hích sản phẩm từ sữa như vậy, sữa tươi quá ngọt rồi, cô thích cà phê hơn, có thể kích thích thần kinh. Chẳng qua là hiện tại, vì bảo bối trong bụng, cô phải chịu đựng.
Bưng cà phê lên, khẽ nhấp, vị đắng chát kia khiến An Nhiên cau mày, thật là đắng, còn đắng hơn thuốc bắc, cô không rõ vì sao có người thích vị đắng như vậy, còn không bằng trực tiếp uống thuốc bắc cho xong, cà phê chỉ có nhân cà phê, thuốc bắc còn có thể điều trị thân thể, lại còn rẻ hơn cà phê, vẹn cả đôi đường.
Lâm Lệ nhìn hai hàng lông mày của cô gầy dính vào một chỗ, để cái cốc trong tay xuống, nói: "mi là người thích ngọt như mang, học người nào mà uống cà phê đen a!"
An Nhiên để cà phê xuống, để cho vị đắng trong miệng từ từ nhạt đi, nhìn cô chỉ cười nhẹ.
Bộ dáng của cô khiến Lâm Lệ có chút lo lắng, nghiêm nghị hỏi: "An tử, thành thật nói với ta, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
An Nhiên nhìn chằm chằm cô cuối cùng lắc đầu, "không có."
"Vậy mi —" Lâm Lệ tất nhiên không tin, còn muốn hỏi cô gì đó lại đột nhiên bị cô cắt đứt.
"Mi và Trình Tường thế nào, sao hôm nay anh ta không đi cùng mi khám thai, để một người tới đây, quá vô trách nhiệm đi!" An Nhiên nói.
"Anh ấy mới không phải vô trách nhiệm, Tường tử nhà ta là người đàn ông tốt của thế kỷ mới, không đến là vì anh ấy kiếm tiền mua sữa bột cho ta và em bé, vì cuộc sống tốt đẹp của chúng ta sau này." Lâm Lệ chính là như vậy, không muốn để người khác hiểu lầm Trình Tường chút nào, vội vàng giải thích: "hôm nay là vì có việc, có một khách hàng lớn muốn bàn bạc chuyện đầu tư với anh ấy, trước đó vốn là hẹn ngày mai, thế nhưng ngày mai người nọ phải ra nước ngoài một chuyến, cho nên chỉ có thể đẩy thời gian lên."
An Nhiên nhàn nhạt gật đầu, lại hỏi: "mấy ngày nữa là làm đám cưới rồi, chuẩn bị thế nào rồi? Hiện tại mi đang mang thai, sức khỏe có thể chịu được không?"
"Không sao, chuyện hôn lễ là do Trình gia xử lý, không cần chúng ta quan tâm, mi biết không, bây giờ mẹ Trình Tường gọi điện thoại nói với ta câu thường xuyên nhất chính là ăn ngon, ngủ kỹ, không phải quan tâm cái gì khác, hiện tại con chính là bà hoàng trong nhà chúng ta, chăm sóc mình là nhiệm vụ lớn nhất của con lúc này!" Lâm Lệ vừa nói, cười ha hả.
"Ừ rất tốt." An Nhiên nhàn nhạt trả lời.
"Ừ, bây giờ đúng là rất tốt, mi không biết trước đây khi Trình Tường đưa ta về nhà gặp cha mẹ, mẹ anh còn có chút không vui, cảm thấy ta ở ngoại tỉnh, không có hộ khẩu ở Giang Thành, vì thế Trình Tường và bà ầm ĩ một trận, nói tư tưởng của bà lạc hậu cổ hủ, làm mẹ anh ấy tức giận trợn mắt." Lâm Lệ cười nói, "mi không ngờ đâu, Trình Tường là người ôn hòa như vậy, từ nhỏ lại là đứa trẻ ngoan ngõan, nhưng lần đó vì ta, đã đại nghịch bất đạo, cãi nhau với mẹ mình, để bày tỏ thái độ kiên quyết của mình, thậm chí mấy tuần cũng không trở về, cuối cùng mẹ anh ấy đành chịu thua, không nhiều lời chuyện ta và anh ấy nữa, thậm chí không phản đối nửa câu. Thật ra thì bây giờ nhớ lại, cũng vì lần đó anh ấy bảo vệ ta như vậy cho nên nhiều năm qua ta luôn một lòng cùng anh ấy, cho dù trước đó ta vẫn không xác định được chúng ta có thể kết hôn hay không, có thể ở cùng nhau suốt đời hay không."
An Nhiên kinh ngạc, nhìn cô, có chút bất ngờ hỏi: "Tại sao không xác định, tình cảm của hai người không phải vẫn luôn tốt đẹp đấy sao?" Thậm chí cô chưa từng nghe nói bọn họ từng cãi nhau, mười năm qua, một lần cũng chưa từng có! Thế mà cô còn có thái độ không xác định với đoạn tình cảm này!
Lâm Lệ cười, thật ra thì có một việc mà cô không nói với ai thậm chí với cả An Nhiên, cô biết thật ra trong lòng Trình Tường vẫn có bóng dáng người khác, đôi khi anh vuốt tóc cô rồi si ngốc nhìn thật lâu, không nói câu nào. Năm đó khi anh biến mất một tuần, cô từng cho anh sẽ không quay về, nhưng cuối cùng anh vẫn trở lại, trở lại bên cô, thật ra cô vẫn luôn sợ hãi, sợ hãi một ngày anh đột nhiên biến mất, không tìm thấy nữa, những năm gần đây mặc dù bọn họ rất hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc như vậy cô vẫn cảm thấy như là trộm được vậy, trái tim cô luôn âm ỉ lo lắng, lo lắng trong lòng anh còn cất giấu một thân ảnh như vậy, lo lắng nếu một ngày, thân ảnh kia xuất hiện, anh có thể lại giống như năm đó, không nói một câu, âm thầm biến mất không. Cho nên nhiều năm qua, anh không nhắc đến kết hôn, cô cũng không mở miệng ép anh, cho dù cha mẹ và họ hàng liên tục gọi điện đến thúc dục, đều là một mình cô gánh lấy, chưa từng nhiều lời trước mặt anh. Nhưng mà bây giờ tất cả đều không còn quan trọng, cô sẽ không cần lại phải sợ hãi anh sẽ biến mất, vì bọn họ đã có con, hơn nữa bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn, cô biết Trình Tường vẫn là một người đàn ông có ý thức trách nhiệm nặng nề, anh không thể nào bỏ mặc gia đình mình, bỏ mặc con mình.
Nhẹ tay đặt lên phần bụng còn hơn bằng phẳng, khóe miệng Lâm Lệ khẽ nhếch lên, nói: "Tất cả đều không quan trọng nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn, có thể gả cho anh ấy, vẫn là chuyện mà ta muốn làm." Người ta đều nói hôn nhân là mộ phần của tình yêu, nhưng mà chính cô muốn được chôn trong ngôi mộ này, còn vui vẻ chịu đựng!
An Nhiên nhìn cô, có chút vọng động muốn nói cho cô biết toàn bộ chuyện tối qua và những gì nhìn thấy trong bệnh viện, nhưng khi nhìn vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn kia, cô không đành lòng nói ra khỏi miệng, dường như Lâm Lệ còn yêu Trình Tường hơn cô tưởng nhiều.
Ra vẻ thoải mái, tức giận hỏi: "Mi thích Trình Tường như vậy sao, đi theo anh ta mười năm, hiện tại mang thai rồi, ngay cả khi đi khám thai anh ta cũng không đi cùng mi, người đàn ông như vậy, sớm muộn gì cũng không tốt."
"Hắc, hôm nay mi sao thế, có ý kiến với tiểu Tường tử nhà ta nha, tiểu Tường tử nhà ta đâu có đắc tội mi, mà bị mi đối đãi như vậy!" Lâm Lệ cười giỡn nói.
An Nhiên nhìn cô, thử nói: "Mi không sợ, trong lúc mi mang thai anh ta sẽ ngoại tình sao …, trên tivi, tiểu thuyết đều nói, đàn ông thường dễ dàng ngoại tình lúc vợ mình mang thai."
Lâm Lệ tức giận trắng mắt nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: "Mi cũng biết anh ấy mười năm rồi, mi cảm thấy anh ấy là loại người mà sẽ ăn vụng khi ta mang thai sao?"
An Nhiên cứng họng, nhìn cô mà không nói nên lời, nếu là trước kia, dù chính Lâm Lệ nói rằng Trình Tường ngoại tình rồi, cô cũng sẽ kiên quyết không tin đây là sự thật, nhưng bây giờ, chính cô hai lần nhìn thấy như vậy, không muốn tin cũng rất khó.
Thấy cô không nói, Lâm Lệ lại nói: "Hôm nay mi làm sao vậy, đa đa nghi nghi, không phải thực sự mi và Tô đại gia nhà mi xảy ra chuyện gì đi."
"Không có, chẳng qua là tức giận Trình Tường không đi cùng mi tới khám thai, rõ ràng về điểm này là phạm vào tội chết, cũng không ngẫm lại, bây giờ mi đang mang cái thai này là của ai cơ chứ, lúc này mà anh ta không ở cạnh mi là anh ta không đúng." An Nhiên lấy cớ nói.
"Cái này gọi là già mồm át lẽ phải, đã nói đây là tình huống đặc biệt nha, hơn nữa, hiện tại không phải ta bụng lớn, đi lại không tiện, là mi quá lo lắng rồi." Lâm Lệ không cảm kích nói, sau đó bưng cốc sữa tươi lên lại nhấp một hớp, ai u, cô thật sự không thích vị sữa này, cảm thấy nó có mùi, nhưng không uống không được a, bác sĩ nói phải uống nhiều sữa, như vậy mới tốt cho sản phụ và đứa bé, nếu không thích cô phải từ từ học thích mới được.
An Nhiên nhìn bộ dạng uống sữa như uống thuốc của cô, tất nhiên cô biết Lâm Lệ không thích sản phẩm từ sữa, nhưng bây giờ dù không thích, cô cũng phải cố gắng ép bản thân mình tiếp nhận.
Thấy thế, An Nhiên lại nghĩ tới cảnh Trình Tường ôm người đàn bà ở trong xe ngày hôm qua, trong lòng càng khó chịu, nhưng mà lại không dám nói với cô, chỉ nhìn cô chằm chằm, rồi giả vờ thoải mái nói: "Lâm Lệ, nhìn mi thật không có tiền đồ, nếu ngày nào đó, Trình Tường nhà mi không cần mi nữa, mi làm sao đây, chắc không phải là đòi sống đòi chết chứ."
Lâm Lệ cười khẽ, vẻ mặt không thèm để ý nói: "đúng vậy a đúng vậy a, ta chính là không có tiền đồ như vậy, nếu Trình Tường nhà ta thật không quan tâm ta nữa, ta thật có thể sẽ đòi sống đòi chết."
Nụ cười trên mặt An Nhiên cứng đờ, thoáng chốc không biết nên nói gì.
Lâm Lệ không chú ý tới sự thay đổi của An Nhiên, đột nhiên cô cảm thấy đói bụng, nói: "ai nha ai u, bé con nói nó đã đói bụng rồi muốn ăn cơm chiều, còn muốn mẹ nuôi đãi khách."
An Nhiên kịp phản ứng, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, nhưng vẫn cố tình xấu xa nói: "Ta mới không muốn đãi khách, mẹ con các mi đây là bắt tay lừa đảo."
"A, An tử, mi đã gần đại gia rồi, bị ta bắt chẹt một chút có sao đâu, nhanh lên một chút, nhanh lên chút, ta muốn một phần bánh ga tô ở đây, còn có bánh sừng bò, lại thêm một suất bánh pancake Việt Quất." Lâm Lệ không nhìn cô, trực tiếp gọi món
An Nhiên buồn cười lắc đầu, nhấn chuông gọi phục vụ, ngoài những món vừa gọi, cô còn thêm sushi rong biển.
Hai người ăn cơm chiều trong quán cà phê, vừa định đứng dậy rời đi, thì điện thoại của Lâm Lệ vang lên, là Trình Tường gọi tới, hỏi kết quả khám thai, hỏi cô có còn đang ở bệnh viện không, có muốn anh đến đón cô không.
Lâm Lệ khoe khoang tự đắc và An Nhiên nhíu mày, nói với Trình Tường hiện tại đang ở cạnh An Nhiên trong quán cà phê gần bệnh viện để ăn cơm chiều, còn cố ý nói anh không cần đến đón cô, nhưng thật ra cô muốn anh đến đón cô, vì cô muốn khoe khoang trước mặt An Nhiên xem bọn họ ngọt ngào và ân ái như thế nào.
Ở bên kia điện thoại Trình Tường ôn hòa cười khẽ, sau đó không nói gì khác đồng ý, bảo các cô đợi trong quán cà phê, khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến.
Cúp điện thoại, Lâm Lệ đắc ý nhìn An Nhiên, nói: "Xem đi xem đi, tiểu Tường tử nhà ta chính là như vậy, không lúc nào không nhớ đến ta, vừa mới bận việc xong đã muốn đến đón ta, người đàn ông như thế ta làm sao có thể không lấy làm chồng a." Khi đang nói chuyện, trên khuôn mặt kia tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn, khiến người khác không đành lòng nói cho cô biết sự thật tàn khốc không phải như cô nghĩ.
An Nhiên cong cong môi, nhưng không có ý cười, cũng không nói gì.
Hai người lại ngồi đợi trong quán cà phê thêm mười bốn phút đồng hồ, mà Trình Tường quả thật đúng ở phút thứ mười lăm thì lái xe tới, xe dừng trước cửa quán cà phê, anh mở cửa xuống xe, sau đó đứng ngoài cửa, nhàn nhạt dịu dàng cười khẽ vẫy tay với bọn họ.
Lâm Lệ vui vẻ vẫy tay đáp lại anh ta, sau đó lấy đồ đạc của mình, ngoảnh lại thúc giục An Nhiên nhanh lên.
An Nhiên thu dọn đồ đạc xong đi theo cô ra ngoài, Trình Tường nhìn cô cười khẽ, "An Nhiên hôm nay không có việc gì sao?"
"Có a, nhưng mà thấy một mình Lâm Lệ đi khám thai nên không yên tâm, có bận đi nữa cũng không quan trọng bằng cô ấy." An Nhiên lành lạnh nói, giọng nói lãnh lãnh đạm đạm.
Trình Tường sửng sốt, tất nhiên nghe được ra hàm ý trong lời nói của cô, cười cười với cô, quay đầu nhìn Lâm Lệ, đưa tay nhẹ nhàng sửa sang đầu tóc giúp cô, hỏi: "Xin lỗi, là anh không đúng, bác sĩ nói thế nào? Đứa bé mọi thứ vẫn bình thường chứ?"
"Ừ, mọi thứ bình thường." Lâm Lệ cười đáp.
"Ví dụ là đứa bé thực sự xảy ra vấn đề gì, anh không ở bên cô ấy, bây giờ mới hỏi, có phải quá chậm không." An Nhiên nói.
Trình Tường sửng sốt, quay đầu nhìn cô, trong chốc lát không nói được câu nào.
Lâm Lệ tức giận trắng mắt nhìn An Nhiên, cười nói: "Hôm nay dì cả của An Nhiên đến rồi, đừng chấp với nó, chúng ta phải hiểu được sự bực bội của nó." Sau đó đưa tay khoác tay Trình Tường, làm nũng nói: "Đi thôi ông xã, chúng ta cùng nha