Ôn Tửu còn đổ thêm dầu vào lửa: “Ông chủ, vị Thẩm tiên sinh trông thực không tồi nha, hào hoa phong nhã, người cũng cao.”
Yến Luật hừ một tiếng: “Cô không thấy anh ta rất nhiều tuổi sao?” Vừa nghĩ đến người chú Nguyễn gì đó, anh càng khó chịu, trước mắt rõ ràng có một người đàn ông tuổi tác tương đương, anh tuấn tiêu sái, nổi trội xuất chúng, vì sao còn đi háo sắc với một ông chú hơn ba mươi tuổi? A, thật sự là không có mắt nhìn.
Ôn Tửu cố ý trêu anh, “À, đàn ông hơn ba mươi tuổi chín chắn chững chạc, là kiểu mà các cô gái thích nhất, anh không biết à.”
Yến Luật hừ lạnh: “Cô chả biết gì, anh ta căn bản không phải bạn trai gì, đây là người Úc Thiên Thiên tạm thời kêu tới cứu vãn danh dự.”
“Anh là nói, cô ấy giống anh, đi tìm bạn trai giả sao?” Ôn Tửu không nhịn được phì cười: “Các anh thật đúng là trời sinh một đôi, phong cách làm việc giống hệt nhau.”
Yến Luật vừa nghe liền bực bội, nhíu mi nói: “Đừng lôi tôi với cô ta vào cùng một chỗ.”
Thật ra trong lòng Ôn Tửu cũng đã đoán được tám chín phần, vị Thẩm tiên sinh này đến đột nhiên như thế, nhất định có gì đó là lạ. Nếu thật sự là bạn trai của Úc Thiên Thiên, theo cá tính của cô ta hẳn là sáng sớm đã dẫn theo anh ta xuất hiện cực kì phong cách, diễu võ dương oai trước mặt Yến Luật mới đúng. Nhưng cô ta lại nín nhịn suốt hai ngày ở nhà họ Yến, không lôi vị bạn trai nở mày nở mặt kia ra chọc tức Yến Luật, đây tuyệt đối không phải phong cách của cô ta.
Giờ phút này Úc Thiên Thiên đột nhiên lôi ra một người bạn trai, khẳng định là cảm thấy lát nữa trong tiệc mừng thọ, trước mặt thân thích nhà họ Yến cô ta sẽ rất mất mặt, cho nên mới tạm thời gọi một người bạn tới cứu vãn tình huống.
Tiệc mừng thọ được bố trí trong một căn phòng tại khách sạn lớn nhất. Không bao lâu sau, nhóm thân thích ở thành phố X đã lục tục kéo nhau tới. Ông cụ có vai ghế cao nhất, tuổi tác lớn nhất, lại từng làm quan trong tỉnh, ở trong gia tộc đức cao vọng trọng. Đám con cháu đều đến chúc tết rồi chúc thọ, vây quanh ông nói nói cười cười, vô cùng náo nhiệt.
Úc Thiên Thiên đã tới thành phố X vài lần, nên họ hàng đều nhận ra cô ta, gặp mặt cũng nhiệt tình tiếp đón. Úc Thiên Thiên nhất nhất cười đáp lại, cổ tay trước sau vẫn khoác trên cánh tay Thẩm Vu Trọng, giới thiệu với mọi người đây là bạn trai cô, còn cố ý nói anh là tiến sĩ tại Mỹ, hiển nhiên tỏ ý muốn áp đảo Yến Luật.
Đáng tiếc, Yến Luật dường như không hề bị kích thích chút nào, bởi vì năm đó anh cũng là học bá 0, thành tích trong mắt anh, căn bản không tính là gì. Văn bằng lại không có nghĩa là năng lực. Huống chi, cuộc sống của Úc Thiên Thiên căn bản không liên quan đến anh, cho dù cô ta tìm được người ngoài hành tinh, anh cũng không sao cả.
[0 học bá: học sinh chăm chỉ học tập, đạt được thành tích rất cao.]
Loại tính tình lạnh nhạt cao ngạo này thật ra lại cực giống Ôn Tửu. Ôn Tửu tự nhiên hào phóng, dịu dàng thanh lệ, đứng bên Yến Luật cao lớn anh tuấn, bất kể là khí chất hay khí thế đều tương xứng vô cùng. Sau khi đám họ hàng biết đây là bạn gái của Yến Luật, liền khen hai người trời sinh một cặp, đất tạo thành đôi.
Trên mặt Úc Thiên Thiên gắng duy trì nụ cười gượng ép khô cứng, nhưng trong lòng tức đến sắp nổ tung.
May mắn, sáng nay sau khi cô ta biết Ôn Tửu đã khỏe nên sẽ đến dự tiệc mừng thọ, nên lập tức gọi Thẩm Vu Trọng đến, bằng không cô thật sự không cách nào tiếp tục nán lại tiệc mừng thọ này.
Sau khi mọi người ngồi xuống, đồ ăn phong phú được bày trên bàn như nước chảy. Yến Luật và Ôn Tửu ngồi ở bên cạnh ông nội, Úc Thiên Thiên và Thẩm Vu Trọng là khách, ngồi ở bên cạnh bà nội. Hai đôi “người yêu” vừa vặn mặt đối mặt.
Trong bữa tiệc, Úc Thiên Thiên cố ý cười cười giận giận với Thẩm Vu Trọng, Thẩm Vu Trọng cũng săn sóc chu đáo gắp rau cho cô, hai người thoạt nhìn vô cùng hài hòa vô cùng thân thiết.
So sánh như thế, Yến Luật và Ôn Tửu đối diện liền không giống tình nhân rồi. Bởi vì Yến Hoan ngồi ở bên cạnh Ôn Tửu, trẻ con ăn cơm tương đối phiền phức, Ôn Tửu vẫn chăm sóc cô bé hay soi mói này, căn bản không nhìn Yến Luật thêm một cái.
Dưới bàn, Yến Luật bị vắng vẻ khẽ dùng chân đá Ôn Tửu một chút. Ôn Tửu sợ run, khó hiểu nhìn Yến Luật.
Yến Luật chỉ chỉ đĩa đồ ăn bên cạnh: “Gắp cho anh một ít.” Tốt xấu gì cũng mời cô quan tâm ‘bạn trai’ của cô một chút a, đừng để quá thảm khi so sánh với hai người đối diện đến thảm.
Ôn Tửu thông minh lập tức hiểu được, liền gắp cho anh, ân cần bỏ vào bát anh, còn dịu dàng cười cười, nhưng cô lại dùng đũa chung. Bởi vì cô biết Yến tiên sinh săm soi này thích sạch sẽ.
Đáng tiếc, hành động có lòng tốt của Ôn Tửu lại không ngờ tạo thành sơ hở.
Úc Thiên Thiên vừa thấy, trong lòng liền cảm giác có điểm không đúng. Giữa người yêu với nhau, hôn môi ăn nước miếng là chuyện thường, làm sao dùng đũa lại phải phân biệt rõ ràng như vậy?
Yến Luật cũng có chút tức giận, bất kể là tách ra dùng ống hút uống nước lê đường, hay là dùng đũa chung gắp rau, hành động của Ôn Tửu bất giác lộ ra vẻ xa cách. Anh vô cùng không thoải mái nghĩ tới cái ga giường ngủ một đêm bị ghét bỏ kia.
Lúc này, Thẩm tiên sinh đối diện bóc một con tôm cho Úc Thiên Thiên.
Diễn ân ái có ai không biết. Yến Luật gắp một miếng cá, bỏ xương, “dịu dàng săn sóc” bỏ vào bát của Ôn Tửu.
Ôn Tửu nói cám ơn, nhưng nghĩ đến mình vừa bị tiêu chảy, ăn đồ ăn vẫn nên cẩn thận, ăn nhẹ ăn chay xem chừng tốt hơn, vì thế liền gắp miếng cá này mượn hoa hiến phật đem cho Hoan Hoan.
Yến Luật nhíu mày rậm lại, đây là ý gì? Ghét bỏ đũa của anh?
Úc Thiên Thiên nhìn vẻ mặt của Yến Luật, không khỏi cong khóe môi nở nụ cười. Xem ra, tất cả cũng không là như vậy a. Bạn trai của cô là giả, bạn gái của anh kia, xem ra cũng không phải là thật.
Mọi người lực lượng ngang nhau, đánh ngang tay thôi.
Yến Luật đang bực mình thì Thương Cảnh Thiên điện thoại tới.
“Yến Luật, tôi đã đến dưới tầng rồi.”
Yến Luật nói: “Cậu trực tiếp lên tầng, Bồng Lai Các.”
Ôn Tửu cũng không biết người nói chuyện điện thoại với Yến Luật là ai, khi phục vụ mở cửa, bóng dáng cao gầy tuấn tú của Thương Cảnh Thiên xuất hiện ở cửa Bồng Lai Các, chiếc đũa trong tay cô lập tức rơi xuống bàn, vang lên một tiếng keng nhỏ, mà ánh mắt Thương Cảnh Thiên cũng lập tức dừng trên mặt cô.
Đây là một ánh mắt đầy ẩn ý, mang theo hàm ý sâu xa sâu không lường được.
Ôn Tửu lập tức có trực giác, lần này anh ta đến đây có thể liên quan đến mình.
Yến Luật đứng lên: “Thương Cảnh Thiên, bên này.”
Ông bà nội đều quen Thương Cảnh Thiên, nhìn thấy anh đến, vội vàng tiếp đón anh lại đây ngồi. Vì thế, phục vụ liền kê thêm một cái ghế bên cạnh Ôn Tửu, thêm một bộ bát đũa.
Thương Cảnh Thiên chúc thọ ông cụ trước, trong lúc ngồi xuống, khom lưng, nghiêng đầu, cười cười với Ôn Tửu: “Xin chào.”
Ôn Tửu bình thản hơi gật đầu cười cười với anh ta, không mặn không nhạt đáp “Chào anh”.
Yến Luật đang định giới thiệu hai người, đột nhiên nhớ tới lúc phỏng vấn người tới ứng tuyển, Thương Cảnh Thiên đã từng gặp Ôn Tửu. Hơn nữa, Thương Cảnh Thiên là bạn anh, ngay cả Úc Thiên Thiên cũng quen, không có lý gì mà bạn gái anh lại không biết, cho nên mặc dù lúc này hai người không quen nhau, anh cũng không thể giới thiệu, bằng không liền lộ sơ hở rồi.
Úc Thiên Thiên ngồi đối diện nói với Thương Cảnh Thiên: “Không nghĩ tới anh cũng đến đây.”
Thương Cảnh Thiên khách sáo cười cười với Úc Thiên Thiên và Thẩm Vu Trọng: “Xin chào cô Úc, vị tiên sinh này tôi hình như đã từng gặp, rất là quen mặt.”
Thẩm Vu Trọng mỉm cười nói: “Tôi cũng thấy Thương tiên sinh quen mặt, không biết Thương Lương Thần là. . .?”
Thương Cảnh Thiên cười nói: “Đó là anh trai tôi.”
Thẩm Vu Trọng giật mình cười: “Trách không được nhìn quen như vậy. Thực khéo.”
Bởi vì cùng ở giới kinh doanh, vừa nói ra mọi người đều quen nhau, nên trên bàn cơm càng lúc càng náo nhiệt.
Thương Cảnh Thiên vẫn luôn là người phong lưu phóng khoáng, trong bữa tiệc chuyện trò vui vẻ, lời nói dí dỏm, chọc ông cụ thoải mái cười to. Ngay cả Úc Thiên Thiên tâm tình rất tệ cũng bị trêu đến thỉnh thoảng cười ra tiếng.
Nhìn Thương Cảnh Thiên trưng ra khuôn mặt tươi cười sáng rọi, lại nhớ tới một màn bảy năm trước kia, trong lòng Ôn Tửu không hề có ý cười. Nhưng trong tiệc chúc thọ cô dĩ nhiên không thể ra vẻ bất hòa, vì thế đành chịu đựng cảm xúc trong lòng, theo mọi người cùng nhau cười.
Lúm đồng tiền của Ôn Tửu lọt vào trong mắt Yến Luật, trong lòng lại mang cảm nhận khác. Bởi vì khi cô và anh ở bên nhau, cô lại không cười nhiều như vậy, chẳng lẽ cô thích kiểu người như Thương Cảnh Thiên này hơn sao?
Mùi chua chua xông vào trong mũi.
Sau khi tan tiệc, những người họ hàng trở về nhà, Thương Cảnh Thiên và Thẩm Vu Trọng lái xe đến nhà họ Yến nghỉ ngơi. Úc Thiên Thiên định buổi chiều trở về thành phố Z, sau khi về nhà, liền lên tầng thu dọn hành lý.
Thương Cảnh Thiên và Yến Luật, Thẩm Vu Trọng nói chuyện phiếm ở trong phòng khách ở dưới tầng, Ôn Tửu lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Yến Luật.
Khi Thương Cảnh Thiên nói chuyện với Yến Luật, ánh mắt lơ đãng lướt qua Ôn Tửu.
Một lần hai lần là vô tình, đến lần thứ ba thứ năm, thì Yến Luật đã nhạy bén cảm nhận được. Thương Cảnh Thiên phong lưu anh biết rõ nhất, mà cậu ta cũng biết Ôn Tửu không phải bạn gái thực sự của anh, nhưng mặc dù không phải bạn gái thật, Ôn Tửu bị Thương Cảnh Thiên nhìn như vậy, anh vẫn vô cùng không thoải mái, vì thế chạm nhẹ vào tay Ôn Tửu nói: “Em lên tầng nghỉ ngơi trước đi.”
Ôn Tửu nói ‘xin lỗi không tiếp chuyện được’ rồi nhẹ bước lên tầng. Bởi vì nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phong lưu của Thương Cảnh Thiên kia, mà chuyện cũ đã qua lại ập tới. Thật ra cô cũng hơi lo lắng nếu mình tiếp tục nán lại sẽ không khống chế được một đấm đấm thẳng vào mặt anh ta.
Tầng hai, Úc Thiên Thiên mở cửa phòng, đang sửa sang lại hộp gỗ để rắn, nhìn thấy Ôn Tửu, cô ta nhìn lướt qua, cũng không quan tâm.
Ôn Tửu đi vào phòng, đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Nguyễn Thư.
“Nguyễn Thư, cậu có biết mình vừa gặp được ai không?”
“Ai?”
“Thương Cảnh Thiên.”
Trong điện thoại hô hấp của Nguyễn Thư nghẽn lại, ngừng một lát, nhẹ giọng nói: “Anh ta nhận ra cậu không?”
“Hẳn là không nhận ra đi.” Ôn Tửu nắm chặt nắm đấm, các đốt ngón tay vang lên mấy tiếng răng rắc.
“Có phải cậu muốn đánh anh ta không?”
Ôn Tửu phì cười, quả nhiên là bạn tốt, thần giao cách cảm.
Không nghĩ tới Nguyễn Thư luôn luôn dịu dàng hít vào một hơi, oán hận nói: “Đánh đi, đánh kèm luôn phần của mình vào.”
Ôn Tửu nở nụ cười: “Được, tìm cơ hội sẽ bổ sung thay cậu.”
Lúc này, cửa vang lên tiếng cốc cốc.
Ôn Tửu cúp điện thoại, quay đầu nói “Mời vào”.
Úc Thiên Thiên thu dọn xong xuôi đi tới. Áo da bó sát người, dài quá đầu gối, thoạt nhìn sáng láng, xem ra có tâm trạng tốt hơn so với hai ngày trước nhiều.