“Hắc hắc! Không tệ không tệ, nhìn trắng nõn lại thanh tú, loại này trông rất được, nhất định có thể bán giá tốt một chút, Phương tiểu thư, cám ơn người.”
“Nhớ lấy, đem nàng ta bán xa một chút, đừng để ta nhìn thấy nàng ta lần nữa.”
“Ha ha! Đương nhiên đương nhiên…”
Vân Tiểu Muội nhíu mày, lờ mờ nghe tiếng nói chuyện. Nàng chậm rãi mở hé mắt, muốn cử động nhưng lại phát hiện chính mình không cử động được.
Nàng lặng đi một chút, đôi mắt lập tức mở lớn. Đây là đâu?
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện chính mình ngồi ở trên một chiếc xe ngựa tồi tàn, hai tay và hai chân đều bị trói chặt, căn bản không thể di chuyển.
“Tỉnh rồi?” Thấy nàng mở hé mắt, Phương Vũ Thiến hơi nhíu mi.
Vân Tiểu Muội trừng mắt nhìn Phương Vũ Thiến, nhớ tới mình đã uống một bát canh hạt sen… Trong canh hạ thuốc mê ư?! “Ngươi bỏ thuốc trong canh, vì cái gì?”
“Vì cái gì ư?” Phương Vũ Thiến lên tiếng nở nụ cười. Đôi mắt đẹp phẫn hận nhìn nàng. “Nha đầu xấu nhà ngươi dựa vào cái gì mà dám tranh nam nhân của ta? Phương Vũ Thiến ta đâu có thể nào thua ngươi!”
“Ngươi…” Vân Tiểu Muội trừng mắt.
“Hừ! Huynh muội? Ta thiếu chút nữa cũng đã tin.” Phương Vũ Thiến hừ lạnh. Khuôn mặt diễm lệ thoáng hiện lên một nét ghen ghét cùng âm mưu khó lường.
Nàng đã sớm hoài nghi quan hệ huynh muội của hai người này, kết quả là hai ngày trước nhân lúc nàng đang vui vẻ, muốn tìm Chử Nhật Dương cùng đi ngắm hoa. Lúc đi qua phòng Vân Tiểu Muội lại nghe thấy tiếng nam nữ rên rỉ to.
Nàng kinh nghi chọc lỗ trên cửa giấy trộm nhìn lên, thấy hai người ở trên giường phiên Vân phúc vũ.
Nàng tức giận, hiểu được chính mình bị Hầu Tử đùa giỡn. Hai người này căn bản là không phải huynh muội!
Nàng không cam lòng! Lần đầu tiên trong đời đối với nam nhân động tâm, cũng chỉ có Chử Nhật Dương mới xứng đôi nàng, chỉ có nàng mới thích hợp hắn.
Nàng nghe Chử Nhật Dương nói thích nha đầu thối này, còn cần cho nàng thời gian ba ngày cân nhắc. Hừ! Nha đầu thối tha miệng còn hôi mùi sữa kia làm sao so được với nàng? Nàng không tin Chử Nhật Dương sẽ vui vẻ thượng nha đầu này!
Lấy dung nhan tuyệt sắc của nàng cùng tài năng, nàng không tin chính mình sẽ thua nha đầu xấu này. Muốn nàng như vậy bỏ cuộc là không thể nào!
Bởi vậy, nàng cũng không vạch trần bọn hắn, theo đó cùng Chử Nhật Dương nói nói đùa cười, cũng đối với nha đầu này tốt lắm, nhưng lại lén ám kế hoạch.
Ngày thứ ba khi Chử Nhật Dương chuẩn bị nói đáp án, nàng cố ý tiếp cận nha đầu này, ở trong canh hạt sen hạ thuốc mê Vân Tiểu Muội.
Nàng phải xử lý nha đầu này, khiến cho Chử Nhật Dương tưởng nha đầu thối này đã rời khỏi, như vậy nàng mới có thể tiếp cận hắn.
Nam nhân mà, hừ! Làm sao có thể kháng cự lại sắc đẹp? Bất kể như thế nào, nàng nhất định phải có được hắn!
Thấy khuôn mặt Phương Vũ Thiến không có hảo ý, Vân Tiểu Muội không khỏi tâm kinh. Nàng thấy dây thừng trói mình liền liều chết kêu lên “Phương Vũ Thiến, ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta muốn làm cái gì ư?” Phương Vũ Thiến kiều thanh nở nụ cười, đôi mắt đẹp vì ghen tị híp lại, “Nha đầu, chỉ cần ngươi biến mất, Chử Nhật Dương sẽ là của ta.”
“Sẽ không đâu!” Vân Tiểu Muội kêu to, trừng mắt với nàng, “Chử Nhật Dương sẽ không bao giờ là của ngươi! Hắn sẽ không vui vẻ bên ngươi!”
Nàng nhầm! Phương Vũ Thiến tuyệt không tốt, căn bản không xứng với Chử Nhật Dương!
“Hừ! Không thích ta? Lẽ nào lại thích nha đầu xấu nhà ngươi ư?” Phương Vũ Thiến liếc Vân Tiểu Muội, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Vân Tiểu Muội trướng hồng má, tức giận kêu: “Đúng vậy! Hắn thích ta, hắn nói hắn thích khi ở cùng ta, hắn sẽ không thích nữ nhân xấu xa như ngươi!”
“Ngươi!” Phương Vũ Thiến phẫn hận trừng mắt nhìn Vân Tiểu Muội, tức giận tát nàng một cái. “Tiện nha đầu đáng chết! Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng như thế.”
Đột nhiên bị tát một cái, Vân Tiểu Muội mắt mở to, má trái mơ hồ đau. Nàng trừng mắt Phương Vũ Thiến, gương mặt tràn đầy tức tối.
Từ nhỏ đến lớn, bốn vị tỷ tỷ đều hết sức thương yêu chiều chuộng nàng, cũng chưa từng đánh qua nàng, thế mà xú nữ nhân này lại dám đánh nàng?!
“Ta cắn chết ngươi!” Đành phải vậy! Tay chân bị trói, Vân Tiểu Muội tức giận mất lý trí, phóng người lên muốn cắn Phương Vũ Thiến.
“A!” Phương Vũ Thiến sợ hãi nhảy dựng lên.
Một bên bọn buôn người vội vàng cản Vân Tiểu Muội, tức giận tát Vân Tiểu Muội một cái. “Nha đầu thối, bị trói mà còn không an phận!”
“Đừng!” Nam nhân lực đạo rất mạnh khiến Vân Tiểu Muội bị đánh ngã. Khuôn mặt cũng bị đánh sưng lên, khóe miệng bật ra tơ máu, hốc mắt cũng vì đau đớn mà trở nên hồng.
Nhưng nàng lại quật cường không hề rơi lệ, ngược lại trừng mắt nhìn đám người đứng đối diện.
Phương Vũ Thiến bị Vân Tiểu Muội trừng tâm kinh lại tức tối, cao ngạo nâng lệ nhan lên, căm giận mệnh lệnh cho đám buôn người: “Đem tiện nha đầu này bán xa một chút, tốt nhất bán đến quân doanh đương quân kỹ*, hừ! Nhất định có thể được những binh lính kia yêu thích.”
(doanh đương quân kỹ: kỹ viện trong quân đội)
Nàng cười nhẹ một tiếng, đắc ý liếc Vân Tiểu Muội một cái, mới xoay người rời đi.
“Phương Vũ Thiến! Ngươi đừng đi! Đáng chết, buông ta ta!” Vân Tiểu Muội tức giận vùng vẫy gào to, “Nữ nhân xấu nhà ngươi… đừng,không,không!”
Cái miệng nhỏ nhắn bị bọn buôn người dùng vải điều bịt lại, khiến nàng không cách nào chửi mắng được.
Đáng giận! Vân Tiểu Muội tức đến phát run, nhưng cũng rất sợ hãi.
Xe ngựa đã chuyển động. Nàng nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động, nước mắt ở hốc mắt cuối cùng không nhịn được nữa mà rớt xuống.
Ô… Làm sao bây giờ? Ai đến cứu nàng? Chử Nhật Dương…
※
“Tiểu bất Điểm!”
Chử Nhật Dương đi vào căn phòng, lại không thấy Vân Tiểu Muội.
Hắn nhíu mày. Kỳ quái, người chạy đi đâu rồi?
Hôm nay chính là kì hạn cuối của nàng cho hắn. Hắn đợi nghe câu trả lời của nàng, tiểu nha đầu kia sẽ không cho hắn chạy tới rồi trốn đi chứ?
Hắn không sợ nàng sẽ rời khỏi, Thái A ở trên tay hắn, tiểu nha đầu kia không thể không trở về.
Nhớ đến Vân Tiểu Muội, hắn liền nhịn không được muốn cười.
Tiểu bất Điểm, không chỉ nhìn rất dễ thương, đến ngay cá tính cũng rất dễ thương, hoàn toàn không giấu được tâm tư, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ vô cùng sinh động.
Hắn nha, là lần đầu tiên đụng tới nữ nhân. Hắn so với tiểu sư( cháu) còn đơn thuần hơn.
Đơn thuần lại không có dục vọng, nhưng tim của hắn lại bị đánh cắp, khiến hắn trong thời gian ngắn ngủn bị xoay chóng mặt, thậm chí còn không thể tự kềm chế bản thân.
Hắn muốn dẫn nàng chơi Đại Giang Nam Bắc. Có nàng ở bên cạnh nhất định sẽ rất vui vẻ, hơn nữa lúc đến huyệt đi trộm bảo vật…
Nghĩ đến Vân Tiểu Muội sẽ liền có phản ứng, Chử Nhật Dương không khỏi nở nụ cười.
Đến lúc đó, hắn muốn cho biết nàng ── không phải sợ, có hắn ở bên, nàng vĩnh viễn không phải sợ…
Con ngươi đen vì lòng người nhu tình mà cũng trở nên ấm áp. Chử Nhật Dương bước ra khỏi căn phòng, định đi tìm tiểu nha đầu đang trốn.
Mới bước ra khỏi phòng, liền gặp Phương Vũ Thiến đi tới. Một bộ dáng hoa lệ lăng bao trùm thần hình thướt tha, ưu nhã tư thái thực mê người ── đáng tiếc không phải là đồ ăn của hắn.
Mỹ nhân hắn đã gặp qua rất nhiều nhưng dung mạo của Thiến Nhi rất hiếm có. Chỉ tiếc rằng trong lòng hắn thực không có nàng. Bất quá nói thẳng thì Tiểu bất Điểm của hắn còn đẹp hơn.
Này vài ngày, Phương Vũ Thiến càng lúc càng quấn người. Nhưng bởi vì nàng từng cứu hắn và Vân Tiểu Muội một mạng, hắn miễn cưỡng lấy lễ đối đãi.
Nhưng xem ra bọn hắn phải ăn sáng mới có thể rời khỏi. Hắn tìm được tiểu nha đầu kia xong rồi sẽ tính!
Chử Nhật Dương trong tâm tưởng tượng, khóe miệng không nhịn cười nhạt.”Phương tiểu thư, không biết người có thấy tiểu nha đầu nhà ta ở đâu không?”
Phương Vũ Thiến nhẹ nhàng chào, trong nháy mắt, ôn nhu thân thể yêu kiều hướng hắn.”Huynh nói Chử cô nương ư? Ta không gặp nàng, có chuyện gì sao?”
Chử Nhật Dương không tránh được bị Phương Vũ Thiến tiến sát tới, mùi thơm nồng của hương phấn trên người nàng khiến hắn chịu không nổi. Chợt nhớ tới mùi thơm dịu nhẹ trên người của bất Điểm, quả là khác nhau một trời một vực.
Hắn cười, “Không, ta tìm không thấy nàng. Không biết chạy tới nơi nào chơi rồi. Ta phải tiếp tục đi tìm đây.”
Thấy hắn muốn đi, Phương Vũ Thiến híp mắt lại. Đôi mắt đẹp thoáng một nét tức tối, nhưng lệ nhan lại khoe, cười ngọt ngào, làm ra vẻ nhẹ nhàng “A” một tiếng.
“A, đúng rồi… ta mới nghe mấy người gác cổng nói Chử cô nương trông bộ dáng rất tức giận mà bỏ đi rồi… Đã xảy ra chuyện gì ư?”
Chử Nhật Dương dừng bước chân, tuấn mi hơi nhíu, “Đi rồi?” Hắn không tin, nhìn về phía Phương Vũ Thiến. Không biết vì sao, hắn cảm giác vẻ mặt của Phương Vũ Thiến có điểm lạ.
“Đúng mà nha!” Phương Vũ Thiến lại nhìn về hướng Chử Nhật Dương, mắt đẹp nhìn hắn.”Thế nào? Hai huynh muội các người cãi nhau à?”
Chử Nhật Dương nhìn Phương Vũ Thiến, đang muốn lên tiếng, khóe mắt dư quang lại thấy một vật nhỏ phát hồng quang ở bậc tam cấp Lương Đình .
Hắn chau mày, nhẹ lách người qua Phương Vũ Thiến, đi về hướng Lương Đình, cúi người nhặt lên kẹp tóc san hô của Vân Tiểu Muội.
Phương Vũ Thiến cũng nhìn thấy. Sắc mặt nàng hơi có ý cười nhưng lại ra vẻ trấn định, “Ý? Vật này không phải là của Chử cô nương ư? Thế nào rớt ở chỗ này?”
Chử Nhật Dương nhìn về phía Phương Vũ Thiến, phát hiện trong mắt nàng có một tia hoảng loạn lóe lên. Tuấn mâu lạnh lùng, tiếng nói trở nên lạnh như băng.”Tiểu Muội đâu?”
Phương Vũ Thiến sửng sốt, kiều mỵ tươi cười, khó hiểu hỏi lại.”Chử đại ca, ta làm sao mà biết Chử cô nương ở chỗ nào?”
Vừa dứt lời, ngân quang lóe lên, Phương Vũ Thiến cảm giác có gì vừa sượt qua má, một lọn tóc rơi xuống.
“A!” Nàng một khuôn mặt kinh hãi, trừng mắt ngăn lấy nhuyễn kiếm kề bên cổ họng, sợ hãi đến phát run.”Chử, Chử đại ca, huynh làm cái gì vậy?”
“Nói! Tiểu Muội đâu?” Chử Nhật Dương thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn Phương Vũ Thiến. Rốt cuộc không có bộ dạng ôn văn nhĩ nhã ngày thường.
Lần đầu tiên gặp bộ dạng này của hắn, Phương Vũ Thiến không khỏi sợ hãi. Nhưng nàng lại không muốn cứ như vậy mà chịu thua, nàng bày ra một khuôn mặt nhu nhược, ủy khuất nhìn hắn.”Sảnh, Sảnh Nhi không hiểu ý của Chử đại ca, ta thật sự không biết Chử cô nương ở đâu!” Nàng cắn môi, ủy khuất rơi lệ.
“Vậy sao?” Chử Nhật Dương nheo mắt, lạnh như băng vạch thần.”Chử mỗ ta luôn không thích động đao động kiếm, cũng không động thủ với nữ nhân, ngươi muốn khiến ta tạo ngoại lệ sao? Hừm?”
Hắn khẽ nói, nhuyễn kiếm kề vào cổ họng Phương Vũ Thiến, máu tươi hơi thấm ra.
Cảm giác được đau đớn, Phương Vũ Thiến hiểu được Chử Nhật Dương là thật, không khỏi sợ hãi.
“Nói! Ngươi đem Tiểu Muội đi đâu rồi?” Chử Nhật Dương lãnh thanh hỏi: “Hay là muốn ta từng đao từng đao rạch má ngươi ra, ngươi mới thành thật lên tiếng?”
“Không!” Nghe hắn muốn hủy dung mạo của nàng, Phương Vũ Thiến sợ đến vội vã che ở má, phẫn hận trừng mắt h