t lần đó là ngoài ý muốn, do em phản ứng hơi quá, quấy nhiễu đến tư tưởng của anh”.
“Em có phản ứng gì?” Trịnh Đinh Đinh không thể tin được Ninh Vi Cẩn thế mà đùn đẩy trách nhiệm sang cô.
“Thân thể em không ngừng phát run, hô hấp dồn dập, làn da bị khoái cảm thiêu đốt”.
“Ninh Vi Cẩn, rõ ràng là anh tâm thuật bất chính, bây giờ còn đổ lên đầu em?”.
“Được, anh thừa nhận chính mình lần đó là không đủ chuyện nghiệp”. Anh nhàn nhạt thừa nhận.
“Lần sau không được viện cớ này nữa”.
“Lần sau không được viện cớ này nữa?” Anh ngừng lại một chút, chân thành nói, “Anh chỉ có thể cam đoan trong lần kiểm tra tiếp theo, tận lực tập trung tinh thần, không nghĩ tới việc khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phản ứng của em đừng quá mức kịch liệt”.
“....”
Trịnh Đinh Đinh đang muốn phản bác, đầu bên điện thoại Ninh Vi Cẩn truyền tới giọng của hộ lý “giáo sư Ninh, bệnh nhân giường 28 sau khi phẩu thuật bị xuất huyết rồi!”.
Ninh Vi Cẩn nói một tiếng với Trịnh Đinh Đinh, sau đó ngắt điện thoại, bước nhanh đi xử lí công việc.
Ninh Vi Cẩn cúi người, dùng ngón tay cầm túi truyền dich kiểm tra tình trạng xuất huyết một chút, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền dịch, băng bó lại lần nữa, còn kêu thực tập sinh mời chuyên gia khoa hô hấp đến hội chuẩn.
Cấp cứu xử lí hoàn tất, Ninh Vi Cẩn ra khỏi phòng bênh, trở lại văn phòng viết hồ sơ điện tử bệnh án của bệnh nhân.
Lúc đó Thư Di Nhiên thấy Ninh Vi Cẩn hết sức chăm chú, an tĩnh goc bàn phím.
“Ninh sư huynh”
Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thư Di Nhiên: “có chuyện gì sao?”>
“Em có lời muốn nói với anh, anh bây giờ có thời gian không? Thư Di Nhiên miễn cưỡng cười một cái.
“Chuyện công việc?” giọng Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt.
“Không phải, là việc tư”Thư Di Nhiên nói, “chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?”>
Trong bênh viện có một khuôn viên, toàn là cây xanh, cảnh quang rất tốt.
Ninh Vi Cẩn và Thư Di Nhiên đi qua cầu, rảo bước tiến lại hành lang dài.
“kỳ thật anh đã biết em sẽ nói gì đúng không”. Thư Di Nhiên nói, “Từ khi học đại học đến nghiên cứu sinh, tiến sĩ, em vẫn luôn cố gắng theo anh, anh luôn là người duy nhất, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, em nghĩ tất cả mọi người đều nhìn ra được tình cảm của em đối với anh là gì?. Cô ta dừng bước lại, bàn tay kéo cánh tay áo của Ninh Vi Cẩn nói khẽ, “Em hỏi anh, anh biết đúng không? Anh biết em thích anh đúng không?”.
Ninh Vi Cẩn không nói gì.
“kỳ thật em không đinh tới làm việc ở bệnh viện Nhân Dân, áp lực công việc nơi này quá lớn, trước đó bố mẹ em đã giúp em liên hệ một bệnh viện rất lớn, nhưng vì có thể ở bên cạnh anh, em đã tới đây, lại còn bị phân tới phòng cấp cứu vất vả nhất”. Thư Di Nhiên nói xong nở nụ cười chua chát, “tất cả những việc này đều vì anh, rốt cuộc ,anh có biết không?”
“Cám ơn em đã quan tâm đến anh”. Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn trở nên nghiêm túc, “nhưng mà chúng ta không thích hợp”.
Ghen?
Trịnh Đinh Đinh muốn phản bác lại, nhưng đến khi lời nói ra khỏi miệng lại thành”
“Em không được phép ăn dấm chua sao?”
Ninh Vi Cẩn nở nụ cười nhạt vô vị, nói từng chữ: “Dấm chua này ngon lắm sao?”.
Trịnh Đinh Đinh nói không ra lời, nghĩ lại lần nữa, Ninh Vi Cẩn nói rất có lý, dấm chua có gì mà ngon, chỉ vì anh ấy phẫu thuật cho cô bé nữ sinh 18 tuổi sao?”. Hay là bản thân mình có cảm giác không tốt vì anh ấy không kể cho mình nghe?
Chuyện này cũng không phải lỗi của anh ấy, cô hiểu rõ điều này, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của anh ấy.
Trịnh Đinh Đinh kéo dây an toàn, tiếp tục hất mặt, không để ý tới Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn mở nhạc, làm giảm bớt không khí ngột ngạt trong xe, nhưng lại không có hiệu quả nào với Trịnh Đinh Đinh, tâm tình của cô vẫn xấu như trước.
“Lần trước em hỏi anh có biết tình cảm mà Thư Di Nhiên dành cho anh, anh thừa nhận có một phần anh đã nói dối”. Ninh Vi Cẩn nói, “chính xác là anh đại khái biết được tình cảm của cô ấy dành cho anh, nhưng anh không coi trọng, để ý, lại càng đừng nói đến chuyện tìm hiểu đến cùng. Dù sao thì, anh không thể tự mình đa tình, nghĩ rằng tất cả các cô gái đều thích anh vô điều kiện”.
Trịnh Đinh Đinh quay đầu lại : “vậy hôm nay anh đã thấy rõ ràng rồi?”, tình cảm bác sĩ Dư Thi Nhiên vẫn say mê như cũ”.
“Chuyện này anh vẫn không ngăn cản được”.
Trịnh Đinh Đinh trừng mắt liếc nhìn Ninh Vi Cẩn một cái: “anh thật ra rất tự hào đúng không”.
Ninh Vi Cẩn chậm rãi đổi tay lái, thật sự mà nói: “ anh đối với cô ấy không có cảm giác, tại sao tự hào được? Anh chỉ nói anh không thể cấm tình cản tình cảm của cô ấy được”.
“Anh có thể dứt khoát từ chối cô ấy”
“Cô ấy chưa bao giờ biểu đạt bất cứ điều gì, vậy anh cự tuyệt cái gì?”
“Thôi”. Trịnh Đinh Đinh nói, “chuyện gì anh cũng nói được, em nói không lại anh. Nhưng mà Ninh Vi Cẩn, anh không thích người ta thì nên nói rõ ràng với cô ấy, tuổi xuân của phụ nữ có hạn, có đôi khi cự tuyệt triệt để, tốt hơn, dù là cực kì tàn nhẫn”.
Trịnh Đinh Đinh dừng một chút: “trước kia anh không tìm được lý do hợp lý để cự tuyệt, nhưng bây giờ có rồi”.
“Cái gì?”
“Lý do này là” Ninh Vi Cẩn chậm rãi nói, “Trịnh Đinh Đinh là cô gái đặc biết thích ăn dấm chua”.
“........”
Ninh Vi Cẩn đưa một bàn tay lên, nhẹ nhàng bóp trán mình, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Anh lần đầu tiên gặp phải cô gái thích ăn dấm chua?”
“Sao nói vậy?”
“Bởi vì phản ứng của anh, làm cho người khác...cảm thấy khó chịu !”
***
Ninh Vi Tuyền tắm rửa xong, chạy xuống lầu, thấy Ninh Vi Cẩn đứng ở cửa sổ nghe điênh thoại, giống như đang nói chuyện yêu đương.
Trên ghế trường kỷ trước sofa, laptop của Ninh Vi Cẩn đang mở, Ninh Vi Tuyền một bên dùng khăn mặt lau tóc, một bên ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mắt liếc sang laptop của Ninh Vi Cẩn, trên laptop mở ra hai trang, một cái biểu mẫu giải phẫu trên PPT, một cái trang web tìm kiếm, không nghĩ tới lại phát hiện ra Ninh Vi Cẩn đang tìm hiểu một vấn đề rất lớn.
“Lúc phụ nữ ghen, đàn ông nên làm gì?
Ninh Vi Tuyền bật cười, nghĩ thầm, vị giáo sư Ninh này đúng là gà mờ trong chuyện tình cảm.
Ninh Vi Cẩn nói chuyện xong, xoay người đi tới, Ninh Vi Tuyền trực tiếp nói với anh: “Lúc con gái ghen, đàn ông phải ôm chặt cô gái vào ngực mình, dùng giọng điệu nhè nhàng nói với cô ấy, đúng là đứa ngốc, trái tim của anh không lớn, chỉ chứa mỗi mình em thôi”
“Ai cho em nhìn lén việc của anh?”
Ninh Vi Tuyền lắc đầu một cái: “còn bày đặt làm gì nữa, em đã nhìn thấy anh tìm cái gì rồi, vấn đề đơn giản như thế mà phải tra sao? Em gái anh ở ngay đây có sẵn một đống đáp án luôn này”.
Ninh Vi Cẩn không để ý tới cô
“Đinh Đinh ghen?”
“Không phải”. Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt phủ nhận, “cô ấy không ngây thơ như thế”.
“Chuyện này và ngây thơ không liên quan đến nhau, mắt phụ nữ rất tinh, đều hy vọng người đàn ông của mình chỉ nhìn chính mình, không nhìn sang cô gái khác”. Ninh Vi Tuyền nói, “Hơn nữa công việc của anh lại càng làm cho đối phương thấy không thoải mái”.
“Chỉ là công việc,có cái gì cần để ý?”
“Chúng ta đang nói nếu như, nếu Đinh Đinh là bác sĩ khoa tiết niệu, cô ấy ngày ngày đều mò mẫn nơi đó của đàn ông, anh có thể cảm thấy thoải mái được sao?”
Ninh Vi Cẩn nhìn lại màn hình, khuôn mặt lạnh lùng, sau khi nghe xong mấy lời của của Ninh Vi Tuyền lại càng lạnh lùng tới thấu xương, một lát sau nói: “Anh sẽ không để cho cô ấy có cơ hội gặp phải chuyện này.”
“Biết thế là được rồi, anh xem anh mới chỉ nghỉ có một lát mà đã cảm thấy không thoải mái đúng không? Suy bụng ta ra bụng người, mỗi ngày anh đều sờ soạng nơi tế nhị của phụ nữ như thế, Đinh Đinh nhất định sẽ cảm thấy không an tâm. Hơn nữa, cái vị bác sĩ mặt dày ở cùng bệnh viện với anh vẫn chung tình đợi chờ anh, anh đúng là miếng thịt béo nằm trên cái thớt gỗ, ai làm bạn gái của anh đều sẽ phải lo lắng đề phòng, ai muốn nghĩ nhiều làm gì?
“Anh hi vọng cô ấy là người lý trí và tín nhiệm anh, nhìn mọi chuyện thực tế một chút.” Tay Ninh Vi Cẩn cầm bao thuốc lá trên bàn, ôn hòa nói, “Như thế trong lúc bên nhau sẽ giảm đi những mâu thuẫn không đáng có.”
Ninh Vi Tuyền túm lấy hộp thuốc lá trong tay anh, ném sang một bên: “Trời ạ, anh có cần bổ túc một chút về tình yêu không, lúc này mà vẫn còn mong cô ấy chín chắn, lý trí và tín nhiệm? Anh mau thu hồi lại những đạo lý nhàm chán đáng ghét này đi, trực tiếp ôm lấy cô ấy dỗ dành là được.”
Ninh Vi Cẩn thả ra một ngụm khói, bị Ninh Vi Tuyền gõ nhẹ lên đầu một cái: “Tắm rửa xong nhớ chà sạch phòng tắm, đừng có để lại sợi tóc rụng nào đấy.”
Anh đứng dậy tránh ra.
Ninh Vi Tuyền buồn bực: “Em nguyền rủa anh cả đời này không bước được vào trái tim của Đinh Đinh!”
Ninh Vi Cẩn rút ra một điếu thuốc, lưu loát ném hộp thuốc lên trên ghế trường kỷ, bỏ lại ba chữ:
“Không có khả năng.”
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Đinh Đinh nhận được một bó hoa do Ninh Vi Cẩn tặng, trong đó có một tấm thiệp, bên trong viết mấy dòng chữ:
“Anh nói rồi trừ em ra, anh không chiếm tiện nghi của bất kỳ một cô gái nào khác, điều anh nói là thật. Trịnh Đinh Đinh, với anh mà nói, tiếp xúc với các cô ấy chỉ là công việc, không có khả năng nảy sinh bất cứ chuyện gì khác.” – Ninh Vi Cẩn.
Trịnh Đinh Đinh tròn mắt, đọc lại hai lần, nhắn tin cho Ninh Vi Cẩn: “Anh có ý gì vậy?”
Một lát sau Ninh Vi Cẩn nhắn lại: “Em không biết đọc à?”
“Anh không thể nói thẳng ra à.”
“Nói thẳng ra, tại công việc của anh, tiếp xúc với vô số bệnh nhân nữ, nhưng chỉ khi giúp bệnh nhân tên Trịnh Đinh Đinh nào đó kiểm tra thân thể, mới xảy ra chuyện hi hữu ngoài sức tưởng tượng thế này.” (An: Anh Cẩm xấu xa, dám chiếm tiện nghi của chị Đinh, cơ mà An thích )
Trịnh Đinh Đinh đỏ hồng từ mang tai tới cổ, gõ hai chữ “cầm thú” gửi đi.
Đem điện thoại di động để sang một bên, Trịnh Đinh Đinh mở một gói ô mai ra, lấy một viên bỏ vào miệng, vị chua tràn ra cả khoang miệng, Trịnh
Đinh Đinh không nhịn được nhíu mày, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Ninh Vi Cẩn gửi hoa và thiệp tới, là dỗ dành sao?
Không thể nào?
Không phải đâu?
Không đúng đi?
Giờ nghỉ trưa, Ninh Vi Cẩn gọi điện thoại tới.
“Sáng nay bận quá, không có thời gian nói thêm với em. Có thích hoa không?”
“Ừm.” Trịnh Đinh Đinh nhẹ nhàng đáp lời, sau đó xác nhận: “Anh nói mấy câu đó là thật hay giả, lúc anh giúp em phẫu thuật đã vụng trộm này kia rồi hả?”
“Ừm, nhưng mà chỉ có một lần.”
Trịnh Đinh Đinh nhỏ giọng: “Ninh Vi Cẩn, không nghĩ tới anh là con sói ngụy trang bác sĩ, thế mà em còn coi anh là người chính trực, bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, anh vậy mà trong lúc kiểm tra lại có suy nghĩ xấu xa như vậy.”
“Em để ý à?”
“Đương nhiên, ai có thể đảm bảo sau này anh sẽ không mơ màng với nữ bệnh nhân khác.”
”Tuyệt đối sẽ không.” Bốn chữ thôi, lời ít ý nhiều.
“Anh là con sói đột lốt người, ai dám tin tưởng lời cam đoan của anh?”
Bên kia điện thoại im lặng một chút, lập tức nói: “Kỳ thực lần đó là ngoài ý muốn, do em phản ứng hơi quá, quấy nhiễu đến tư tưởng của anh.”
“Em… có phản ứng gì?” Trịnh Đinh Đinh không thể tin được Ninh Vi Cẩn thế mà đùn đẩy trách nhiệm sang cô.