng ngày thật vui vẻ và ngọt ngào. Nhưng tôi biết, những ngày như vậy có lẽ sẽ không kéo dài bao lâu.
Tôi không biết anh muốn ở cùng một chỗ với tôi bao lâu, bởi vì một người ưu tú như anh sẽ không vì ai mà dừng lại.
Tôi thật sự hạnh phúc. Tuy anh đối xử với tôi rất đỗi dịu dàng nhưng tôi chẳng thể cũng yên lòng. Nhỡ một ngày nào đó anh không cần tôi nữa, tôi phải làm sao? Dù sao tôi cũng chỉ là người đàn bà của anh.
Cho đến một ngày anh cầu hôn tôi. Trời ơi, tôi thật sự rất vui, lúc đó tôi cảm thấy tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, và lúc đó tôi cũng biết, anh có suy nghĩ giống tôi. Anh yêu tôi, thật sự yêu tôi!
Tôi thật sự muốn cùng anh bên nhau mỗi ngày mỗi giây. Trái tim tôi chỉ có mình anh. Anh là anh hùng của tôi, là chỗ dựa của tôi!
Nhưng những ngày hạnh phúc thì luôn luôn ngắn ngủi. Có lẽ chúng tôi yêu nhau quá nhanh mà chẳng hề nghi ngờ đối phương. Tình cảm của chúng tôi khi ấy rất mãnh liệt!
Ngày đó xảy ra truyện không vui, anh rất tức giân nói không cần tôi nữa, không cần. Tôi đau lòng vô cùng. Anh thật sự không tin tôi. Tôi không thể cất lên lời. Anh đã không cần tôi. Tôi ra đi. Bên ngoài trời đang mưa to, tôi chạy khỏi ngôi nhà đó, tựa hồ như nghe thấy cõi lòng tan nát.
Chúng tôi chia tay, chỉ vì như thế mà chia tay. Tình yêu này thật sự ngắn ngủi.
Tôi có chút đau lòng. Mặc dù biết là như thế nhưng tôi biết trong lòng tôi, vẫn không quên được anh!
Giờ anh đang ở đâu? Có hay không có cùng suy nghĩ giống tôi!
Ngày đó, tôi bị bắt cóc. Không biết việc này bởi vì cái gì mà như vậy. Chờ Lôi Dương đến cứu tôi, và dường như đã hiểu ra một chút.
Không phải là anh không cần tôi sao? Vì cái gì lại xuất hiện ở đây…
Sau khi nghe thấy một tiếng nổ mạnh thì tôi nhìn thấy đầu Lôi Dương chảy rất nhiều máu. Máu đỏ tươi thấm hết áo anh. Và lần đầu tiên tôi cảm nhận được như thế nào là sợ hãi tột độ.
Anh không cần tôi, nhưng nguyện ý vì tôi mà chết, mạo hiểm cả sinh mạng để cứu tôi. Nhìn thấy anh đang nhắm chặt mắt hôn mê, tôi đã thề chỉ cần anh bình yên, tôi không hề mong gì hơn. Cho dù là anh có đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ không yêu cầu anh cho tôi ở lại. Tôi sẽ cố gắng làm cho anh tin tưởng tôi, tôi thật sự không có làm cái chuyện dơ bẩn kia.
Chỉ cần anh có thể sống.
Nhưng không may là, anh có thế sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Nghe thấy tin tức này mà tôi thật sự choáng váng.
Cha của Lôi Dương không cho tôi tới gần anh. Sau đó chờ tới khi tôi tìm đến gặp Lôi Dương mới biết được Lôi Dương không còn ở đó nữa.
Tôi cảm giác chính mình sắp quỵ ngã. Tôi không thế cứ thế mà mất đi anh được.
Chính sự tình lần này đã làm cho chúng tôi chia ly suốt hai năm.
Hai năm, tôi không biết Lôi Dương sống ra sao, có sống tốt hay không. Bởi vì tôi hoàn toàn mất đi lý trí, ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Tôi tìm anh khắp nơi. Tôi khủng hoảng tột độ. Tôi không tìm thấy anh.
Sau khi xa cách Lôi Dương hơn nửa năm, tôi bắt đầu bình tĩnh lại, không còn ngông cuồng như trước nữa.
Không có Lôi Dương, không ai có thế bảo hộ tôi, tôi đi học quyền đạo. Tôi sẽ tự bảo vệ chính mình. Nếu không có Lôi Dương, tôi không cần nam nhân nào bảo vệ tôi, bởi vì tôi chỉ cần Lôi Dương!
Thời gian trôi qua đã hơn một năm, tôi ở ngôi nhà trên đồi, trồng ở đó rất nhiều hoa, và đặt tên là vườn hoa “Kí tương tư”, bởi vì người ta nói, chỉ cần lòng mình thành tâm nghĩ tới người đó, hoàn toàn tưởng niệm đến người đó, người đó ắt sẽ xuất hiện.
Và truyền thuyết hứa hoa hoàn toàn có thật, hoặc là ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, tôi đã gặp lại Lôi Dương. Tôi vui mừng tưởng như có thể ngã xuống. Nhưng Lôi Dương lại nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận, cả người đều phát ra khí tức lạnh lùng.
Tôi không rõ là vì sao mà anh vẫn còn hận tôi như vậy. Hận tôi cùng nam nhân khác làm chuyện dơ bẩn kia? Tôi không có làm. Là nam nhân kia cường bạo tôi. Nhưng Lôi Dương không cho tôi giải thích, và anh cũng không hề tin tưởng lời giải thích của tôi.
Tôi không còn cách nào khác!
Chỉ cần nhìn thấy anh hoàn toàn vẫn tốt đẹp, chỉ cần anh khỏe mạnh, lòng tôi đã thỏa mãn vô cùng. Nhưng thật không thể nghĩ đến, chúng tôi gặp nhau để thực hiện một cuộc giao dịch.
Anh yêu cầu tôi làm tình nhân của anh, dùng vườn hoa kia làm điều kiện với tôi. Cả vườn hoa kia là sự thương nhớ của tôi đối với anh, là tình yêu của tôi dành cho anh.
Làm sao có thế nói bỏ là bỏ luôn được.
Tôi đáp ứng điều kiện của anh, mà tôi đồng ý điều kiện của anh như vậy nguyên nhân không chỉ là vì vườn hoa và gia đình tôi, mà quan trọng là, tôi yêu anh. Tôi nghĩ không thể mất đi anh lần nữa, tôi và anh lại ở cùng nhau.
Chúng tôi sống cùng nhau, mặc dù cư xử không được tốt đẹp như trước, nhưng tôi sẽ cố gắng… Thế nhưng vẫn thất bại.
Chúng tôi hiện lại phân đông tây, anh lại đi vui thú cùng những người đàn bà khác, tôi có cuộc sống của chính mình, giữa chúng tôi còn rất nhiều vấn đề, có lẽ là không thể ở cùng một chỗ.
Đây là nhật ký của Hân Đồng, ghi chép lại tâm tình của cô, Lôi Dương mỗi ngày xem một lần, trong lòng ngổn ngang hàng trăm mối cảm xúc, khổ sở cùng cực.
“Tề Dương”
Có người gọi anh. Đây là tên mới của anh.
Lôi Dương khép lại quyển vở trong tay, chuyển động ghế dựa, hướng về phía người vừa nói chuyện.
“Có việc gì vậy?”
“Cậu… có chuyện này!” Cao Dã nhìn khuôn mặt hiển nhiên của Lôi Dương hỏi.
“Có cái gì nói đi!”
“Hôm nay bằng hữu muốn tụ tập một bữa, cậu có muốn đi hay không?”
“Tôi không có hứng!”
Cao Dã nhìn Lôi Dương. Năm năm nay, hắn đều quan sát sự thay đổi của Lôi Dương. Ngày trước cậu ta đã lãnh khốc, hiện giờ càng thêm lãnh đạm, đối với cái gì cũng không quan tâm.
Cơ bản khuôn mặt đã lãnh khốc, giờ có thêm sự u buồn.
“Vậy thì không miễn cưỡng cậu nữa!” Cao Dã đành phải thất vọng rời đi.
Ánh mắt Lôi Dương dừng lại trước quyển nhật ký. Quyển nhật ký được viết trong những ngày Đồng Đồng sống trong một ngôi nhà ở nông thôn, nơi anh đã tìm thấy Đồng Đồng.
Những ngày cùng nhau đi tìm Hân Đồng, nhà họ Lê không có hướng ánh mắt kì quái nhìn về phía anh, nhưng cũng không đại biểu tha thứ cho anh. Họ nghĩ anh đối với Hân Đồng chỉ là thương hại.
Khó khăn chính là sau này, mọi người cần tập hợp một chỗ, đi tìm Hân Đồng, nhưng thật lâu sau đó, vẫn như cũ không có tin tức gì của Hân Đồng.
Sau đó nhà họ Lê liền không có liên lạc gì, còn nghe nói bọn họ chuyển đến ở đâu, từ đó trở đi cũng mất liên lạc.
Mỗi ngày Đồng Đồng tùy tâm diễn tả tâm tình của mình trong nhật ký.
Mỗi khi nhìn đến đoạn văn tự này, tâm anh liền trở nên đau đớn dữ dội.
Nỗi nhớ ở trong lòng đối với Hân Đồng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Năm năm, thời gian để lại cái gì, lại lấy đi cái gì.
Lôi Dương đứng dậy. Anh mỗi ngày đều lái xe đến những nơi ngày xưa hai người từng đi qua.
Ở trên đường của con phố phồn hoa đã từng đi qua, đột nhiên Lôi Dương dừng mắt. Anh thấy được một phụ nữ đang đi ra từ một công ty, tim anh đập nhanh hơn.
Lôi Dương dừng xe ở bên đường, mở cửa xe, điên cuồng chạy về phía người phụ nữ kia.
Tâm tình anh vì kích động mà run rấy, bước chân có chút hoảng loạn, từng bước một tiếp cận người đàn bà đã làm cho lòng anh tan nát.
“Hân Đồng!” Lôi Dương kích động hô to, đưa tay nắm chặt bả vai người phụ nữ kia.
Người đó với khuôn mặt bình tĩnh, ảm đạm cười nói: “Xin lỗi, tiên sinh nhận lầm người rồi!”
Thanh âm ôn nhu, vũ mị, dung mạo, ánh mắt, hương vị đều quen thuộc. Chính là Đồng Đồng. Không thể lầm lẫn được. Lôi Dương kích động hô lớn: “Không, Hân Đồng. Anh không nhận nhầm người. Em vẫn còn giận anh phải không? Em là Đồng Đồng. Anh không thể nhận nhầm người. Anh là Lôi Dương. Anh là Lôi Dương!”
Người phụ nữ nhẹ nhàng gạt tay anh đi, nhẹ nhàng nói: “Tôi thật sự không nhận ra ông. Tôi không phải Hân Đồng. Tên tôi là Angel Nhi!”
“Không, em không phải Angel Nhi gì đó. Em là Hân Đồng!” Lôi Dương thống khổ cố chấp, không chấp nhận điều đó. Hân Đồng thế nào mà không nhận ra anh, là tức giận, hận anh, cho nên mới nói không nhận ra anh. Nhưng ánh mắt cô nhìn anh, là ánh mắt đối với người xa lạ, ánh mắt phẳng lặng, không yêu cũng không hận.
“Tiên sinh, ông tỉnh táo lại đi. Tôi thật sự không phải là người mà ông tìm. Tôi thật sự là Angel Nhi. Tôi còn có việc, tôi đi trước!” Người phụ nữ này mỉm cười, xoay người không chút do dự rời khỏi, chỉ để lại tâm tình mênh mông cho Lôi Dương, thương đau đứng giữa đám đông nhìn người đàn bà ấy dần khuất khỏi tầm mắt.
Lôi Dương đi trở lại xe, khởi động xe đi về hướng Hân Đồng rời khỏi. Anh đuổi theo bóng dáng của Hân Đồng, cô lên một chiếc xe sang trọng, ngồi vào, tiếp tục đi theo hướng đã đi.
Lôi Dương tâm tình kích động lại khẩn trương, chậm rãi đi theo đằng sau.
Xe của Hân Đồng dừng lại ở một biệt thự phía trước. Lôi Dương cũng dừng lại cách đó không xa, nhìn chằm chằm về phía xa. Một người đàn ông đi ra từ biệt thự, khí suất cao lớn, trên tay trái bế một bé gái, người ấy tươi cười nhận lấy đứa bé.
Lôi Dương tâm tình kích động cực độ, đưa ánh mắt nhìn về cổng biệt thự, phía sau người đàn ông cao lớn đi theo là hai vị lão nhân hiền lành. 12»