à tình cảm, căn bản là không thể nào quay lại từ đầu, nói anh có tính sạch sẽ về mặt tình cảm cũng được, anh sẽ không tha thứ cho sự phản bội.
Một lần nữa bật bếp lên đun nước, trong lúc đợi nước sôi, điện thoại vừa ngắt không tới mười giây lại vang lên, vẫn là Lăng Nhiễm. Tô Dịch Thừa cau mày, đưa tay trực tiếp từ chối, lần này đến nhận cũng chẳng muốn.
Dường như cô ta đang đọ kiên nhẫn với anh, anh cứ từ chối thì cô ta lại gọi, như là muốn gọi đến khi anh nghe mới thôi.
Sau ba lần dập máy, đến lần thứ tư, Tô Dịch Thừa tắt cái bếp ga đang cháy, nhận điện thoại, không đợi Lăng Nhiễm mở miệng, nói thẳng: "Lăng Nhiễm, cô làm thế này là có ý gì?"
Lăng Nhiễm ở bên kia điện thoại cười lạnh chỉ trích nói: "a, Tô Dịch Thừa, tôi biến thành như bây giờ cũng là do anh làm hại! Hồi đó nếu không phải anh —"
Tô Dịch Thừa không đợi cô ta nói hết, liền mở miệng ngắt lời: "nếu mà cô cố ý gọi điện cho tôi là muốn ôn chuyện với tôi, như vậy thì không cần thiết, tôi không muốn nghe, hơn nữa Nếu như ngươi cố ý gọi điện thoại tới là muốn cùng ta ôn chuyện nhớ lại trải qua lời mà nói..., như vậy không có cần thiết, ta cũng không muốn nghe, hơn nữa xin cô làm rõ lại, là cô phản bội tôi trước!"
Từ trước đến nay anh đều cho rằng mình là một người đàn ông truyền thống, đối với tình cảm lại càng truyền thống hơn, khi yêu một người anh có thể một lòng trả giá, có lẽ khi bận rộn anh sẽ sao nhãng cái gì, nhưng mà lúc anh yêu một người, nhất định trong lòng chỉ chứa một mình cô ta, sẽ không cho người phụ nữ khác bất kỳ cơ hội nào, đây là thái độ của anh với tình cảm, nhưng mà tương tự như thế, nếu đã quyết định từ bỏ, anh sẽ làm rất dứt khoát, không hề dây dưa, đây là phương pháp làm giảm tổn thương xuống thấp nhất mà anh biết, cho mình cũng như cho người khác đều thế.
"Ha ha." Lăng Nhiễm cười lạnh, chỉ nói: "tốt, chúng ta không nói chuyện trước kia, vậy Lăng gia chúng tôi và Tô gia nhà anh coi như là có giao tình đi."
"Nếu cô nói chuyện này, như vậy tôi chỉ có một câu, người không phạm ta, ta không phạm người!" Trước đây không phải là anh không muốn cho Lăng Xuyên Giang cơ hội, chẳng qua là ông ta không nên động tới An Nhiên, anh không phải là không bận tâm đến tình cảm gì đó, mà là vì người phá vỡ tất cả trước là bọn họ!
"Lần này anh nhất định phải quyết tuyệt như vậy sao!" Quyết tuyệt đến mức khiến cha cô không có cơ hội xoay mình, thậm chí còn phải sống nửa đời sau trong tù!
"Có chỗ nào tôi toan uổng ông ta sao?" Tô Dịch Thừa hỏi ngược lại, anh sẽ không hèn hạ, tự nhiên đi làm oan người khác, những tài liệu anh tập hợp được đều là bằng chứng xác thực, từng khoản từng khoản đều có thời gian và sự việc tương ứng, tuyệt không hề oan uổng ông ta chút nào.
"Nhưng mà anh ——" Lăng Nhiễm như là còn muốn nói gì, nhưng mà Tô Dịch Thừa đã bắt đầu không kiên nhẫn, chỉ nói: "xem lại rốt cuộc bản thân mình đã làm gì người khác, đừng một mực thấy người khác nợ cô cái gì. Tôi sẽ không nhận thêm cuộc điện thoại nào của cô nữa, đừng có gọi đến nữa." Nói xong, liền cúp điện thoại.
Đưa tay xoa xoa chân mày đau nhức, liền ném điện thoại sang một bên.
Đến khi An Nhiên tắm rửa xong đi ra khỏi phòng, đúng lúc Tô Dịch Thừa đang dưới cà chua lên trên mì.
An Nhiên nhìn thấy, cười nói: "a, là mì sở trường của em."
Tô Dịch Thừa nhéo nhéo mũi cô, để cô ngồi xuống ghế cao rồi đưa đũa và thìa cho cô, mình thì ngồi xuống đối diện cô: "còn hơi nóng, ăn từ từ."
"Ừ." An Nhiên vừa gật đầu vừa cầm thìa múc miếng canh, sau đó nét mặt cứng lại, sau đó dùng đũa gắp mì, thổi thổi, rồi thả vào miệng, chỉ thấy nét mặt kia càng nghiêm túc hơn.
Tô Dịch Thừa nhìn sắc mặt không vui của cô, nhíu mày, cúi đầu ăn một miếng, mùi vị không tệ lắm, hẳn là không có vấn đề gì mới phải a!
Lại thêm miếng trứng gà và cà chua, lần này, sắc mặt An Nhiên liền méo xệch, nhìn Tô Dịch Thừa, vẻ mặt ủy khuất, vẻ mặt đau khổ, bộ dạng muốn khóc.
Tô Dịch Thừa sửng sốt, hỏi vội: "sao thế, không hợp khẩu vị?"
Thấy An Nhiên vô tội lắc đầu, bĩu môi nói: "đều tại anh, sao lại làm mì này, bây giờ ngay cả mì sở trường của em cũng không ngon như anh làm, về sau em còn làm cái gì cho anh ăn a!"
Tô Dịch Thừa sửng sốt một chút, một lúc lâu mới kịp phản ứng, cười to đưa tay vuốt vuốt đầu cô, chiều chuộng nói: "đồ ngốc."
"Em quyết định, từ ngày mai, nhất định em phải học tập tài nấu nướng với thím Trương!" Vẻ mặt An Nhiên rất nghiêm túc, như là đã hạ quyết tâm rất lớn.
Tô Dịch Thừa chỉ là cười, cũng không phát biểu ý kiến.
Ăn no, uống đủ rồi, Tô Dịch Thừa cầm quần áo đi vào nhà tắm tắm, mà An Nhiên thì lại nằm lên giường, vì mới ngủ một giấc, bây giờ cũng không buồn ngủ lắm, nằm trên giường cầm tạp chí trên tủ đầu giường tùy ý lật xem.
Thế nhưng mà không biết vì sao, hai chân cứ cảm thấy khó chịu, cảm như có cái gì đè lên vậy, còn mỏi nhừ nữa.
Khi Tô Dịch Thừa đi ra khỏi phòng tắm, thấy An Nhiên đang nửa ngồi lấy tay bóp bóp chân của mình, bóp mệt rồi thì buông thõng tay xuống.
Dùng khăn lau tóc gần khô, rồi đặt khăn sang một bên, tiến lên ngồi cạnh người cô, hỏi: "sao thế?" Vừa nói, vừa cầm chân cô lên, đặt lên đùi mình.
An Nhiên nhíu nhíu mày, buồn rầu nói: "chân rất nhức mỏi."
Tô Dịch Thừa cười cười, kéo tay cô ra, tay mình tiếp nhận công việc vừa rồi, vừa cười nói: "đi một ngày, hẳn là mỏi rồi, huống chi em còn đang mang thai."
"Mới bốn tháng thôi."
Tô Dịch Thừa vừa bóp chân cho cô, vừa nói: "nhưng mà em chính là mang thai đôi a, bác sĩ cũng nói, bụng em bây giờ không khác gì bụng người khác chửa 6 tháng."
"Làm sao bây giờ, trước đây em còn tìm Lâm Lệ để cô ấy giúp hỏi thăm quán chụp ảnh!" An Nhiên lẩm bẩm, cô còn muốn chụp ảnh đẹp đẹp nữa!
"Không sao, chúng ta đưa đứa bé theo." Tô Dịch Thừa an ủi.
An Nhiên đột nhiên im lặng, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm anh.
Tô Dịch Thừa buồn cười hỏi: "sao thế?"
An Nhiên lẩm bẩm, nhìn hỏi anh: "anh nói em mang thai rồi có phải trở nên thật xấu xí?" Sau khi mang thai, dường như luôn không nhịn được mà suy nghĩ nhiều hơn, cô cảm thấy cô sắp trở nên không giống mình.
Tô Dịch Thừa cười khẽ, buông chân cô ra, sau đó đi lên ngồi, kéo cô vào lòng, cười nói: "đồ ngốc, suy nghĩ lung tung cái gì, bà xã anh vẫn xinh đẹp như trước đây."
"Đâu ra, rõ ràng béo hơn trước rất nhiều!" Anh chỉ biết dỗ dành cô, vừa rồi khi tắm, cô đã soi gương rồi, cảm thấy cả người trở nên béo hơn nhiều, đâu có chỗ nào giống trước kia.
"Thật." Tô Dịch Thừa trọng trọng gật đầu, nói, "anh cảm thấy quả thực xinh đẹp hơn trước, anh thích cảm giác sờ sờ thịt em." Vừa nói, cái tay kia cũng bắt đầu di chuyển trên người cô.
"Biến, anh đồ háo sắc!" An Nhiên tức giận vỗ tay anh, cả người bị anh di dời sự chú ý, đề phòng cái tay xấu xa của anh.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ tiến tới bên tai cô, tà mị nói: "anh thích em bây giờ, bởi vì nơi này cũng trở nên to hơn rồi." Vừa nói, vừa đưa tay trực tiếp đặt lên trước ngực cô.
Sắc mặt An Nhiên phiếm hồng, một tay bắt được tay anh: "anh đồ lưu manh!"