Phòng khách sạn tạm thời trở thành nhà mẹ đẻ của Lâm Lệ, Lâm Lệ đã trang điểm cô dâu xong, thay bộ lễ phục cô dâu màu trắng thánh khiết, cười nhạt ngồi trên giường, trên mặt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
An Nhiên đứng bên cạnh, nhìn người trợ lý cô dâu đang làm đầu cho Lâm Lệ, khóe miệng cười nhẹ. Nhìn bạn tốt nhất của mình lấy chồng, cảm giác của cô lúc này rất khó nói.
Không khỏi có chút xúc động, thời gian trôi qua thật nhanh, một thiếu nữ trẻ trung hồi đó nay đã phải gả làm vợ người rồi. Nhớ tới quãng đường mười năm của cô ấy và Trình Tường, vốn là câu chuyện khiến người ta phải ghen tỵ và hâm mộ, cô thật không nói ra được lời ác ý.
Sự cố chấp của Lâm Lệ khiến cô có cảm giác đau lòng nói không ra lời, nhưng mà kết quả đáng mừng là Trình Tường coi như là người đàn ông có trách nhiệm, mặc dù yêu nhau mười năm cuối cùng chỉ chờ được một cuộc hôn nhân vì trách nhiệm, là chuyện bi ai như thế nào, thế nhưng đây là lựa chọn của Lâm Lệ, là sự kiên trì đối với cuộc tình mười năm của cô ấy, người khác có thể nói gì được đây chứ.
Người trợ lý cô dâu đội cố định cái khăn voan trùm đầu lên cho Lâm Lệ, nhìn hai bên xem có đối xứng không, cuối cùng gắn cái vương miện lên trên búi tóc cô dâu cao vút của cô.
An Nhiên nhìn cô, khóe miệng từ từ cong lên, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong đời cô ấy, không nghĩ gì khác, điều duy nhất mình có thể cho là lời chúc phúc.
Tiến lên, chăm chú nhìn cô ấy, thật lòng nói: "Lâm Lệ, hôm nay mi thật xinh đẹp."
Lâm Lệ cũng cười, không cười to như dĩ vãng mà hôm nay, cô nhàn nhạt mấp máy môi, trên mặt không giấu được hạnh phúc.
An Nhiên nhìn cô, hốc mắt đỏ lên, ngồi xuống kéo tay cô, cố gắng làm mình cười, nhưng nước mắt trong hốc mắt không khống chế được, chảy xuống.
"Ai nha, mi khóc cái gì a!" Thấy cô khóc, Lâm Lệ có chút bối rối muốn tìm khăn giấy cho cô, nhưng hộp khăn giấy kia đặt ở tủ đầu giường cách xa cô, cô muốn lấy, nhưng thế nào cũng không với được, cúi đầu thấy nước mắt An Nhiên rơi càng nhiều hơn, vội vàng la lên: "ai nha An tử, đang tốt đẹp, mi khóc cái gì a!" Đưa tay muốn lau đi nước mắt trên mặt cô.
Trợ lý cô dâu đứng bên cạnh kéo khăn giấy trên tủ đầu giường đưa cho An Nhiên, An Nhiên đưa tay nhận lấy, nhưng thế nào cũng không ngăn được dòng nước mắt kia, nắm chặt tay Lâm Lệ, có phần nghẹn ngào, thật tình nói: "phải hạnh phúc biết không, nhất định phải hạnh phúc!"
Lâm Lệ nhìn cô, bị cô làm cảm động, không ngừng gật đầu, hốc mắt thoáng cái đã có sương mù, mắt thấy nước mắt sắp chảy ra rồi, trợ lý cô dâu thấy vậy vội vàng kêu lên: "trời, cô không thể khóc, nếu cô khóc, lớp trang điểm này sẽ bị trôi đi, mau ngẩng đầu, mau ngẩng đầu nhìn trần nhà." Trợ lý cô dâu có chút căng thẳng, vừa nói vừa vội vàng rút khăn giấy ra, đưa cho Lâm Lệ, trang điểm cô dâu rà rất khóc làm, nếu vì khóc mà trôi đi thì rất phiền phức, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm rồi, không chừng chú rể sắp đến rồi.
Lâm Lệ ngẩng đầu bức dòng nước mắt muốn chảy xuống kia trở về, nhận lấy khăn giấy người trợ lý cô dâu đưa tới, nắm trong tay, cười mắng An Nhiên: "đều tại mi, chờ lát nữa nếu ta không đẹp, xem ta làm sao tha cho mi."
An Nhiên cũng cười, cầm lấy khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt mình. Nhìn lúc này trên cổ Lâm Lệ trống không, đột nhiên nhớ tới sợi dây chuyền ngọc trai mà mình đi trung tâm thương mại mua ngày hôm qua, vội vàng mở túi lấy ra, hỏi người trợ lý cô dâu, sợi dây chuyền này phối hợp với trang phục cô dâu có được không.
Người trợ lý cô dâu nhìn sợi dây chuyền đơn giản kia, một lúc lâu mới phản ứng lại, gật đầu lia lịa, tất nhiên có thể, quá có thể. Sợi dây chuyền ngọc trai này đơn giản nhưng không hề mất trang nhã. Trong trang nhã lại lộ ra vẻ cao quý, phối hợp với trang phục cô dâu của Lâm Lệ hôm nay thật sự thích hợp, thậm chí còn thích hợp hơn so với chiếc vòng cổ kim cương mà họ đã chuẩn bị trước.
Lâm Lệ nhìn sợi dây chuyền trong tay cô, có chút kinh ngạc hỏi: "cái này mi lấy ở đâu ra?"
An Nhiên tự mình đeo sợi dây chuyền lên cho Lâm Lệ đeo, vừa nói: "không phải là của ta, là của mi! Đây là quà cưới mà ta tặng mi."
Lâm Lệ sững sờ cúi đầu nhìn sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ mình, nói: "ta rõ ràng tặng cho mi bộ đồ ngủ chỉ có mấy trăm, thế mà mi tặng lại cho ta một viên ngọc trai lớn thế này!"
Nói đến bộ đồ ngủ kia, An Nhiên vẫn còn không nhịn được liếc trắng cô ấy một cái, nói: "tốt nhất là mi đừng nhắc đến bộ đồ ngủ kia với ta, nó đã bị ta hoàn toàn đẩy vào lãnh cung, trọn đời không thoát thân được!" Cũng bởi vì đó là bộ đồ ngủ mà cô ấy tặng, cho nên, mấy lần muốn ném đi, cuối cùng vẫn để lại, nhưng mà, bị đặt tầng cuối cùng của tủ quần áo!
Lâm Lệ biết điều câm miệng, khóe miệng khẽ cong lên lộ ra nụ cười gian xảo, tận lực nhỏ giọng để cô không nghe được nói: "nếu không phải ta, mi và Tô tiên sinh nhà mi sao có thể ân ái như thế a, thật là chi ân bất thiện báo." Đừng tưởng rằng tối hôm qua cô ấy không nghe thấy cô và Tô tiên sinh nửa đêm vẫn ngọt ngào nói chuyện điện thoại!
Ba Lâm và mẹ Lâm từ bên ngoài đi vào, bưng bánh trôi vào cho mấy người Lâm Lệ ăn. An Nhiên nhìn đồng hồ, cũng chẳng quan tâm ăn uống, cầm lễ phục phù dâu đi vào phòng tắm thay, sau đó lại để cho trợ lý cô dâu giúp cô trang điểm lại.
Lâm Lệ chỉ ăn được vài miếng bánh trôi, không ăn được nữa, cau mày lắc đầu.
Mẹ Lâm lo lắng cả buổi lễ cô không có thời gian ăn, thân thể không chống cự được, hơn nữa hiện tại Lâm Lệ đang mang thai, nên bưng bánh trôi lên khuyên: "tiểu Lệ, ăn chút nữa đi, tối qua cũng không ăn nhiều, đến hôn lễ, con làm sao có sức."
Lâm Lệ lắc đầu, nửa che lỗ mũi, nói: "mẹ, mẹ mau bưng đi, ngửi mùi này con sắp nôn ra." Trong bánh trôi có long nhãn, không biết tại sao, trước đây cô rất thích ăn long nhãn, hiện tại ngay cả mùi cũng không ngửi được.
Nghe vậy, Mẹ Lâm vội vàng đẩy bánh trôi ra xa, lại nhìn con gái không khỏi có chút lo lắng, mấy hôm nay dù có ăn, nhưng Lâm Lệ luôn nôn ra, ăn cũng không bù được, bà thật lo lắng cơ thể cô không chống cự được. "Tiểu Lệ, vậy con muốn ăn cái gì, mẹ đi chuẩn bị cho con."
"Mẹ, con thật không đói bụng." Lâm Lệ lắc đầu nói.
Lâm mẹ bất đắc dĩ, quay đầu liếc nhìn Lâm cha, lắc đầu. Cuối cùng, chỉ có thể nhờ An Nhiên đến lúc đó chú ý Lâm Lệ một chút
An Nhiên đầu đồng ý, nhìn Lâm Lệ, cũng có chút lo lắng.
Lúc chín giờ, vài chị em đồng nghiệp của Lâm Lệ lần lượt tới đây, trong phòng có một đống phụ nữ, cũng náo nhiệt hẳn lên. Không lâu sau, đoàn đón dâu của chú rể tới, mấy người đàn bà ngăn cửa muốn phong bì qua cửa của chú rể, còn có đủ loại trò đùa làm khó.
An Nhiên không đi ra ngoài, ngồi ở trong phòng nhìn Lâm Lệ, đưa tay nắm tay cô, An Nhiên rõ ràng cảm giác được cô ấy vì hồi hộp mà cả người run rẩy.
An Nhiên buồn cười trêu ghẹo nói: "hai người đã là vợ chồng già nhiều năm thế rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là hình thức, mi có cần hồi hộp thế sao?"
Lâm Lệ không hề phản bác, vẻ mặt thành thật nói: "không giống, hôm nay có ý nghĩa khác." Nói xong, thì nhìn sang An Nhiên: "đối với ta, hôn lễ là thiêng liêng, vào hôm nay ta mới xác nhận được là mình đã gả cho người đàn ông này, là phải giao phó cuộc sống sau này của mình cho anh ấy."
An Nhiên nắm thật chặt tay cô ấy, chẳng qua là khẽ cười, không nói gì.
Đến khi đoàn phù rể của Trình Tường thành công phá vòng vây của đoàn phù dâu, rốt cục Trình Tường cầm bó hoa từ bên ngoài đi vào.
Hôm nay Trình Tường vẫn anh tuấn nho nhã như thế, khóe miệng nhàn nhạt cười, nhìn chăm chú vào Lâm Lệ, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú, An Nhiên hợp thời tránh ra bên cạnh, Trình Tường nửa quỳ ở trước mặt Lâm Lệ, từ trong đám phù rể cầm lấy hộp nhẫn kim cương đã chuẩn bị trước, mở ra, thâm tình nhìn Lâm Lệ, mở miệng nói: "Lâm Lệ, gả cho anh!"
Lâm Lệ nhìn anh ta, nhìn chằm chằm, một lúc lâu không nói gì, cô chờ những lời này đã mười năm, từ khi mới gặp gỡ, cô vẫn luôn khát vọng có thể gả cho anh, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh, hôm nay, cô rốt cuộc đã chờ được!
Trình Tường không ép cô, chẳng qua là thắm thiết nhìn cô, đợi cô gật đầu.
Lâm Lệ chỉ cảm thấy chóp mũi mình có chút cay cay, toàn bộ khổ sở không vui lúc trước đều biến thành không còn quan trọng nữa, giao động và không xác định lúc này đều biến mất, nước mắt không tự chủ tràn ra, nhìn anh, khóe miệng từ từ cong lên, mệt mỏi lúc này, là hạnh phúc, là vui vẻ, chậm rãi giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng mở miệng, nói ra câu nói mà mình đã khát vọng mười năm nay: "em bằng lòng!"
Cùng với câu ‘em bằng lòng’ của Lâm Lệ, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, rất vui vẻ thậm chí còn có người huýt sáo góp vui.
Một lúc lâu Trình Tường mới kịp phản ứng, trong lòng như là thở phào nhẹ nhõm, thì ra vừa rồi mình đã căng thẳng đến mức quên cả hô hấp, mặc dù sớm biết cô ấy nhất định sẽ nói ‘em bằng lòng’, nhưng mà vẫn không khỏi có chút hồi hộp, chiếc nhẫn trong tay bị mình nắm thật chặt.
"Chú rể Quan, vui mừng đến mức không kịp phản ứng a, còn không mau đeo nhẫn cho cô dâu, đeo lên chính là bà xã anh rồi!" Thấy Trình Tường mãi không nhúc nhích, phía sau không biết ai hô lên.
Có một người hô, thế cho nên tất cả mọi người cũng trở nên ồn ào .
Trong tiếng reo hò của mọi người, lúc này Trình Tường mới kịp phản ứng, trên mặt khó nén nổi ý cười, cầm lấy chiếc nhẫn có chút căng thẳng, nhìn Lâm Lệ gọi: "bà xã!"
Một tiếng ‘bà xã’ này khiến Lâm Lệ cũng không khống chế được cảm xúc của mình, đưa tay che miệng thật chặt, không để mình khóc thành tiếng. Nhìn anh không ngừng gật đầu, coi như đáp lại anh.
Hốc mắt Trình Tường cũng hơi phiếm hồng, nhìn cô, trong mắt hơi ươn ướt, nói: "bà xã, anh đeo nhẫn cho em."
Lâm Lệ có phần khóc không thành tiếng, không ngừng gật đầu.
Trình Tường đưa tay kéo tay cô, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp gấm, nhìn cô, trịnh trọng mà cẩn thận từng li từng tí đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
An Nhiên nhìn cảnh này, cái mũi cũng cay cay muốn khóc, quay người đi, bức nước mắt của mình trở về, rồi quay đầu lại, Trình Tường đã đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út cho Lâm Lệ, cầm bó hoa cô dâu đặt trước ngực Lâm Lệ, Lâm Lệ mắt đỏ, nhìn An Nhiên, An Nhiên bước lên phía trước, đưa chiếc nhẫn ở chỗ mình cho cô ấy. Mở hộp gấm ra, từ trong đó lấy ra chiếc nhẫn nam giới, sau đó cũng đưa tay kéo tay anh ta, hít hít cái mũi, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út cho anh.
Đến khi hoàn thành nghi lễ có chút nghiêm túc này, tất cả đoàn phù dâu và phù rể xung quanh đều hô lên.
"Hôn cô ấy! Hôn cô ấy! Hôn cô ấy! ..."
"Hôn anh ấy! Hôn anh ấy! Hôn anh ấy! .. ."
Cho dù bình thường cởi mở, phóng khoáng bao nhiều, vào lúc này Lâm Lệ vẫn có chút không hành động được, ngại ngùng nhìn mọi người, mà Trình Tường thì hoàn toàn không hề ngại ngùng, đứng dậy, hai tay nâng mặt cô, cúi người hôn lên môi Lâm Lệ.
"Phải một phút đồng hồ, phải một phút đồng hồ, mọi người tính giờ!" Có người ồn ào khuấy động bầu không khí hiện trường.
An Nhiên đứng bên cạnh, nhìn bộ dáng hạnh phúc của Lâm Lệ, cuối cùng cũng yên lòng, có lẽ đối với Lâm Lệ mà nói, chỉ có lựa chọn này mới là tốt nhất. giống như cỡ giầy, hợp hay không hợp chỉ có người đi giày mới biết được.
Mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi, sau khi cười đùa, trong tiếng kinh hô của mọi người, Trình tường ôm ngang người Lâm Lệ, sau đó ôm cô ra khỏ