n liệu nấu ăn chuẩn bị cho buổi tối mua đầy đủ hết.
Thím Trương thông cảm cô là phụ nữ có thai, sợ cô buổi trưa không ngủ đủ, đề nghị để cho bà làm chuẩn bị xong hết những nguyên liệu nấu ăn này, chờ một chút lúc cô tỉnh ngủ vừa lúc có thể trực tiếp làm.
Nhưng lại bị An Nhiên cố chấp cự tuyệt, cô thật muốn tự tay mình làm một bữa ăn tối, cho nên từ rửa rau xử lý nguyên liệu vân vân, mỗi một thứ cũng tự đích thân mình xử lý.
Ở dưới chỉ thị của thím Trương đem tất cả nguyên liệu nấu ăn xử lý tốt, sau đó lại dưới chỉ thị của Thím Trương mỗi một món ăn dưới sự chỉ dạy của thím Trương làm ra, lúc đợi tất cả đều làm xong, An Nhiên tự gắp một ngụm ăn, mùi vị không tính là vô cùng ngon, nhưng cũng coi như là tốt, tuyệt đối sẽ không khó để nuốt xuống, so sánh với đồ ăn lúc trước cô làm tốt hơn rất nhiều. Mà đợi lúc những thức ăn này tất cả đều làm xong, thời gian cũng đã hơn năm giờ, theo như dự tính của cô, Tô Dịch Thừa đại khái khoảng sáu giờ sẽ về đến nhà, như vậy đồ ăn kia sẽ còn ấm áp, vừa lúc ăn với cơm.
Coi như là bữa ăn tối dành cho hai người dưới ánh nến, An Nhiên để cho thím Trương tan việc sớm một chút, thím Trương nhìn ra tâm tư nhỏ của cô, mập mờ chớp mắt trêu cô, sau đó mang theo tiếng cười ra khỏi cửa đi về nhà.
Sau khi thím Trương đi, An Nhiên đem cây nến cùng giá cắm nến lúc trước Tô Dịch Thừa chuẩn bị cho lấy ra đặt ở trên quầy ba cất kỹ, còn dùng remote điều khiển ánh đèn bên trong nhà đến độ sáng vô cùng lãng mạn và mờ ảo. Thậm chí còn đặc biệt đi vào phòng ngủ cho thay cho mình một bộ quần áo bà bầu xinh đẹp, màu vàng nhạt, dài đến đầu gối, ở giữa có thiết kế đai lưng, ở phía sau còn làm một cái nơ bươm bướm, đơn giản lại hào phóng , rồi nhìn lại kiểu dáng, mặc cũng đặc biệt thoải mái.
Sau khi thay quần áo xong thì vào phòng rửa tay lau mặt của mình một chút, làm cho mình cả người nhìn qua có tinh thần một chút.
Nhìn mình trong gương, An Nhiên đột nhiên dừng lại động tác, sau đó buồn cười cười ra tiếng, thử nghĩ xem đều cảm thấy buồn cười, tay che ở lồng ngực của mình, lòng bàn tay rõ ràng có thể cảm nhận được tim đập của mình giờ phút này không ngừng gia tốc, thậm chí có chút khẩn trương, giống như cảm giác ở cùng người mà mình yêu thích, hai người lần đầu tiên dắt tay, hai người lần đầu tiên ôm nhau, hai người lần đầu tiên hôn môi, tim đập không ngừng gia tốc, khẩn trương, rồi lại có chút kích động, loại cảm giác này, cô lúc ban đầu cùng Mạc Phi yêu thương nhau đều đã trải qua, khi đó còn đơn thuần là bị cảm giác rung động này hù dọa sợ, có chút bối rối lôi kéo Lâm lệ hỏi cô nói mình có phải bị bệnh hay không, còn bị Lâm lệ rất không khách khí cười nhạo một phen, nói cô không phải là bị bệnh, chẳng qua là bị bệnh tương tư thôi. Thậm chí còn còn giống như cái loa trở lại phòng ngủ cổ động tuyên truyền, sau đó không có mấy ngày toàn bộ cả lớp tất cả đều biết cô cùng Mạc Phi đang yêu nhau, chỉ là hiện tại lần nữa quay đầu người đã không phải là Mạc Phi.
Một cái tay khác đặt lên bụng tròn của mình, thấp giọng nhẹ lẩm bẩm nói: "Bảo bối, các con nói mẹ có phải vô dụng hay không, ba chỉ là đồng ý về sớm ăn bữa cơm tối cùng các con và mẹ thôi, mẹ lại cao hứng giống như đứa bé vậy, thật sự là rất không có tiền đồ có đúng không?"
Cũng không biết là có phải là thật sự có cảm ứng, lúc An Nhiên cảm khái như vậy hai tiểu tử trong bụng thế nhưng đáp lại một cái.
An Nhiên có chút cảm động, lấy tay theo chỗ chuyển động sờ sờ, buồn cười nói: "Các con cũng cảm thấy như vậy sao? Nhưng mà không có biện pháp, mẹ đã có mấy ngày không nhìn thấy cha của các con rồi, thật rất nhớ hắn, các con cũng nhớ hắn, có đúng hay không?"
Giống như là thật nghe hiểu lời nói của An Nhiên, đợi sau khi An Nhiên nói xong, bụng lại bị đá hai cái, lực đạo so với mấy lần trước cũng mạnh hơn rất nhiều, làm cho người ta có thể vô cùng rõ ràng cảm giác được. An Nhiên ha ha cười, vẻ mặt hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Máy thai như vậy có lẽ chẳng qua là trùng hợp, nhưng mà trùng hợp như vậy khiến cho An Nhiên đặc biệt vui vẻ, ngân nga nhẹ một bài hát nhỏ ngồi vào một bên trên ghế sa lon trong phòng khách chờ Tô Dịch Thừa trở lại, lúc nhàm chán lấy tay sờ sờ bụng cùng bảo bối trong bụng của cô cùng trò chuyện. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc trời bên ngoài tối vô cùng nhanh, đã hơn sáu giờ Tô Dịch Thừa vẫn chưa trở về.
An Nhiên nghĩ thầm anh hẳn là chưa hết việc, cũng không có gọi điện thoại cho anh, chỉ là như cũ ngồi ở trong phòng khách chờ, hoặc là xem tạp chí, hoặc là xem TV một chút.
Lại qua hơn một giờ nữa, lúc bảy giờ tối Tô Dịch Thừa vẫn không có trở lại, mà bụng An Nhiên vào lúc này có chút đói, kháng nghị càu nhàu kêu lên tiếng. Cong lên miệng, khẽ nhăn nhíu đầu mày, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên cái bụng đang mang thai của mình, nhẹ nói: "Chờ một chút có được hay không, đợi thêm một chút nữa cha sẽ trở lại rồi, lúc cha về chúng ta sẽ cùng ba ăn cơm, chúng ta đều thật lâu chưa có ăn cơm cùng với hắn rồi."
Cứ như vậy lại qua một giờ nữa, đợi tới lúc tám giờ cửa kia vẫn không có dấu hiệu bị mở ra, vốn là nụ cười trên mặt An Nhiên từ từ nhạt lại, từ từ thay thế bằng lo lắng cùng bất an.
Cầm lên điện thoại di động gọi điện cho Tô Dịch Thừa, điện thoại di động vang lên thật lâu cũng không có người nhấc máy.
An Nhiên không biết Tô Dịch Thừa đã xảy ra chuyện gì, chỉ là an ủi mình nói anh hẳn là còn đang bận rộn, có lẽ còn đang hội họp, tạm thời không thể nghe điện thoại để báo cho cô.
An ủi trong lòng như vậy lo lắng cũng ít đi một nửa, bởi vì xế chiều một mực ở trong phòng bếp cùng thím Trương bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, cho nên ngay cả điểm tâm cũng không có ăn, hiện tại bụng thật sự là đói bụng đến có chút khó chịu, bởi vì mang thai, An Nhiên cũng không dám quá xem nhẹ, đứng dậy đi vào trong phòng bếp rót cho mình một ly sữa tươi lót dạ. Sau đó một lần nữa ngồi vào trong phòng khách chờ Tô Dịch Thừa trở lại.
Chờ chờ mí mắt nhưng càng phát ra trầm trọng, từng chút từng chút có chút khó chống đỡ được , từ từ đóng lại, ý thức cũng bắt đầu trở nên có chút mông lung, thật sự có chút buồn ngủ, xế chiều cơ hồ nghiêm chỉnh ở phòng bếp, giấc ngủ trưa tất nhiên cũng không có ngủ.
Cứ như vậy ôm gối mơ mơ màng màng tựa vào trên ghế sa long mà ngủ.
An Nhiên cũng không biết ngủ bao lâu, lần nữa tỉnh lại trong phòng đèn vẫn sáng, trên quầy ba bữa ăn tối đã sớm lạnh như băng, ngay cả nến đỏ cũng đốt hơn phân nửa, cầm qua điện thoại di động nhìn một chút thời gian phía trên, đã mười giờ rưỡi rồi, nhưng mà Tô Dịch Thừa vẫn còn không có trở lại, một lần nữa nặng nề gọi qua, như cũ vẫn không có ai nghe máy.
An Nhiên lo lắng, nhưng không có biện pháp nào, giờ phút này cô có chút tự trách mình lại không hỏi số điện thoại phòng làm việc của anh cùng số điện thoại của thư ký Trịnh, nếu lúc tìm không được anh cũng có thể tìm thư ký Trịnh hỏi một chút tình huống. Thật ra thì chủ yếu là ban đầu anh làm quá tốt, cho dù bận rộn nữa, nhưng cũng chưa từng làm cho cô tìm không được người.
Gọi nhiều lần, cũng là không có ai nghe máy.
Có chút bất đắc dĩ đứng dậy, mang thức ăn đã nguội để vào lò vi song hâm lại, có lẽ chờ một chút anh trở về, có thể trực tiếp ăn nóng.
Mà giờ khắc này An Nhiên trừ lo lắng đã sớm không có cảm giác đói bụng rồi, ôm gối ngồi ở trên ghế sa lông trong phòng khách chờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa, giống như sau một khác nữa cửa sẽ mở ra, sau đó Tô Dịch Thừa sẽ mỉm cười từ bên ngoài đi vào.
Chờ chờ, cũng không biết qua bao lâu, mí mắt lại bắt đầu càng ngày càng trầm trọng, cuối cùng chống không được khốn ý, liền như vậy mơ mơ màng màng nằm tựa vào trên ghế sa lông ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng An Nhiên chỉ cảm thấy một trận mê muội, sau đó mí mắt khẽ giật giật, sâu kín tỉnh lại, đang lúc mơ mơ màng màng chỉ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tô Dịch Thừa đang ở trước mắt của mình, mà giờ khắc này mình đang bị anh treo trên bầu trời ôm lấy thắt lưng.
"Dịch Thừa?" An Nhiên rù rì khẽ gọi, đưa tay nhẹ nhàng đi đến đụng vào mặt của anh, xác định không phải là của mình nằm mơ thấy, giờ phút này người đang ôm mình chính là Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa quay đầu, nhàn nhạt ôn hòa mỉm cười cùng cô, nhưng có chút xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, anh về trễ." Ôm cô đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đem cô đặt trên giường.
An Nhiên nhìn anh, có chút ủy khuất nói: "Bọn em chờ anh thật lâu, gọi điện thoại cho anh không ai nghe máy, em cũng không biết anh có phải xảy ra chuyện gì không, thật lo lắng."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cúi đầu hôn lên trán của cô, thấp lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, tạm thời xảy ra chút chuyện, điện thoại di động cũng để ở trong phòng làm việc rồi, cho nên mới không có nhận được điện thoại của em, xin lỗi, để em lo lắng như vậy."
An Nhiên lắc đầu, khóe miệng mang theo mỉm cười thản nhiên, chỉ hỏi: "Chuyện xử lý tốt sao? Không có chuyện gì chứ?" Cô chỉ là lo lắng anh xảy ra chuyện gì mình không biết, hiện tại anh trở lại, biết anh không có chuyện gì rồi, cô cũng yên lòng.
Tô Dịch Thừa nhàn nhạt gật đầu với cô, nói: "Ừ, đều xử lý tốt, không có chuyện gì."
An Nhiên khẽ cười cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, nửa chống người muốn ngồi dậy, hỏi: "Anh ăn tối chưa? Có phải quá bận rộn hay không?"
Tô Dịch Thừa cười cười, ấn lấy cô không để cho cô ngồi dậy, vừa nói: "Đừng, đừng lo lắng cho anh, anh sẽ tự mình chuẩn bị đồ ăn."
An Nhiên lắc đầu, sờ sờ bụng, cười khẽ le lưỡi nói: "Em cũng còn không có ăn, em cũng thật là đói."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, có chút không đồng ý nói: "Em đã trễ thế này còn không có ăn, em không biết mình hiện tại đang mang thai không? Sao có thể để đói bụng như vậy?"
An Nhiên bĩu môi nói: "Em chờ anh trở về nha, ai biết làm sao cũng đợi không được."
Khẽ thở dài một tiếng, Tô Dịch Thừa vuốt mặt của cô nói: "Em hiện tại không giống với lúc bình thường, sau này đừng chờ anh, ít nhất đừng để đói bụng chờ anh, biết không?"
An Nhiên gật đầu, sau đó nở nụ cười nói: "Tối nay món ăn tất cả là do em làm, ở trong tủ lạnh, chờ một chút lấy ra hâm lại có thể ăn, mùi vị không tệ nha." Trong giọng nói còn mang theo tự hào.
Tô Dịch Thừa cũng cười, ngắt cái mũi của cô, nói: "Anh đi hâm nóng thức ăn, em ở đây, rhâm nóng xong anh mang cho em."
An Nhiên gật đầu, cười vẻ mặt thỏa mãn.
Sáng ngày thứ hai tới lúc Tô Dịch Thừa đã đi làm, lúc An Nhiên còn đang đánh răng Lâm Lệ gọi điện thoại tới, giọng nói rất gấp.
"An tử, mi xem đoạn video trên mạng hôm nay chưa?"