Vừa lúc đó, một bé trai đứng dậy, lớn tiếng nói: “Tiểu Muội, bạn không phải là không có ba sao? Ba bạn không lẽ từ hành tinh khác tới?”Chu Muội hung hăng trợn mắt nhìn người bạn trước mặt, tức đỏ mặt, môi run run: “Ai nói tôi không có ba, bạn mới không có…”
Thẩm Mặc ôm Chu Muội vào ngực, thấy hai đứa nhỏ giống như sắp cãi nhau liền quay đầu nói với bé trai kia: “Chú luôn ở nước ngoài cho nên các cháu chưa từng thấy chú.”
Nói xong lại cúi đầu nói với Chu Muội: “Đi, ba dẫn con đi chơi trò chơi.”
Lúc Thẩm Mặc ôm Chu Muội đi còn nghe được âm thanh thanh ồn ào phía sau: “Woa, ba của Chu Muội thật đẹp trai nha.”, “Woa, xe của ba bạn ấy thật là đẹp.” Chu Muội chỉ có cảm giác mình thở ra một hơi, trong lòng thật vui vẻ, cô bé cười ngọt ngào với Thẩm Mặc: “Ba, cảm ơn ba.”
Thẩm Mặc sờ sờ đầu cô bé, cười mà khôn nói, anh cho là đôi lúc cũng phải thỏa mãn chút lòng hư vinh của trẻ nhỏ như một cách khích lệ tinh thần bọn chúng.
“Sao mấy ngày nay ba không tới chơi với con? Mẹ nói ba sẽ không tới.” Chu Muội buồn buồn nói: “Có phải con có chỗ nào không ngoan hay không? Cho nên ba không cần con.”
“Làm sao như vậy được?” Thẩm Mặc có chút áy náy, cúi đầu, đành phải nói dối: “Mấy ngày nay ba làm việc cho nên không đến thăm con được, ba bảo đảm lần sau không như vậy nữa.”
Anh giơ tay lên, dáng vẻ như đang thề.
Thấy Chu Muội bơ vơ, Thẩm Mặc cũng cảm thấy đau lòng, dù cho Chu Dĩ Mạt có đối xử khó chịu hay trêu cợt anh cũng không thèm để ý nữa, trong thời gian này chỉ muốn chăm sóc Chu Muội thật tốt.
Chu Dĩ Mạt đến nhà trẻ đón nhưng không thấy Chu Muội nên lo lắng vô cùng, nghe nói một người đàn ông trẻ tuổi đón đi thì an tâm một chút. Nhưng trong lòng vẫn rất phiền não. Không phải nói là anh ta sẽ không đến tìm Chu Muội nữa sao? Cô từng nghe Lâm Vũ Đồng nói về gia cảnh của Thẩm Mặc, anh là một nhà thiết kế sống ở nước ngoài, phỏng chừng không lâu sau anh sẽ trở về bên đó. Bây giờ lại thân thiết với Chu Muội như vậy rồi đột nhiên rời đi thì con bé buồn đến thế nào đây?
Cô nhớ trong hôn lễ Lăng tổng lúc nhìn thấy Thẩm Mặc cô còn cho rằng mình gặp quỷ. Người đàn ông đã cùng trải qua tình một đêm không hề báo trước mà xuất hiện trước mắt cô, thật là lằm cô quá mức ngạc nhiên.
Năm năm trước, cô gặp gỡ anh trong quán bar ngoài ý muốn mà có Chu Muội, khi đó cô mới tròn 18 tuổi, thật ra cũng chỉ là đứa bé, cho nên sau khi biết mình mang thai , cô hoảng sợ.
Gia giáo nhà cô nghiêm, nếu như ba mẹ biết nhất định sẽ đánh chết cô hơn nữa cô còn đang đi học.
Cô không thể làm gì khác hơn đành phải làm liều mà đi phá thai. Nhưng vừa đến bệnh viện vừa nhìn thấy một người phụ nữ mới giải phẩu xong cầm một ụ máu đi ra ngoài, sau đó nghẹn ngào khóc nức nở, cô vô tình nhìn thoáng qua liền bị dọa xanh mặt. Bởi vì cô lần đầu tiên nhìn thấy hình hài trẻ nhỏ, cô đột nhiên hiểu được trong bụng mình không phải là trách nhiệm mà là một sinh mạng nhỏ.
Bởi vì một thoáng mềm lòng, cô sinh ra đứa bé này, cô không thể không rời nhà trốn đi, bỏ học, cũng từng nghe rất nhiều lời chê cười chói tai.
Mặc dù đêm đó anh cho cô vui vẻ nhưng cô vẫn không nhịn được hận anh. Nếu như anh không xuất hiện mình vốn sẽ không chịu khổ như thế.
Cô biết không nên loại oán hận này áp đặt lên người anh bởi vì không phải ý kiến ngu ngốc của cô thì anh cũng đâu làm cô mang thai, nhưng vẫn không chịu đựng được mà căm hận anh.
Đặc biệt là mỗi lần nhìn anh và Chu Muội ở bên nhau, hai gương mặt giống nhau như đúc làm cho cô khủng goảng. Cô sợ, rất sợ hãi bị người ngoài nhìn ra, Cô thầm nghĩ chỉ muốn duy trì hiện trạng, cô không muốn những lời nói bóng nói gió làm thay đổi cuộc sống bây giờ của cô.
Cô không thích anh còn bởi vì một nguyên nhân khác, cái dáng vẻ đẹp trai cùng thân thế như vậy nhất định là một tên lăng nhăng, cặp mắt hoa đào kia quá thu hút không biết là đã làm cho bao nhiêu cô gái mất ngủ nữa, cũng không biết làm cho bao nhiêu người phụ nữ mang thai, lại càng không biết có bao nhiêu thiếu nữ ngu như cô mà sinh con ra, cũng không biết Tiểu Muội có bao nhiêu anh em cùng cha khác mẹ, không biết bọn họ có cơ hội nhìn thấy cha ruột mình hay không…
Chu Dĩ Mạt thấy suy nghĩ của mình càng lúc càng quái dị liền vội vàng lắc đầu, cố gắng đem những ý nghĩ lộn xộn quăng ra.
Chu Dĩ Mạt ở nhà đợi thật lâu không thấy bọn họ trở về liền lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Mặc, điện thoại vừa thông, cô đã không nhịn được tức giận, dùng giọng điệu bực bội nói: “Xin đem Chu Muội trả lại đây, có thể không?”
“Chúng tôi đang trên đường về.” Thẩm Mặc từ tốn nói một tiếng liền cúp điện thoại.
Thẩm Mặc vừa cúp điện thoại liền thở dài một cái: “Con gái, mẹ con thật là hung dữ, lại mắng ba.”
Chu Muội le lưỡi một cái: “Mẹ con thật ra rất đáng yêu nhưng lại thích gây gổ với ba! Chắc là mẹ sợ ba cướp con đi, tối nay con sẽ nói với mẹ, nói là con sẽ mãi mãi ở bên cạnh mẹ, ai giành cũng không đi.”
Thẩm Mặc dở khóc dở cười, vuốt đầu cô bé noi: “Con gái, làm sao con lại đáng yêu như thế.”
“Hắc hắc, bởi vì con có một người mẹ đáng yêu! Ha ha ha…”
Thẩm Mặc đem Chu Muội về nhà, sắc mặt Chu Dĩ mạt cực kì khó coi, Thẩm Mặc cũng không muốn cãi nhau với cô, cười nói: “Chu tiểu thư, dáng vẻ cô xinh đẹp như vậy, tại sao lại phải dùng cái mặt thối này nhìn tôi.”
Chu Dĩ Mạt nghe xong mấy lời này, lửa giận cũng không biết làm sao phát tát, Chu Muội đứng bên cạnh che miệng cười như con chuột nhỏ gian xảo.
Cô bé xông tới ôm lấy bắp đùi Chu Dĩ Mạt mà cọ cọ, vội vàng nói: “Mẹ, ba đối xử với con rất tốt, mẹ đừng ăn hiếp ba, con là người một nhà của mẹ mà sẽ không bị bất cứ ai cướp đi.”
Chu Dĩ Mạt bị Chu Muội chọc cho bật cười, thấy Thẩm Mặc đang nhìn mình thì thu nụ cười lại.
Thẩm Mặc ngồi một lát thì xin phép ra về, lúc anh rời đi nhớ lại dáng vẻ cô cúi đầu cười chỉ cảm thấy mình lại bị đầu độc một chút. Sau khi trở về, Thẩm Mặc nhận được điện thoại, vừa nhìn thấy số điện thoại theo bản năng liền cảm thấy nhức đầu, thì ra là Thẩm phu nhân gọi cho anh.
Mẹ anh cứ hai ba ngày lại gây phiền toái cho anh, mới được yên tĩnh có mấy ngày lần này không biết tìm cô gái như thế nào cho anh? Chỉ nghe Thẩm phu nhận giọng nóicó chút nghiêm túc, bà nói: “Tiểu Mặc, con nói rõ ràng cho mẹ nghe, cô ấy là con cái nhà ai, gia thế như thế nào?”
“Cái gì?” Thẩm Mặc không hiểu nên hỏi ngược lại.
“Mẹ nói là mẹ của đứa bé, con đừng có giả bộ ngu! Hôm đó mặt mũi của mẹ đều bị con vứt sạch, cho nên mới không ở đó mà truy cứu tiếp, mẹ về liền cùng ba của con bàn bạc mấy ngày, cảm thấy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, mặc dù có chút khó chấp nhận, ai bảo con lừa gạt hai vợ chồng ta lâu như vậy, hại ta lâu như vậy mà không được ôm cháu. Tóm lại nếu đã có con rồi thì con làm gì chúng ta cũng không quản nữa. Con tìm thời gian đưa con dâu và cháu nội tới cho chúng ta nhìn một chút.”
Anh bị mẹ chặn không cho nói nên lời, anh chưa bao giờ nghe qua chuyện dễ như vậy, cười nói: “Mẹ, mẹ không phải sẽ làm thật chứ? Ha ha…”
“Con còn muốn lừa gạt mẹ sao?Chả trách mấy năm nay con đều trốn ở nước ngoài không dám về, thì ra là len lén nuôi con ở ngoài.” Thẩm phu nhân có chút buồn bực thở dài: “Chúng ta cũng biết rằng mình đều đã già, không chịu nổi giày vò, con muốn làm thế nào thì làm cái đó.”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích trước.” Thẩm Mặc cảm giác mình sắp điên , mẹ anh thông minh như vậy, có phải là muốn con dâu với cháu nội mà phát điên rồi không, còn cố tình cho sự việc như vậy là thật.
Không đợi Thẩm Mặc giải thích, Thẩm phu nhân lại mở miệng: “Tiểu Mặc, từ nhỏ mẹ đã rất thả lỏng với con, để cho con hình thành nên tính nết phản nghịch, bướng bỉnh, mọi người muốn con học y, con lại cố tình đi học nghệ thuật, cho con đi học nghệ thuật gốm sứ con lại chạy đi học thiết kế thời trang. Cho con tránh xa Lăng Tuần một chút con cũng không vui, để con sống đàng hoàng ở Đài Loan con lại đến Pháp định cư lâu dài. Mẹ biết con có ý nghĩ của con, con cũng có lựa chọn của mình cho nên bây giờ mẹ không ép con.”
“Mẹ…” Thẩm Mặc chưa nói hết lời Thẩm phu nhân lại nói tiếp còn mang theo ý cười: “Cô gái nhỏ kia rất đáng yêu, mẹ thật sự hối hận ngày đó không có ôm ấp cô bé. Được rồi, cuối tuần này con mang cô bé tới đây cho ba cùng mẹ xem một chút, ta đa khoe khoang với ông nội, bà nội, dì lớn, dì hai, dì ba, chị Đường, chị con rồi. Chủ nhật họ sẽ tới, con mang theo vợ và con họ đến một chuyến.”
Tiếp theo Thẩm Mặc nghe được âm thanh cúp điện thoại của mẹ. Trời ơi, Thẩm Mặc trong thời gian ngắn chỉ cảm thấy buồn bực vô cùng , anh chỉ đùa một chút để tránh khỏi xem mắt, chuyện này tự dưng lại ồn ào như thế.
Anh thở dài một cái một cái, anh cũng không biết sẽ phải tốn bao nhiêu công sức để giải quyết các rắc rối trên trời rơi xuống này đây. Thoáng cái đã đến chủ nhật, Thẩm Mặc đoán hôm nay trong nhà anh chắc canh cực kỳ náo nhiệt ông nội, bà nội, dì lớn, dì hai, dì ba, chị Đường, chị hẳn là đang chờ.
Anh điện thoại cho họ cũng không thèm nói rõ ràng chỉ nói đơn giản rằng bọn họ mắc cỡ nên không dám gặp mặt nên chờ lần sau. Thông báo xong, Thẩm Mặc trực tiếp tắt máy, đi đón Chu Muội.
Mặc dù hôm nay là chủ nhật nhưng Chu Dĩ Mạt không có ở nhà, giúp anh mở cửa là Chu Muội. Anh vốn muốn đem Chu Muội đi chơi một chút, tuy nhiên nhìn gương mặt đỏ bừng của cô bé, trên mặt còn có một tầng mồ hôi mỏng, đi bộ cũng không ổn làm anh sợ hết hồn, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, nóng thật là nóng.
Chu Muội ngay cả nói cũng nói không nổi, chỉ cười với anh: “Ba, con thật là khó chịu.”
Thẩm Mặc cũng không nói gì liền ôm cô bé tới bệnh viện, đo nhiệt độ xong mới biết là sốt ba mươi chín độ tám, lập tức quyết định truyền dịch.
Đem Chu Muội sắp xếp ổn thỏa xong Thẩm Mặc mới phát hiện trên mặt mình đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, chăm sóc một đứa trẻ thật là không được lơ là, sinh mạng rất yếu ớt.
Thẩm Mặc lấy điện thoại gọi cho Chu Dĩ Mạt, mấy lần đều không nhận, Thẩm Mặc kiềm chế tức giận vẫn kiên trì gọi vài lần nữa. Đối phương cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại, Thẩm Mặc giận dữ , giọng điệu hết sức khó chịu: “Cô lập tức tới bệnh viện nhi đồng,” “Chuyện gì, bây giờ tôi đang làm việc.”
Chu Dĩ Mạt vốn không muốn tiếp điện thoại của Thẩm Mặc, cô đang làm thêm giờ, thật rất bận.
Thẩm Mặc giận dữ lại nghe Chu Dĩ Mạt lấy lý do công việc không chăm sóc tốt Chu Muội, cả người liền mất khống chế không thèm nể mặt mà mắng lớn: “Nếu như không thể chăm sóc tốt con mình thì đừng sinh nó ra, cô nếu đã sinh ra nó thì phải có trách nhiệm, cả ngày chỉ biết công việc, công việc công việc so với con cô quan trọng hơn sao? Cho dù chức trách làm mẹ cũng không thèm quan tâm?”
Nghe đối phương không nói tiếng nào, biết mình cũng không nên nhiều lời, cuối cùng thở dài nói: “Tiểu Muội sốt ba mươi chín độ tám, bây giờ đang truyền dịch.” Chu Dĩ mạt đột nhiên hốt hoảng, ngay cả nói cũng không rõ: “Tôi, tôi lập tức tới ngay.”
Chu Dĩ Mạt tới bệnh viện liền nhìn thấy Thẩm Mặc đang canh chừng bên người cô bé, nắm tay nó. Tay kia lau mồ hôi cho Chu Muội, dáng vẻ rất dịu dàng giống như bộ dạng người làm cha.
Cô đột nhiên cảm thấy thành kiến của mình đối với anh quá vô lý, thật ra anh có lỗi gì chư? Anh đối tốt với Chu Muội cũng không có gì không thể.