Bác sĩ trực ban nhìn anh một cái, lại liếc nhìn Lăng Nhiễm, khuyên: "theo tình hình của cô ấy thì không căn bản không cần nằm viện, với lại số giường bệnh của bệnh viện hiện nay rất eo hẹp, nhiều bệnh nhân đến giờ còn chưa có chỗ nằm, trực tiếp ở trên hành lang, nếu mà anh chị khăng khăng muốn ở lại bệnh viện cho yên tâm thì tôi có thể bố trí một giường cho cô trong hành lang."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ quay đầu liếc nhìn Lăng Nhiễm, thấy khóe miệng Lăng Nhiễm co rúm lại, nói: "không cần, có lẽ sáng mai sẽ hết đau, tôi vẫn là về nhà đi."
Tô Dịch Thừa không phát biểu bất cứ ý kiến gì, chỉ cầm lấy đơn thuốc từ tay bác sĩ sau đó đi lấy thuốc cho cô ta.
Khi trở về, Lăng Nhiễm vẫn nói mình rất đau chân, thật sự không đi được.
Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn ôm thắt lưng cô ta, ra khỏi bệnh viện.
Ngồi ở trong xe, Tô Dịch Thừa quay đầu xe đưa Lăng Nhiễm về, đột nhiên nghe thấy Lăng Nhiễm mở miệng nói mình đã không còn ở đó, đã dọn đi rồi.
Tô Dịch Thừa nhìn cô ta, không hề hỏi nhiều, chỉ hỏi địa chỉ hiện tại của cô ta.
Lăng Nhiễm thuận miệng nói một địa chỉ, đến khi lái xe đến chỗ kia, Tô Dịch Thừa mới phát hiện thì ra chỗ mà cô ta nói là một khách sạn nhỏ, nhíu mày, quay đầu nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt Lăng Nhiễm chợt lóe lên, chỉ nói: "đừng nhìn em như vậy, chỗ em ở trước đây là cha me ngầm mua cho em, bây giờ ông ấy mất chức rồi, em còn có thể quay về sao? sớm đã bị niêm phong rồi, bây giờ một nhà ba người bọn em chỉ có thể chen vào khách sạn nhỏ này."
Tô Dịch Thừa cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, chẳng qua là hiện tại anh đã chẳng quan tâm nhiều, bây giờ điều anh muốn nhất là nhanh về tìm An Nhiên. Không nói thêm gì nữa, liền xuống xe mở cửa, ôm Lăng Nhiễm đi về phía khách sạn.
Khi lên cầu thang, Lăng Nhiễm cố ý thổi khí vào tai anh, nói buổi tối cô ta ở một mình sẽ sợ, ngụ ý rất rõ ràng. Cái tay cũng bắt đầu không an phận di chuyển trên lồng ngực anh.
Trên hành lang, Tô Dịch Thừa liền bước, lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, giọng nói cực kỳ rét lạnh: "Lăng Nhiễm, cô có tin không tôi sẽ vứt cô ở đây."
Nghe vậy lúc này Lăng Nhiễm mới bĩu môi, không dám lộn xộn nữa.
Đưa cô ta đến cửa phòng khách sạn, Tô Dịch Thừa không hề đi vào, thậm chí không quay đầu lại liền chạy như bay xuống tầng. Không thèm để ý tới tiếng gọi của Lăng Nhiễm phía sau.
Đến khi lên xe tìm được cái điện thoại bị mình vứt sang bên cạnh, vừa định gọi cho An Nhiên thì thấy thời gian muộn quá, cuối cùng lại thôi, tiếp đó không chậm trễ thêm phút nào nữa, liền khởi động xe quay về nhà, lần này xe của Tô thị trưởng luôn tuân thủ luật lệ giao thông đã vượt tốc độ.
Tô Dịch Thừa kể lại toàn bộ truyện tối qua cho An Nhiên, sau đó lẳng lặng ôm cô, rất lâu không nói gì.
An Nhiên vẫn giữ tư thế tựa vào ngực anh như vừa rồi, một lúc lâu, mới nhàn nhạt mở miệng, nói: "em tin anh."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nở nụ cười nhàn nhạt, dùng lực ôm cô chặt hơn không ít.
Lại ôm nhau thêm một lát, An Nhiên mới chui ra khỏi ngực anh, nhìn anh lo lắng hỏi: "chuyện lần này ầm ĩ thế này, có ảnh hưởng gì đến anh không!"
Tô Dịch Thừa nhìn cô, đưa tay sờ sờ mặt cô, chỉ nói: "không cần lo lắng, anh có thể xử lý."
An Nhiên khẽ thở dài, lắc đầu nói: "anh nói cái video và bức ảnh này có phải là do Lăng Nhiễm đăng lên không?" Nghe anh nói như vậy, hình như là mọi chuyện đều bị Lăng Nhiễm tính kế, khi đó đi khách sạn đó, lại vừa vặn bị chụp ảnh, hơn nữa góc độ tấm nào cũng chuẩn xác như vậy, cứ như là trước đó bọn họ đã đo đạc rồi vậy.
"Trừ cô ta, anh không nghĩ ra còn ai vào đây." Có lẽ từ khi cô ta đến tìm anh nhờ giúp cha cô ta, cô ta đã tính toán tất cả, tối hôm qua cố tình tìm anh, vì chuyện hôm trước thư ký Trịnh căn bản không đề phòng cô ta, để cô ta đi thẳng vào văn phòng, tiếp đó cố tình nói với anh những chuyện kia, thậm chí còn cố ý lao vào xe anh, rõ ràng chỉ bị trầy da nhưng lại cố ý ra vẻ như bị hôn mê bất tỉnh, tạo ra mọi điều kiện khiến anh phải ôm cô ta đi vào khách sạn, tiếp đó đã có người sớm được sắp xếp nhắm ngay góc chuẩn để chụp ảnh.
"Nhưng mà đoạn phim như vậy, truyền ra thế cũng không tốt cho cô ta." Dù sao cũng là phụ nữ, truyền ra đoạn phim như thế, sau này sao còn có thể ra ngoài gặp người a, cô thật không nghĩ ra, vì sao Lăng Nhiễm có thể làm ra được chuyện này, đến danh tiếng cũng không cần, vì trả thù? Vậy thì cứ coi như là trả thù thành công thì sao, chẳng lẽ cô ta không biết điều mình mất đi còn nhiều hơn so với cái được sao?
Tô Dịch Thừa đưa tay vuốt vuốt tóc cô, cười cười nói: "được rồi, đừng nghĩ nữa, anh sẽ giải quyết chuyện này, chỉ là thời gian này em đừng đi ra ngoài, bên ngoài hẳn là có nhiều phóng viên truyền thông gì đó đang săn tin."
An Nhiên gật đầu, "vâng, em biết rồi." Nói rồi lại tựa vào ngực anh, hai người cứ lẳng lặng ngồi ôm nhau như vậy.
Hôm nay Tô Dịch Thừa không đến văn phòng nữa, mà trực tiếp liên lạc điện thoại với thư ký Trịnh. Thư ký Trịnh nói hôm nay cậu ta đã nhận trên trăm cuộc điện thoại, tất cả đều là về đoạn video và bức ảnh trên mạng kia. Mặc dù sáng sớm, bài viết này đã bị bọn họ gỡ xuống kịp thời rồi, nhưng mà ngay từ trước khi gỡ xuống bài viết này bị hơn vạn người tải xuống rồi, bây giờ gần như toàn bộ Giang Thành đang thảo luận về chuyện của vị thị trưởng tốt đẹp này của Giang Thành, mà bây giờ không chỉ có bình luận trên diễn đàn, mà còn được phát thẳng lên trang nhất tìm kiếm trên mạng, cứ như thế, chuyện này nhanh chóng lan rộng ra cả nước.
Có một số người còn lùng sục tìm ra người phụ nữ trong video chính là Lăng Nhiễm, không chỉ điều tra rành mạch thân phận bối cảnh của Lăng Nhiễm, thậm chí chuyện của của Tô Dịch Thừa và Lăng Nhiễm mấy năm trước cũng bị đào bới triệt để, chuyện này phát tán quá nhanh chóng khiến người ta không kịp trở tay.
Chuyện này bùng liên, khiến cả Giang Thành thậm chí cả Trung Quốc đều xôn xao, tấm ảnh trên mạng bị phát tán một cách điên cuồng, ngày càng xuất hiện nhiều lời chửi rủa kích động, có người xem náo nhiệt, còn có người đứng ở góc độ bề trên mà lên án, có thể nói là đầy đủ thái độ cần gì có nấy.
Mà bên phía chính quyền thì trước tiên tuyên bố rằng người trong đoạn phim tuyệt đối không phải là Tô Dịch Thừa, mặt khác đặc biệt làm rõ rằng chuyện này đã chuyển sang cục công an, thị ủy nhất định sẽ tra xét đến cùng chuyện này.
Ngoài ra bí thư Trương đặc biệt gọi cho Tô Dịch Thừa, đầu tiên là khiển trách anh không chú ý vấn đề tác phong cuộc sống, bên cạnh đó còn thông báo cho anh trước khi điều tra rõ ràng chuyện này, phải đình chỉ mọi công tác trên tay anh.
Tô Dịch Thừa không có ý kiến, nhưng mà nhấn mạnh rằng người trên đó không phải là mình.
An Nhiên đứng ở cửa sổ, cau mày nhìn ra xa xuống tầng dưới, rõ ràng có thể nghe thấy xe đài truyền hình, các phóng viên mai phục ở dưới cửa tiểu khu, là chờ bọn họ ra ngoài rồi ùa lên yêu cầu bọn họ phát biểu ý kiến và thái độ đối với chuyện này.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, còn chưa xoay người, đã lọt vào cái ôm quen thuộc. Hơi thở ấm áp kia phả vào tai cô, hỏi: "nhìn cái gì?"
Cả người thả lỏng tựa vào trong ngực anh, khẽ cười nói: "nhìn những người có nhiệm vụ canh giữ dưới tầng nhà chúng ta một chút."
"Mấy ngày nữa chuyện này hết nóng, bọn họ cũng sẽ giải tán." Tô Dịch Thừa thản nhiên nói.
An Nhiên gật đầu, chỉ nói: "chẳng qua là bất tiện cho thím Trương rồi, hằng ngày bà ấy đều phải đi đi lại lại, luôn bị hỏi này hỏi nọ."
"Ừ." Tô Dịch Thừa gật đầu đáp lại: "thím Trương ——"
Lúc này mới mở miệng nói gì, thì điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên, buông An Nhiên ra, đưa tay lấy di động ra, số gọi tới trên màn hình là ‘nhà’, là bên đại viện gọi tới.
"Hẳn là mẹ gọi điện thoại tới." Liếc nhìn An Nhiên, Tô Dịch Thừa liền nhận điện.
"A lô."
"Ai." Tần Vân ở bên kia điện thoại nặng nề thở dài một tiếng, sau đó nói: "a Thừa, con về nhà ngay, ông nội và cha con có việc muốn hỏi con."
"Được." Tô Dịch Thừa liền đồng ý, thật ra thì khi nhìn thấy số điện thoại gọi tới anh cũng đã biết được nội dung cuộc điện thoại này rồi.