“Thật là đáng yêu! Quả thật là đáng yêu giống như công chúa Bạch Tuyết nhỏ ──”.
Mọi người loay hoay, xoay quanh một cô bé đang ngồi trên salon, lên tiếng than nhẹ, hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng trẻo mũm mĩm của cô bé, chỉ hận không thể đưa tay véo một cái.
Cô gái nhỏ biết mình lấy được sự yêu thương của người lớn, khuôn mặt trái xoan kiêu ngạo hất mặt lên, trên gương mặt búp bê lộ ra nụ cười “đáng yêu”, ngạo nghễ liếc mắt nhìn một cô bé ngồi đối diện với mình, cô bé mập ── “Ơ, nói đến cô bé của nhà họ Chu ── tại sao lại mập như thế này?”. Một người phụ nữ mập ghét bỏ một cô bé khác đang ngồi trên ghế.
“Đúng vậy, cô bé mập này đúng là vũ nhục gene của cha mẹ nó! Không ngờ cha mẹ xinh đẹp ưu nhã như vậy lại sinh ra đứa con như thế này! Đột biến gene!”.
“Xì, điều này thì có gì kỳ lạ? Bây giờ đều đang phổ biến ──”.
“Phổ biến cái gì?”. Mấy người phụ nữ ở đây đều xúm vào hỏi.
“Phổ biến việc nhận con nuôi!”.
“Đúng vậy, làm việc tốt, mỗi ngày làm một việc thiện à! Đứa nhỏ xấu xí này có thể là đứa con nuôi của vợ chồng nhà họ Chu, ha ha!”. Một người phụ nữ mập khác che miệng cười.
Những người phụ nữ này đều là những quý phụ có tiền nhất Đài Bắc, đều ở đây nói xấu một cô bé sáu tuổi, miệng kia, mặt kia còn giống hơn những người bán hàng ở chợ.
Chu Ân Ninh chính là đứa bé mập trong lời nói của những người phụ nữ đó. Cô bé chỉ lặng yên ngồi ở trên ghế của mình, cái đầu cúi thật thấp, nhìn chằm chằm vào đầu gối được xếp quy củ.
Cha nói, hôm nay là sinh nhật của chú.
Cha mẹ của bé đang trên đường đến khách sạn, sau khi bé tan học liền ngồi trên xe đi thằng đến đây. Nhưng mà bây giờ bé hi vọng cha mẹ đừng đến, không đến thì sẽ không nghe được những lời khó nghe này... Bởi vì, mặc dù bé còn nhỏ nhưng mỗi một lời nói của các cô các dì ở đây, bé đều hiểu được.
Bé không phải con của cha mẹ sao?
“Nhưng mà tôi nghe nói, con bé xấu xí của nhà họ Chu này là vợ chưa cưới của con thứ hai nhà họ Hắc đấy!”, đột nhiên một giọng nói toát ra, thần bí nói thầm.
Hóa ra là một người phụ nữ cả người “lấp lánh”, giống như con chuột châu đầu ghé tai với mọi người, cố gắng nói chuyện, tỏ vẻ bà ta biết nhiều thông tin.
“Vợ chưa cưới?!”. Một người phụ nữ gầy như que củi, cất cao giọng thét chói tai. “Đùa gì thế! Chỉ là một đứa bé sáu tuổi thôi mà, bà có lầm không vậy?”.
“Không lầm đâu... Nghe nói trước kia ông Chu có ân với nhà họ Hắc, nên cháu gái của ông ấy mới được như vậy, mới có thể kiếm được một cửa hôn sự với nhà họ Hắc”.
“Tổn thọ quá! Thật không ngờ, vợ chồng Chu gia sinh ra đứa con gái xấu xí như vậy, lại có thể với cao tới nhà họ Hắc...... A a a a a──”.
Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, xuyên thủng màng nhĩ của những người phụ nữ ở đây ── “A ── con gián ──”.
“A ── Rắn ── Aaaaaaaa ──”.
Trong một cuộc yến tiệc thượng lưu, náo loạn, những “quý phụ” đó chạy trốn thục mạng, sắc mặt nhăn nhó, chổng vó.... Loại nào cũng có.
“Tiểu cường” bò loạn khắp nơi, một con rắn xanh ưu nhã bò trên sàn nhà bóng loáng của khách sạn, truy đuổi con mồi cho bữa tối.... Mà cô bé bị ghét bỏ kia, trấn định ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cảnh loạn. Một lúc sau, rốt cuộc cô bé cũng đứng lên, nhặt con rắn xanh trên đất, vuốt ve yêu thương. “Tiểu Ái ngoan, em đã ăn no chưa?”, giọng nói trẻ thơ, mềm mại, “Ở đây không chơi được, chúng ta bảo bác tài xế chở chúng ta về nhà nhé”.
Không dám nói, con gián là do bé “phóng sinh” nhưng mà vẫn thủ thỉ với “con rắn” đáng sợ... Đến khi cô bé bỏ con rắn vào trong túi áo thì tất cả những “quý phụ” ở đây đều giật mình kinh hãi, nhìn chằm chằm “Tiểu quái vật”....
Dù sao về nhà là tốt rồi, trong nhà chỉ có cha mẹ và Tiểu Ái, bọn họ nhất định sẽ không làm cho ngực bé đau đau.... Cô bé sáu tuổi suy nghĩ trong lòng.
Vẻ mặt của cô bé bình tĩnh, dường như không nhìn thấy những ánh mắt kinh hãi mà mọi người đang nhìn cô.... 6 năm qua, đây không phải là lần đầu tiên cô bé bị hại. Chỉ cần “bạn bè” của cha mẹ nhìn thấy bé một lần thì cô sẽ bị nói xấu một lần.... Mặc dù chỉ là một đứa bé, không hiểu được nhưng cô bé có thể phân biệt được không khí ác ý và thiện ý.
Vậy mà đây là lần đầu tiên, Chu Ân Ninh, rốt cuộc tìm được cách tự an ủi mình ── cách đó gọi là “trốn tránh”.
Chu Ân Ninh ngồi thẫn thờ trước gương trang điểm dán chữ hỷ, nghĩ trong lòng, đây là chuyện gì, cô đã biết là sẽ xảy ra ác mộng mà.
“Chu Ân Ninh, cô đúng là một kẻ đần độn.......”.
Cô nhìn chằm chằm vào gương, lẩm bẩm tự mắng.
Trong gương, tân nương trong lễ phục trắng.... không hề đẹp!
Bởi vì cô trang điểm quá đậm, son môi đánh quá hồng, hai bên má hồng đánh đều nhưng màu đỏ vui mừng không hợp với làn da tái nhợt của cô.
Từ nhỏ đến lớn cô đã có dự cảm, biết rằng mình sẽ không có được hạnh phúc!
Bởi vì vịt con xấu xí vẫn là vịt con xấu xí, chỉ có trong truyện thiếu nhi mới có vịt con xấu xí biến thành thiên nga.
“Chu Ân Ninh, cô đúng là một kẻ đần độn........”.
Cô lại tự mắng mình một lần nữa. Lần này, nước mắt rơi xuống gương mặt phấn hồng.
Nếu như cô là chú rể, nhất định cô cũng sẽ bỏ chạy. Cô tự ti nghĩ ngợi.
Đúng vậy. Hôm nay là ngày kết hôn của cô, Chu Ân Ninh.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, chú rể đều vắng mặt, chỉ có một mình cô dâu đứng ở lễ đường. Lễ cưới thần thánh lại trở thành một trò cười, xã hội thượng lưu lại thêm một câu chuyện cười về cô con gái xấu xí của nhà họ Chu.
“Chắc là do cô dâu quá xấu nên chú rể mới bỏ chạy.....”.
“Nói cũng đúng! Con gái xấu xí của nhà họ Chu làm sao có thể xứng với đứa con thiên tài của nhà họ Hắc!”.
Những tân khách trên lễ đường, không đợi được, nói ra những lời đả thương người ngay trước mặt cô và cha mẹ cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt uất ức chảy xuống không ngừng, hai hàng kẻ mày theo nước mắt của Ân Ninh kéo dài thành hai vệt đen tức cười trên gương mặt của cô.
“Tiểu Ninh, con có khỏe không?”. Hạ Vũ Thần đi vào trong phòng nghỉ của cô dâu, trên gương mặt xinh đẹp không giấu được vẻ lo lắng.
“Con... con tốt lắm”. Quay lưng về phía mẹ, Ân Ninh lau khô nước mắt, cô xoay người, trên mặt nở nụ cười. “Mẹ, con không có việc gì”. Cô nháy mắt, cười hi hi với mẹ xinh đẹp.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Ân Ninh, Hạ Vũ Thần thương cho đứa con ngốc không biết gì, gương mặt trang điểm đậm bị nước mắt làm cho lem hết.
“Không có việc gì là tốt rồi”, bà thở dài.
Vào lúc này, bà không biết phải làm sao để an ủi con gái mình.
Mặc dù bà rất muốn tìm đối phương để lý luận, giành lại công bằng cho con gái, nhưng mà thế lực của nhà họ Hắc.... Hạ Vũ Thần âm thầm lắc đầu.
Mặc dù nhà họ Chu cũng không nhỏ nhưng mà so với nhà họ Hắc tung hoành cả hai bên hắc bạch, lại có bối cảnh, vẫn còn kém xa. Ngày trước cha chồng lập hôn sự này, bà đã lo lắng, cảm thấy hai nhà không môn đăng hộ đối!
“Me, con không sao cả, mẹ không phải lo lắng cho con!”. Giọng của Ân Ninh nhẹ nhàng, an ủi mẹ xinh đẹp.
Hạ Vũ Thần đến bên cạnh con gái, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Ân Ninh. “Con yên tâm, cha con đang chuẩn bị đến nhà họ Hắc để đòi lại công bằng cho con”.
“Không cần đâu mẹ!”, Ân Ninh trợn to hai mắt, “Thật ra thì con không hề buồn, ngược lại còn rất vui, thật đó!”.
“Ân Ninh, con đừng nói dối mẹ”.
“Thật mà”, cô nhấn mạnh việc mình không hề buồn, “Nếu như không phải vì ông nội thì con còn lâu mới mặc loại quần áo phô trương như vậy, nhìn rất kỳ cục!”. Cô cố ý tháo mạnh tấm lụa trên đầu.
Hạ Vũ Thần kinh ngạc mở to hai mắt.
“Bởi vì con không muốn gả cho tên hoa hoa công tử, tự cho mình là đúng đó!”. Ân Ninh giải thích. “Cái tên Hắc Diệu Đường, mọi người đều biết con sẽ phải gả cho một tên háo sắc, rất không tốt! Như bây giờ mới là tốt nhất, may mà vừa rồi anh ta không đến. Bởi vì con đã quyết định sẽ cự tuyệt anh ta trước mặt cha xứ, thật đó!”. Cô lại cường điệu một lần nữa vì sợ mẹ không tin mình, còn làm một cái mặt quỷ.
Hạ Vũ Thần trợn mắt nhìn con gái, nghe những lời nói này của Ân Ninh, bà không hề vui mừng mà còn cảm thấy lo lắng hơn.
Nhưng mà bà không nói được câu gì.... bởi vì bà hiểu rất rõ con gái mình, Ân Ninh cố tỏ ra vẻ kiên cường nhưng thật ra nội tâm của con bé rất yếu ớt.
Cái này phải trách bà và chồng! Nếu như ngày xưa họ đưa Ân Ninh ra nước ngoài, con bé có thể tránh được vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu, sẽ không đánh đồng với đứa trẻ nhà giàu khác.
Hạ Vũ Thần không nói gì, nhìn con gái. Hoàng tử ếch có công chúa cứu vớt, bà vẫn tin rằng, con gái bà là công chúa ếch. Nhưng phải chờ đến khi nào thì Ân Ninh mới có thể gặp được bạch mã Hoàng tử của con bé?
Hạ Vũ Thần thở dài một tiếng.
Bà cũng không biết mình đã sai cái gì..... Nhiều năm qua, Ân Ninh vẫn là nỗi day dứt trong lòng bà.
~~~~
Tại cuộc đua xe thế giới ở thành phố Detroit (thành phố lớn nhất bang Michigan, Mỹ), có mười lăm kỹ thuật viên đang cố gắng làm nhanh hết sức quán trình ở trạm sửa chữa vì cuộc đua xe đang tiến hành gay cấn.
“Đổi lốp, chỉnh phách, thêm dầu!”.
“GO!GO!GO!GO”.
Phanh, chiếc xe đua lao ra khỏi Pir-Stop (đường dừng lại sửa xe trong quá trình đua), tiếng động cơ vang lớn, tia lửa tóe ra ở đuôi xe.
“Ra sân! Vào Pir không tới chín giây, không đến chín giây Pard đã lên đường!”.
Thông báo tình huống của tay đua đứng đầu, vài chục vạn người xem hoan hô như sấm rung động cả sân đấu Detroit.
“Nuôi một đội xe, một năm đầu tư hai tỷ năm nghìn bảng Anh, tương đương với mười hai tỷ năm trăm triệu tiền Đài Loan”.
Trong sân, gần với đường Pir-Stop, giọng của một người đàn ông phương đông trầm thấp, vượt cả tiếng hoan hô của quần chúng.
“Thu về rất khả quan, nhìn trên mặt con số”. Một người đàn ông tóc vàng mắt lam, ưu nhã gác chân, lười biếng trả lời. Dường như những tiếng cổ vũ gào thét không hề liên quan đến anh ta.
“Ý của anh là quảng cáo? Tiền tài trợ? Hay là tiền hoa hồng ở TV?”, một người đàn ông khác hơi nghiêng người, chăm chú nhìn trận đấu.
“Tiền đặt cược ở sòng bạc. Trước khi cuộc thi đấu bắt đầu đã quyết định thành bại của trân đấu”.
“Ý của anh là lợi ích phi pháp?”.
Người đàn ông tóc vàng huýt gió: “Đây không phải là sở trường của anh à?”.
Người đàn ông phương đông nhếch môi. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta không vì nụ cười mà nhu hòa, ngược lại còn tà ác lãnh khốc hơn.
“Vậy thì, cuộc đua này, ai sẽ là người thắng cuối cùng?”.
Người đàn ông tóc vàng ranh mãnh, nháy mắt mấy cái: “Anh phải rõ ràng hơn tôi chứ”.
Đột nhiên tinh thần của quần chúng trong trường đua kích động hẳn lên “Lá cờ màu xanh, chỉ còn một đoạn cuối cùng.....”.
“takeitover” (Ốc: ko biết là gì @@)
“Kết thúc”. Người đàn ông tóc vàng đứng lên, phủi mông một cái.
“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, A Giới”.
Cuộc đối thoại còn đang diễn ra, mọi người đã kích động thông báo, “Pard, vô địch là Pard.....”.
“Hắc Diệu Đường là người thắng cuối cùng, không phải sa