o? Sau đó lại ly hôn? Cô sững sờ một hồi, rồi tiếp tục hỏi:
“Anh ấy và người vợ trước kia làm sao cơ?”
“Vợ của cậu ấy là bạn học cùng lớp với bọn chị...”
“Chị ấy cũng có mặt trong bức ảnh kia phải không?”
“Đúng. Chính là cô gái đứng bên cạnh cậu ấy.”
Cô không đoán sai, quả nhiên là cô gái đeo khăn kia.
“Họ là mối tình đầu của nhau. Hồi còn đi học, cô ấy chủ động theo đuổi Lâm Khắc, khi vừa tốt nghiệp đã đòi kết hôn ngay. Chẳng ai ngờ cưới nhau chưa được một năm, cô ấy đã làm ầm lên đòi ly hôn, nói rằng hồi đó kết hôn là vì hiếu thắng. Nhưng Lâm Khắc vẫn dành rất nhiều tình cảm cho cô ấy, nên tất nhiên không chịu ly hôn...”
“Vậy sao? Cuối cùng họ có ly hôn không?”
“Một ngày nọ, cậu ấy về nhà và không thấy cô ấy đâu nữa, đồ đạc cũng đã dọn đi hết. Cậu ấy đi tìm rất lâu, cuối cùng mới biết được rằng cô ấy đã sang Anh. Sau đó cậu ấy liền bay sang Anh để tìm cô ta, sang đến nơi mới phát hiện ra cô ta đang sống cùng một người đàn ông khác và đang mang bầu.”
Cô nghe xong, bỗng cảm thấy một nỗi buồn không tên dâng trào trong lòng.
“Thế là anh ấy lại lủi thủi trở về?”
“Còn biết làm thế nào nữa cơ chứ? Sau khi ly hôn, cậu ấy trở nên rất trầm lặng, ngày họp lớp cậu ấy cũng không tham gia nữa, cũng không còn tìm tới những người bạn học cũ, chị nghĩ chắc là cậu ấy muốn tránh mặt thôi! Cậu ấy bây giờ có ổn không?”
“Anh ấy rất béo, ít nhất là béo hơn gấp mấy lần so với trong bức ảnh, nếu như không phải là cùng họ cùng tên, em còn không nhận ra anh ấy cơ!” Cô cúi đầu mân mê chiếc vòng ngọc thạch trên tay, lơ đễnh trả lời.
“Trời ạ! Chắc là cậu ấy cố tình ăn nhiều đây mà!”
“Đúng vậy, một khi đã đau khổ, con người ta sẽ phó mặc chính mình mà.”
“Thật không ngờ người mà chị thầm yêu ngày trước, giờ đã biến thành một gã mập.” Mặc dù nói như vậy, nhưng giọng của Anna dường như rất vui vẻ.
Hỷ Hỷ nương theo niềm hy vọng trong lòng của Anna và nói:
“So với trong ảnh, bây giờ anh ấy cũng già đi rất nhiều rồi! Nhìn qua chí ít cũng phải 35, 36 tuổi.”
“Thật à?” Anna quả nhiên trúng kế, “Chị nghĩ rằng cậu ấy sẽ chẳng bao giờ muốn gặp lại bọn chị nữa đâu! Em đừng kể với cậu ấy về cuộc trò chuyện của chúng ta nhé.”
“Em sẽ không nói đâu. Phải rồi, anh ấy là cung Bọ Cạp hả chị?”
“Cung Bọ Cạp à? Không, Lâm Khắc cũng giống chị, là cung Cự Giải, vì vậy chị nhớ rất rõ.”
8.
Song Ngư, Cự Giải và Bọ Cạp đều là cung thuộc tính nước, tính cách mềm mại uyển chuyển, hai trong ba cung này mà yêu nhau, thì quả là trời sinh một cặp.
“Em tuyệt đối đừng kể với cậu ấy về chuyện trên blog nhé. Cậu ấy không biết chị yêu thầm cậu ấy đâu...” Anna nói.
“Chuyện tối hôm nay, em sẽ không nói cho ai cả. Chị yên tâm nhé.”
Hỷ Hỷ cúp máy.
Nam Cự Giải luôn có bản năng bao bọc mạnh mẽ, luôn đa sầu đa cảm với tình yêu, sẽ vĩnh viễn bảo vệ người mà họ yêu thương và hy vọng rằng người mình yêu sẽ mãi mãi cần đến sự chăm sóc của họ giống như một đứa trẻ.
Nam Cự Giải cũng tương đối nặng tình, họ là một chú cua lãng mạn luôn chạy trốn để giấu đi những giọt nước mắt, luôn tiếc nhớ về dĩ vãng một cách vô phương cứu chữa.
Và bọn họ đều có tâm lý luyến mẫu.
Chín giờ, Hỷ Hỷ khoác áo mưa ra khỏi khách sạn.
Mưa phùn ảm đạm lất phất bay qua ánh đèn đường vàng vọt, cô kéo chiếc mũ áo mưa lên, che đi mái tóc đỏ của mình.
Mình cô lẻ bước trong màn mưa, đôi môi mím chặt đè nén nỗi niềm đang chực dâng trào trên khóe mắt.
Tiếng bước chân vang lên vô định trên con phố đêm, đôi bốt ngắn màu đỏ càng lúc càng gấp gáp, tựa như muốn rũ bỏ tất cả những chuyện cũ đang đeo bám trong hồn.
Dĩ vãng là không thể chạm đến, bởi chỉ cần khẽ chạm, nước mắt sẽ ào ạt tuôn xuống.
10 giờ 47 phút, cô đi vào quán bar.
Lâm Khắc đến sớm hơn một bước.
Anh ta ngồi trong một góc của quầy bar, lưng quay về phía cửa, đang giải sudoku.
Lúc đi ngang qua, cô thoáng thấy một khoảng ướt lớn trên lưng áo jacket xanh thẫm của anh ta.
Lúc này, bartender đặt trước mặt anh ta một ly brandy và tấm lót ly.
Cô cởi áo mưa rồi vắt lên lưng ghế, ngồi trong góc cạnh cửa sổ ngắm mưa rơi.
Mưa vẫn âm thầm rả rích. Tối hôm đó, cô uống hai ly vodka vị đào.
Khi cô uống đến ly thứ hai, một gã đàn ông khoảng 30 tuổi chếnh choáng men rượu từ đâu sáp lại hỏi:
“Chào em, không phiền nếu anh ngồi đây chứ?”
Cô liếc nhìn anh ta một cái, rồi quay ra cửa sổ:
“Không phiền. Nhưng anh phải đợi sau khi tôi đi khỏi.”
Gã đàn ông ngật ngưỡng vẫn kéo ghế qua ngồi, trên tay cầm một ly whisky, giở giọng trêu chọc:
“Thảo nào người ta nói, vô tình nhất là những cô gái tóc đỏ!”
Hỷ Hỷ khẽ cười nhạt, nhưng nụ cười không phải dành cho gã đang ngồi tán tỉnh trước mặt.
Ánh mắt sầu muộn xuyên qua vai gã đàn ông, ngóng nhìn những hạt mưa đang bay lất phất bên ngoài khung cửa. Cô đang tự cười với chính mình.
“Anh, bao giờ anh đến đón em vậy?”
Lúc vừa mới dọn đến nhà mẹ nuôi, cô viết rất nhiều thư gửi cho anh, và lần nào cũng hỏi như vậy.
Cô tin rằng một ngày nào đó anh sẽ đến đón cô.
Cô thích bê chiếc ghế đẩu tròn ra ngoài ban công, ngồi đằng sau dãy lan can lan quấn đầy những khóm nho leo tím ngóng ra ngoài đường và chờ anh đến.
Biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ đột nhiên xuất hiện trên con phố vắng, ngẩng đầu gọi tên cô:
“Hỷ Hỷ!”
Cô dốc cạn ly vodka vị đào, cầm áo mưa rời khỏi quán bar.
Gã say kia liền bám theo cô ra ngoài.
Cô đi qua ba dãy nhà, băng qua con phố có những quán bar náo nhiệt, rồi rẽ vào một con ngõ vắng.
Gã đàn ông từ phía sau tóm lấy mũ áo mưa của cô, gầm ghè chửi:
“Con chó cái này! Mày không muốn chơi sao lúc nãy còn cười với tao!?”
Cô loạng choạng vài bước, gồng sức đẩy gã ra rồi nhanh chóng chạy ra khỏi con ngõ.
Chạy được một đoạn, cô bỗng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ đằng sau.
Cô quay đầu lại, trông thấy gã say kia bị ai đó đấm một cái thật mạnh, mất thăng bằng ngã vật xuống cạnh cống, ôm đầu quằn quại đau đớn.
Lúc này, một cái bóng jacket xanh thẫm vụt qua như điện, rồi biến mất trong chớp mắt nơi đầu ngõ.
Cô quay người lại, tiếp tục chầm chậm bước về phía trước.
Mười phút sau, cô về đến khách sạn, cởi áo mưa quẳng lên trên ghế.
Cuốn Đời nhẹ khôn kham nằm trên chiếc tủ đầu giường.
Cô bước qua, kéo dây công tắc của chiếc đèn đầu giường, một con muỗi bị ánh đèn làm giật mình, vo ve bay ra từ trong lồng đèn, rồi đậu trên trần nhà.
Cô mở sách, ngồi bên cạnh giường đọc một đoạn:
Câu chuyện tình yêu bắt đầu từ sau đó:
Cô lên cơn sốt, nhưng anh thì không thể lái xe đưa cô về nhà giống như bao cô gái mà anh từng tán tỉnh. Anh nhẹ nhàng quỳ xuống cạnh đầu giường, trong lòng mơ hồ một suy nghĩ:
Tựa như cô bị ai đó đặt trong một chiếc làn, rồi thuận theo dòng nước trôi dạt đến cuộc đời anh.
9.
Mười giờ ngày hôm sau, Hỷ Hỷ rời khỏi khách sạn Con Thỏ.
Mười giờ bốn mươi phút, cô ngồi đọc Chòm sao hôm nay trên chiếc ghế dài trong công viên, sau đó gọi điện thoại cho Đới Đức Lễ, nói với ông ta rằng cô đã đổi khách sạn, dặn từ sau gửi hóa đơn và báo cáo theo dõi qua email.
Đới Đức Lễ hỏi:
“Cô Lộ, tiểu thuyết tiến triển thuận lợi chứ?”
Tiếu thuyết? Cô đã quên khuấy đi mất.
Cô trả lời:
“Tôi viết chậm lắm... cũng không được ổn cho lắm...”
Mười hai giờ, cô đi vào một tiệm sách.
Với lấy cuốn Sudoku từ kệ sách.
Cô lật đại một trang và thử đọc một câu đố.
Người chơi phải điền một con số từ 1 đến 9 vào mỗi ô trong hình cửu cung, mỗi một số chỉ được xuất hiện một lần, và không được trùng lặp. Tổng của mỗi hàng dọc và mỗi hàng ngang phải tương đồng nhau.
Cô giải mãi mà vẫn không ra, ngay cả chút manh mối cũng không đoán được.
Đành xem trộm đáp án phía sau quyển sách. Ồ... thì ra là như vậy.
Trong sách nói, đây không phải là thuật toán, đoán bừa cũng không được, mà phải là suy luận một cách logic. Người chơi phải căn cứ theo dấu vết để lần ra đáp án.
Các câu đố của cuốn sách này được chia thành bốn cấp, có cực dễ, dễ, khó và cực khó.
Lâm Khắc đang giải đến cấp nào rồi nhỉ?
Bậc thầy Sudoku - Goode đã từng ví von rằng: “Nếu như bạn là một tử tù, sáng hôm nay sẽ bị hành quyết, người canh ngục nói rằng nếu kịp thời giải được câu đố Sudoku khó nhất, bạn sẽ bảo toàn được tính mạng của mình. Vậy thì chia buồn, bạn chết là cái chắc.”
Nếu như cô là tử tù kia, vậy thì cô chết là cái chắc, trừ phi... anh làm thay cô.
Dù cho câu đố đó có khó đến mấy, chắc chắn anh vẫn sẽ giải được.
Cô tưởng tượng trong ngày hành hình, cô mặc quần áo phạm nhân. Hai nữ canh ngục trói chặt cô trên chiếc ghế điện.
Vị mục sư trên tay cầm quyển Kinh thánh, nhân từ hỏi cô rằng:
“Lộ Hỷ Hỷ, cô có đồng ý hối cải không?”
Cô nhìn mục sư một cái, bình thản trả lời:
“Không gấp mà!”
Đoạn liếc nhìn chiếc đồng hồ to bản trong phòng hành hình, chỉ còn lại năm phút... ba phút... và mười lăm giây cuối cùng...
Chỉ còn lại một giây, nhưng bên ngoài phòng hành hình, anh đã giải được câu đố.
Họ đành phải thả cô đi.
Cô đặt cuốn Sudoku xuống, rồi cầm sách ra tính tiền ở quầy thu ngân.
Cô mua cuốn Cuộc sống không ở đây của Milan Kundera, Trăm năm cô đơn và Khách tha hương của Garcia Marquez.
Đến cuối tháng, cô nhận được bản email báo cáo theo dõi từ Đới Đức Lễ.
Đầu tiên, cô xem ảnh.
Có một bức chụp cô đang tản bộ trên bờ biển.
Đó là một ngày đầy gió, cô bỗng nổi hứng thèm nghe tiếng sóng biển.
Một bức chụp lúc cô bước ra từ tiệm trang sức của Tiểu Lục.
Ngày hôm đó, cô bán được vài đôi khuyên tai, có một đôi cô thực sự không nỡ bán, cứ mang đi rồi lại mang về. Lúc ra ngoài, cô đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, trên tai đeo đôi khuyên đá ngọc thạch hồng, nổi bật cùng mái tóc đỏ của cô.
Một bức chụp lúc bước ra từ nhà hát, hôm đó cô xem vở Bóng ma trong nhà hát.
Một bức khác chụp lúc cô bước xuống từ trò bánh xe khổng lồ.
Tối hôm đó, bầu trời tràn ngập các vì sao, những gợn mây mờ lờ lững trôi dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Khi bánh xe khổng lồ chậm rãi bò lên tới đỉnh, cô nhìn xuống phía dưới, âm thầm tìm kiếm bóng dáng anh ta.
Cuộc sống của cô đều được anh ta liệt thành danh sách.
Bản báo cáo viết, cô là một nhà thiết kế trang sức tự do.
Cô gần như ở hẳn trong khách sạn.
Cô là fan cuồng của Chòm sao hôm nay, và ngoài điều này ra, cô không có tín ngưỡng nào khác.
Cô thường xuyên ăn cơm một mình.
Anh ta lập hẳn một danh sách những món mà cô thích ăn, phía dưới còn viết chú thích “(Có thể cha mẹ cô ấy sẽ muốn biết)”.
Cô lưu lại bản báo cáo, ngồi lặng một hồi rồi viết một bức thư cho anh trai, gửi đến một hòm thư yahoo. Hòm thư đó là cô lập cho anh.
10.
Một ngày đầu tháng 10, Hỷ Hỷ rời khỏi khách sạn lúc 12