Xe đi trong màn đêm. Bỗng "Đinh" một tiếng, điện thoại báo có một tin nhắn mới. Trịnh Đinh Đinh cúi đầu đọc.
"Mình nghe Đại Miêu nói Trần Tuần đã trở lại. Anh ta có liên lạc với bạn hay không?" — Tiêu Quỳnh.
Trịnh Đinh Đinh nhìn Ninh Vi Cẩn ngồi bên cạnh, mắt anh nhìn về phía trước, cẩn trọng lái xe. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi trên khuôn mặt đó, thấp thoáng ánh sáng nhàn nhạt, không nhìn ra vẻ mặt anh lúc này như thế nào.
Cô nhắn tin lại: "Ừ, mình cũng nói rõ với anh ấy rồi."
Dừng đợi đèn đỏ, Ninh Vi Cẩn nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn đi một vòng không?"
"Đi đâu ạ?"
"Chỉ đi dạo quanh quanh một vòng thôi!"
"Cũng được ạ, tùy anh!" Trịnh Đinh Đinh hớn hở đồng ý. Vừa rồi ở trong quán rượu cô cũng cảm thấy có chút bí bách, bây giờ đầu vẫn cảm thấy hơi choáng váng. Đi dạo một chút cũng không tồi.
Ninh Vi Cẩn vòng tay lái đi về phía con sông gần quảng trường phía Nam.
Không ngờ lúc này mà xung quanh quảng trường vẫn náo nhiệt như vậy! Đèn đuốc sáng trưng, cửa hiểu san sát, mọi người tay cầm theo ngọn đèn nhỏ lung linh đi tới đi lui cực kỳ thú vị.
Bọn họ tìm một bãi cỏ ven sông ngồi xuống. Đón lấy ngọn gió ẩm nóng, Trịnh Đinh Đinh hít một hơi thật sâu cảm giác cả người thật thoải mái. Cảm giác nhức đầu, choáng óc vừa xong trở nên hư vô.
Trong đầu thoáng hiện lên bộ dạng Trần Tuần trước khi đi. Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh ấy đứng ở quầy rượu gần cửa sổ, trong tay cầm một điều thuốc. Anh ấy canh cô rất xa, giống như cách một bờ biển vậy.
Ninh Vi Cẩn không nói gì, Trịnh Đinh Đinh cũng im lặng. Dường như hai người cũng thích ứng sự yên tĩnh vào lúc này.
Thật lâu sau, lúc Trịnh Đinh Đinh đứng dậy phát hiện bắp chân tê dại, hoàn toàn không thể đứng được. Cô ảo não gõ gõ bắp chân một cái, Ninh Vi Cẩn nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của cô, hỏi: "Có cần anh giúp một tay không?"
Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
Ninh Vi Cẩn cúi người. Sau đó, nhân lúc Trịnh Đinh Đinh bất ngờ không kịp đề phòng đã ôm ngang cô lên.
Trịnh Đinh Đinh sợ hết hồn. Vốn dĩ, cô chỉ nghĩ Ninh Vi Cẩn chỉ đỡ cô lên, không ngờ anh lại trực tiếp bế cô lên như thế. Hơn nữa, lại còn bế cô như bế công chúa. Cô chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Ninh Vi Cẩn bế Trịnh Đinh Đinh đến bên cạnh xe rồi thả cô xuống, hành động cực kỳ tự nhiên.
Ninh Vi Cẩn rút chìa khoa xe ra, Trịnh Đinh Đinh không nhịn được mà hỏi: "Không ngờ anh lại dùng móc khóa ngây thơ như vậy đó!"
"Ninh Vi Tuyền móc đó!"
"Hóa ra là thế!" Trịnh Đinh Đinh cũng đoán như vậy. Giáo sư Ninh sao có thể dùng đồ ngây thơ như thế chứ?
"Chẳng qua anh cũng không tháo xuống!" Ninh Vi Cẩn chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Trịnh Đinh Đinh hơi đảo mắt một chút, cảm giác bản thân có chút vinh hạnh vì đồ cô làm có thể lọt vào mắt xanh Ninh Vi Cẩn.
"Anh cũng không biết tại sao. . . . . " Ninh Vi Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói, "Tại sao lại có thể để một thứ trẻ con làm móc như vậy!"
Trịnh Đinh Đinh:". . . . . "
Sau khi về nhà, Trịnh Đinh Đinh gọi điện cho Tiêu Quỳnh. Trong điện thoại, Tiêu Quỳnh hỏi cô thật sự đã nói rõ với Trần Tuần hay chưa.
"Đúng thế, mình đã nói rõ với anh ấy rồi. Bọn mình chỉ thích hợp làm bạn thôi!"
"Vì Ôn Tử Hinh sao?"
"Ôn Tử Hinh là một nguyên nhân. Còn nguyên nhân khác là cho đến bây giờ mình không thể nhìn thấu Trần Tuần. Không rõ thật sự trong lòng anh ấy mình có vị trí nào nữa."
"Vậy còn anh chàng giáo sư kia thì sao?" Tiêu Quỳnh thay đổi đề tài, "Ở bên cạnh anh ta thoải mái chứ?"
"Ách, cũng không thoải mái cho lắm!" Trịnh Đinh Đinh nói, "Nhưng không giống nhau!"
"Vậy hiện giờ bạn có động lòng với anh chàng giáo sư kia không?"
"Động lòng sao?" Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi thành thực trả lời, "Có!"
Vừa rồi, khi anh ôm cô, cô cảm thấy tim đập rộn lên cả người cũng không dám động đậy. Đập vào mắt cô là chiếc áo sơ mi được là lượt sạch sẽ, dịch lên trên một chút là yết hầu của anh, rồi cảm nhận được cả hơi thở mát lạnh, đặc trưng của phái nam phả vào mặt, cô có chút không được tự nhiên nhưng không phải là không thoải mái.
Cô không biết đây là phản ứng theo bản năng khi tiếp xúc với người khác phái hay là cảm giác đặc biệt với Ninh Vi Cẩn.
"Vậy cũng tốt, tất cả đều là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!" Tiêu Quỳnh nói. "Chỉ cần nhân phẩm anh ta không có vấn đề thì bạn cứ tìm hiểu đi. Lời nói không thể dễ dàng tin. Phụ nữ cũng dễ bị cảm động, chờ khi bạn trở thành người phụ nữ của anh ta, thân thiết với anh ta hơn thì cảm giác của bạn cũng thay đổi mà thôi. Rồi bạn sẽ càng ngày càng thích anh ta, không thể rời bỏ anh ta được nữa."
Trịnh Đinh Đinh bật cười: "Nữ lưu manh, nói chuyện khắc chế một chút!"
Nhưng mà Tiêu Quỳnh nói cũng có chút đạo lỹ, khi đã có loại quan hệ kia sẽ có nhiều chuyện không như xưa nữa. Nói tóm lại, phụ nữ vẫn là làm việc theo cảm tính.
Nếu đối tượng là Ninh Vi Cẩn thì Trịnh Đinh Đinh rất có lòng tin.
Sau nửa tháng, mối quan hệ giữa Trịnh Đinh Đinh cùng Ninh Vi Cẩn càng trở nên gắn bó. Những lúc Ninh Vi Cẩn bận rộn, Trịnh Đinh Đinh lại chủ động đến bệnh viện tìm anh. Hai thực tập sinh Tiểu Phó cùng Tiểu Trần cũng biết rõ quan hệ giữa hai người họ. Mỗi lần nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đều cười đầy thâm ý.
Hôm nay, lúc Trịnh Đinh Đinh đến bên ngoài khoa vú thấy một nữ sinh mặc áo phông màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa đang bám riết lấy Ninh Vi Cẩn hỏi: "Vậy có phải anh sẽ mổ giúp em không? Nếu là anh, thì em sẽ mổ, còn nếu là người khác thì em không làm đâu!"
Ninh Vi Cẩn nhìn cô bé một chút: "Khối u nhỏ như thế bác sĩ nào mổ cũng chẳng khác nhau."
"Em chỉ định anh làm. Nếu đổi bác sĩ khác em sẽ không mổ nữa. Em không thể để người khác tùy tiện sờ tới sờ lui được. Em muốn tìm bác sĩ đáng tin cậy nhất." Cô bé kia rất kiên trì, thấy Ninh Vi Cẩn không lên tiếng vươn tay kéo tay áo anh. "Bác sĩ Ninh, anh mổ cho em không được sao?"
Ninh Vi Cẩn rút tay ra, lấy cây bút viết lên bệnh án, giọng nói cực kỳ bình thản: "Hai tuần này tôi rất bận, không có thời gian ở phòng khám. Cô có thể gặp bác sĩ Hà để khám, không có vấn đề gì!"
"Em không muốn bác sĩ Hà làm đâu. Em muốn anh mổ, phải là anh mổ!" Cô bé nhất quyết không buông tha, giọng nói có chút tùy hứng. "Em có quyền chọn bác sĩ mổ. Em muốn chọn bác sĩ giỏi nhất mổ cho em, anh không phải là bác sĩ uy tín nhất sao? Em muốn chỉ định anh. . . . . anh không mổ vậy thì em sẽ gặp viện trưởng để khiếu nại!"
"Khiếu nại sao? Cô cứ thử đi đi. Thử xem viện trưởng có thể quản được chuyện của tôi không đã!"
". . . . . " Cô bé nhíu mày, cực kỳ tức giận.
Đứng ở cửa, Trịnh Đinh Đinh sững sờ. Không ngờ hôm nay đến gặp anh lại gặp tình huống như vậy.
Tiểu Trần đang ngồi ghi chép đang sắp bật cười. Ánh mắt nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đang đứng sững sờ trước cửa.
Trịnh Đinh Đinh đứng dựa vào góc, lấy MP3 trong túi xách, chuẩn bị nghe nhạc.
"Hi! Chị đến rồi à?" Tiểu Trần lặng lẽ chạy đến, "Giáo sư Ninh còn một bệnh nhân nữa thôi ạ là rảnh rồi ạ!"
Trịnh Đinh Đinh mỉm cười: "Ừ, chị chờ anh ấy."
Tiểu Trần hạ thấp giọng nói: "Một nữ sinh cấp ba mười tám tuổi, vốn đang khám bệnh ở chỗ bác sĩ Hà. Sau khi nhìn thấy giáo sư Ninh, lại đổi qua bên này. Lại còn đòi nhất định giáo sư Ninh mổ cho cô bé khiến bác sĩ Hà cũng cảm thấy dở khóc dở cười nói là chỉ cần giáo sư Ninh còn ở đây một ngày thì cô ấy sẽ không thể kiếm cơm được nữa rồi."
"Chuyện đó rất thường xuyên xảy ra sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi lại.
"Vâng. Ít nhất là trong nửa năm em thực tập ở đây đã gặp rất nhiều rồi." Tiểu Trần nói, "Ai bảo giáo sư Ninh lại đẹp trai như vậy chứ? Bệnh nhân nữ nào cũng muốn nghĩ biện pháp để chấm mút một chút!"
Trịnh Đinh Đinh "Ách" một tiếng.
"Nhưng mà chị cũng đừng để ý. Giáo sư Ninh cũng rất chính trực. Bình thường với những nữ sinh từ hai mươi tuổi trở xuống, thầy ấy cũng đề nghị họ tìm bác sĩ Hà để khám. Trừ phi họ quá kiên trì thì giáo sư Ninh cũng không ép họ nữa." Tiểu Trần nói rồi mắt nhìn vào bên trong một chút, rồi nói với Trịnh Đinh Đinh, "Em vào đây, chị đơi thêm một chút, sắp xong rồi đó ạ!"
Rất nhanh, cô gái kia khoác một ba lô to, nhảy chân sáo đi ra. Lúc đi tới hành lang còn nghiêm túc nhìn về phía bức ảnh của Ninh Vi Cẩn, vươn tay vuốt ve một chút rồi mới rời đi.
Chờ Ninh Vi Cẩn đi ra ngoài cũng khá muộn rồi. Anh nói với Trịnh Đinh Đinh, "Anh dẫn em đến căng tin bệnh viện ăn cơm!"
Dọc đường đi, Trịnh Đinh Đinh cũng hỏi về cô bé mười tám tuổi kia.
"Anh sẽ mổ cho cô bé đó sao?"
"Nếu như cô bé yêu cầu thì dĩ nhiên rồi!" Ninh Vi Cẩn trả lời, "Đây là công việc của anh. Anh sẽ không từ chối!"
Trịnh Đinh Đinh hơi trầm mặc một chút. Chẳng biết tại sao cô cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Cô bé chỉ vì anh thôi."
"Em nói gì?" Ninh Vi Cẩn không nghe rõ.
"Không có gì!" Trịnh Đinh Đinh đáp, "Thật ra thì em muốn hỏi anh có được sự ưu ái của bệnh nhân nữ trong lòng có thấy thỏa mãn không?"
Lần này, Ninh Vi Cẩn dừng bước, nhìn Trịnh Đinh Đinh một chút rồi hỏi cô: "Em để ý đến công việc của anh sao?"
"Không phải!" Trịnh Đinh Đinh phủ nhận theo bản năng. Một lát sau lại trực tiếp thừa nhận, "Được rồi, là em có chút. . . . . một chút như vậy, cảm thấy có chút là lạ!"
Ninh Vi Cẩn nắm lấy tay Trịnh Đinh Đinh, trịnh trọng nói: "Trịnh Đinh Đinh, đây là công việc của anh. Anh không có quyền nói không, em hiểu không?" Anh vừa nói vừa từ từ siết chặt lại bàn tay cô, "Đừng suy nghĩ quá phức tạp!"
Trịnh Đinh Đinh như có điều suy nghĩ cuối cùng cũng gật đầu một cái.
Nếu lúc đâu đã chấp nhận tìm hiểu anh, vậy cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Anh là bác sĩ chuyên nghiệp, nghiêm túc khoa vú, mỗi ngày đều ngắm nhìn chỗ đó của phái nữ mà. Đây là công việc của anh, cô phải hiểu.
Gần sáu giờ, căng tin bệnh viện rất vắng vẻ. Trịnh Đinh Đinh vừa ăn cơm vừa kể chuyện cười mà cô đọc được trên web cho Ninh Vi Cẩn nghe.
"26 chữ cái tiếng anh, ET đi rồi thì còn mấy? Đoán không ra phải không? Ha ha, còn 21 chữ, vì ET ngồi UFO đi nha. Này, sao anh không cười hả? Suốt ngày trưng bộ mặt lạnh lùng như vậy không tốt cho sức khỏe đâu nha!"
"Ninh học trưởng!"
"Trịnh Đinh Đinh nghe tiếng quay đầu lại nhìn, hóa ra là Thư Di Nhiên."
Thư Di Nhiên không thèm quan tâm đến Trịnh Đinh Đinh, nói với Ninh Vi Cẩn: "Anh có thời gian không? Em có chuyện muốn nói với anh!"
Ninh Vi Cẩn rót cho Trịnh Đinh Đinh một chén nước, giọng nói hơi lạnh nhạt: "Lát nữa tôi phải đưa cô ấy về, nếu chuyện liên quan đến công việc thì ngày mai nói đi!"
Thư Di Nhiên cười có chút tự diễu, sau đó đi đến quầy gọi đồ ăn.
Trịnh Đinh Đinh uống một ngụm nước, sau đó thản nhiên nói: "Giáo sư Ninh, anh rất được hoan nghênh nha!"
Ninh Vi Cẩn uống một hớp trà từ chối cho ý kiến.
Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy Thư Di Nhiên mua xong đồ ăn, tìm một chỗ ngồi xuống, an tĩnh ăn cơm. Tâm trạng dường như cũng hề chịu ảnh hưởng gì.
Trịnh Đinh Đinh cùng Ninh Vi Cẩn ngồi thêm một chút rồi rời đi. Từ căng tin tầng hai đi xuống, Ninh Vi Cẩn đi lấy xe, còn Trịnh Đinh Đinh đứng chờ anh.
"Cô chỉ là bệnh nhân của Ninh học trưởng mà thôi!"
Giọng nói lạnh nhạt, sắc bén nghe cực kỳ quen thuộc.
Trịnh Đinh Đinh xoay người lại, Thư Di Nhiên đang đứng sau lưng cô. Cô ta mặc một chiếc áo khoác mỏng màu tím, cực kỳ thanh nhã!