Thang máy đinh tới một tiếng, Tô Dịch Thừa nắm tay An Nhiên từ trong thang máy đi ra ngoài, đợi lúc hai người đi tới cửa của Cố gia, nhìn trên cửa kia viết chữ phúc, giơ tay lên vừa định nhấn chuông cửa, thì An Nhiên đột nhiên mạnh mẽ kéo tay của Tô Dịch Thừa.
Quay đầu nhìn cô, chỉ thấy thần sắc của cô có chút khẩn trương, lại có chút bối rối. Cười khẽ đưa tay sờ sờ đầu của cô, cười nói, "Chỉ là về nhà của mình mà thôi."
An Nhiên cười khan kéo kéo môi, ngập ngừng nói: "Em, em chỉ là, chỉ là không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào." Cô cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì đi đối mặt với bọn họ, không biết sau khi vào cửa câu nói đầu tiên nên nói cái gì, thật giống như trải qua chuyện ngày hôm qua, hết thảy đều trở nên có chút không giống như lúc trước, rõ ràng vẫn là những người như vậy, nhưng hoàn toàn không biết nên dùng thái độ gì đi đối mặt, đi nói chuyện.
Tô Dịch Thừa có chút buồn cười đưa tay nhéo cái mũi của cô, nói: "Đứa ngốc, nơi này là nhà của em, bên trong chính là cha mẹ của em, là người thương yêu em hơn hai mươi năm là chỗ em đã sinh sống hơn hai mươi năm, chẳng lẽ cũng bởi vì chuyện ngày hôm qua là có thể thay đổi hai mươi mấy năm tình cảm sao?"
An Nhiên bị anh nói có chút sửng sốt, trong lúc nhất thời không nói ra lời, chỉ có thể lẳng lặng lắc đầu.
Thấy cô lắc đầu, Tô Dịch Thừa lại nói: "Em cũng cho là không thể thay đổi đúng không, vậy em còn lo lắng vấn đề thái độ gì nữa, giống như trước kia thôi, nên làm như thế nào thì làm như thế đó, bởi vì hết thảy cũng không có thay đổi, nhà bên trong cũng là nhà trước kia, thiết kế bài biện cũng không có thay đổi, người ở bên trong vẫn là người trước kia, sau khi em đi vào vẫn gọi bọn họ là ba mẹ, một chút cũng không thay đổi, không phải sao!"
Nghe vậy, An Nhiên có chút hiểu ra, nhìn anh cười cười, dùng sức gật đầu, "Ừ."
Tô Dịch Thừa cười cười, lúc này mới gật đầu, tay ấn lên chuông cửa ở bên cạnh, cách cửa, bọn họ có thể nghe thấy thanh âm chuông cửa vang lên bên trong, "Ting tong. . . . . ." Có chút hồi âm du dương.
Tô Dịch Thừa thu tay lại, một lần nữa cầm tay An Nhiên, giờ phút này An Nhiên đã không có cứng ngắc khẩn trương như vừa rồi, cô khẽ vui vẻ quay đầu cười cười.
Cửa rất nhanh được mở, là Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn hai người cùng nhau mở cửa, lúc cánh cửa này mở ra, đã nhìn thấy hai người cười nhạt đứng ở cạnh cửa, nhìn hai người ngoài cửa, cười nói: "Đã về rồi." Ánh mắt thẳng tắp nhìn An Nhiên bên cạnh Tô Dịch Thừa, không hề chớp mắt.
Chỉ thấy An Nhiên giống như bình thường, cười cất giọng kêu lên: "Ba, mẹ."
Một bên Tô Dịch Thừa cũng cười giống như An Nhiên, kêu: "Ba, mẹ, chúng con đã trở lại."
Lâm Tiểu Phân có chút cảm động, có chút cảm tính lấy tay che miệng, cố nén nước mắt sắp chảy ra, không được lưu loát mà gật đầu, giọng cũng có chút nghẹn lại đáp: "Ừ."
Cố Hằng Văn nhìn bọn họ nặng nề gật đầu, cũng không có mở miệng nói gì.
An Nhiên khiến cho mình giống như lúc trước, đi tới trực tiếp kéo tay Lâm Tiểu Phân liền đi vào trong phòng, vừa đi vừa làm nũng với Lâm Tiểu Phân nói: "Con thật lâu không có ăn đồ ăn của mẹ làm rồi, buổi tối ăn cái gì, con nhất định phải ăn no mới được!"
Lâm Tiểu Phân cười, nhanh chóng nói: "Có tôm ướp rượu, còn có thịt kho tàu, cá hấp hoa quế, rau muống xào tỏi, toàn là món con thích ăn."
Nghe vậy, An Nhiên cong lên chân mày cười càng lợi hại hơn, tâm tình tốt nói: "Con chỉ biết mẹ tốt với con nhất."
Cố Hằng Văn nhìn hình ảnh hai mẹ con ôm nhau, vừa cười vừa lắc đầu.
Tô Dịch Thừa nói với Cố Hằng Văn: "Ba, chúng ta có cần đánh tiếp ván cờ lần trước không, con còn chưa phá giải thế đánh được."
Nghe vậy, Cố Hằng Văn nhìn anh một cái, cười, nói thẳng: "Tốt, chúng ta vào thư phòng." Vừa nói vừa xoay người đi vào trong thư phòng.
"Dạ." Tô Dịch Thừa cười đáp ứng, theo đuôi Cố Hằng Văn cùng vào thư phòng.
Thật ra thì cũng không chờ Tô Dịch Thừa cùng Cố Hằng Văn hai người phân cao thấp với nhau xong, phía ngoài Lâm Tiểu Phân liền la hét để cho bọn họ cùng đi ra ăn cơm. Cho nên hai người cũng chỉ đành phải đứng dậy, đợi ăn cơm xong rồi trở về chơi tiếp ván cờ này.
Buổi tối, bàn cơm là do Lâm Tiểu Phân hôm nay xin nghỉ một ngày ở nhà làm, sáng sớm đã phải đi ra chợ mua những nguyên liệu nấu ăn mới nhất, sau khi trở về lại lập tức xử lý nêm nếm chờ để cho thức ăn kia ngấm gia vị. Đợi xế chiều ăn cơm xong, Lâm Tiểu Phân vẫn ở trong phòng bếp bận rộn, trước mấy phút đồng hồ mới vừa hết bận thì bọn An Nhiên đến, lúc này mới coi như là chân chính làm xong.
Ở Cố gia bàn cơm bốn cạnh đều ngắn, bốn người mỗi người phân ngồi vào một chỗ, tối nay thức ăn trên bàn có thể nói là mười món thì cũng đều là mười món An Nhiên thích ăn, hoàn toàn là vì chuẩn bị cho An Nhiên.
Gắp một khối thịt cá lớn thả vào trong chén của An Nhiên, Lâm Tiểu Phân vừa nói: "Người mang thai phải ăn nhiều cá, ăn nhiều cá, đứa nhỏ lớn lên mới xinh đẹp."
Nghe vậy, An Nhiên vội vàng gật đầu, ăn mỗi món ăn mẹ cô gắp cho, gần đây tình trạng nôn nghén bắt đầu giảm bớt đi, cũng không đến mức ngửi thấy mùi thức ăn gì đó liền bị ói ra, nếu như lúc này là thời gian trước khẳng định sẽ nôn hết, hiện tại khẩu vị của An Nhiên so sánh với trước tốt hơn rất nhiều, đói cũng mau, trong nhà luôn phải chuẩn bị một ít bánh bích quy cùng ít bánh ngọt, như vậy khi An Nhiên đói bụng vừa lúc có thể lấy ra trực tiếp ăn.
Bữa cơm này ăn vô cùng dễ dàng, ai cũng không có chủ động nhắc tới chuyện ngày hôm qua, hết thảy vô cùng bình thường giống như dĩ vãng.
Ăn xong cơm tối, lúc mấy người ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, chỉ thấy nụ cười trên mặt Cố Hằng Văn từ từ thu lại, sau đó nhìn An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa nói: "Tối hôm qua cha cùng Tiểu Phân thương lượng cảm thấy có một số việc chúng ta hẳn là nên nói cho các con biết."
An Nhiên ngồi ở bên cạnh Tô Dịch Thừa, nắm tay của anh, lúc nghe thấy Cố Hằng Văn nói như vậy thân thể có chút cứng đờ, lại bị Tô Dịch Thừa nắm chặt tay, quay đầu nhìn cô, chỉ thấy anh đối diện với cô cười nhàn nhạt, giống như đang nói cho cô biết tất cả cũng không có chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Thấy bọn họ hai người cũng không có nói chuyện, Cố Hằng Văn lại nói: "Có một số việc, có lẽ để cho mẹ của các con nói có thể rõ ràng dễ hiểu hơn chút ít." Nói xong, quay đầu trực tiếp nhìn Lâm Tiểu Phân đang ngồi ở bên tay trái của ông trên ghế sa lông, gật đầu với bà.
Lâm Tiểu Phân quay đầu một cái, nhàn nhạt gật đầu với ông, sau đó chậm rãi mở miệng, nói: "Năm đó. . . . . ."
Thì ra năm đó Đồng Văn Hải cùng Lâm Tiểu Phân là người cùng một thôn, thật sự có chút như phim truyền hình hay chiếu, thì ra là hai người ban đầu giống như An Nhiên cùng Mạc Phi lúc trước, cũng là bạn học, vốn là hai người trao đổi cũng không nhiều, nhưng mà sau khi hai người cùng thi vào đại học, bởi vì là cùng một nơi đi tới, lại cùng là độc thân ở bên ngoài, cứ như vậy hai người liền chầm chậm bắt đầu quen thuộc với nhau. Sau đó cũng giống như những nam nữ khác, đi lại gần cũng từ bạn bè mà phát triển thành tình yêu.
Tình yêu của hai người phát triển vô cùng thuận lợi, tất cả so sánh với Lâm Tiểu Phân tưởng tượng còn muốn tốt đẹp hơn. Đồng Văn Hải là một nam nhân rất lãng mạn, rất biết nói những lời ngon tiếng ngọt chọc cho người khác vui vẻ, cũng làm cho cuộc sống khô khan nhàm chán ở đại học của Lâm Tiểu Phân có nhiều niềm vui.
Bởi vì là người cùng thôn, lại cùng học chung một đại học, lại còn là hai người yêu nhau, điều kiện ban đầu của họ như nhau, chưa nói tới giàu có, thậm chí còn có chút khó khăn, cho nên rất nhanh hai người bọn họ vì muốn tiết kiệm chi tiêu mà cùng nhau ở bên ngoài bắt đầu ở chung. Thời điểm đó không thể so sánh với hiện tại, không có kết hôn mà sống chung một chỗ, lúc đó coi như là hành động khác người. Một vài bạn học tất cả đều khuyên Lâm Tiểu Phân bảo bà không nên vọng động, hai người yêu nhau ở cùng dưới một mái nhà, tất cả mọi người quá rõ ràng sẽ phát sinh cái gì, mà trong chuyện này người bị lỗ lã luôn là phụ nữ. Nhưng mà Đồng Văn Hải khi đó biểu hiện đích thực thật tốt quá, cũng quá lãng mạn, đối với bà chiếu cố cẩn thận, cùng suy nghĩ cho bà nhiều, nên Lâm Tiểu Phân vẫn dứt khoát kiên quyết dọn ra ngoài thuê nhà cùng Đồng Văn Hải.
Ở vào thời điểm đó, một cô gái có thể giao mình cho một nam nhân, vậy nhất định là nhận định người nam nhân kia là người mình có thể dựa vào cả đời. Cho nên dù lúc đó nhận lấy rất nhiều lời đồn đại, nhưng mà lại có thể ở cùng người đàn ông mà mình yêu, Lâm Tiểu Phân vẫn vui vẻ nhận lấy hết ủy khuất.
Phụ nữ rất là dễ dàng thỏa mãn, lúc bị hãm sâu trong tình yêu thì liền cho rằng tình yêu là tất cả, do đó xem nhẹ những nhân tố thực tế.
Sau khi bọn họ ở chung được một năm, chuyện của bọn họ truyền về tới nhà, cha của Lâm Tiểu Phân bởi vì con gái lén ở chung với nam nhân cùng một chỗ mà tức giận té xỉu tại chỗ trên mặt đất, lúc Lâm Tiểu Phân chạy trở về, cha của bà đã không cứu được, là tim đột quỵ, đưa đến bệnh viện không bao lâu liền ra đi, cha của bà thậm chí còn không kịp nhìn mặt con gái một lần cuối, mẹ Lâm bởi vì chuyện của ba Lâm tức giận ở tại chỗ liền tát Lâm Tiểu Phân một cái, chất vấn bà tại sao lại có thể làm ra chuyện tình không biết xấu hổ như vậy. Lâm Tiểu Phân cái gì cũng không nói, tùy ý cho mẹ mình đánh chửi, bà còn chưa có hồi phục lại tinh thần sau chuyện của ba Lâm.
Sau khi xử lý tốt hậu sự cho ba Lâm, mẹ Lâm cũng biết, nếu chuyện đã phát sinh, cho dù truy cứu cũng vô bổ, nhưng mà bà yêu cầu Lâm Tiểu Phân phải nhanh một chút kết hôn cùng Đồng Văn Hải, không thể tiếp tục không minh bạch ở chung như vậy, đây là yêu cầu duy nhất của bà, cũng là điều trước khi chết ba Lâm nói lời cuối cùng với mẹ Lâm.
Đối với nguyện vọng cuối cùng của ba, Lâm Tiểu Phân gật đầu đáp ứng, lúc quay trở lại trường đại học Lâm Tiểu Phân trực tiếp đem chuyện phát sinh trong nhà nói cùng Đồng Văn Hải, bao gồm cả chuyện mẹ của bà muốn bọn họ mau chóng kết hôn.
Nghe Lâm Tiểu Phân nói, Đồng Văn Hải có chút trầm xuống ôm Lâm Tiểu Phân vào trong ngực, ở nàng bên tai bảo đảm nói mình nhất định sẽ chăm sóc bà cả đời, để cho cha mẹ của bà biết con gái của bọn họ cũng không có chọn lầm người, nhưng mà đối với chuyện kết hôn, Đồng Văn Hải cũng không có chính diện đáp ứng, mà Lâm Tiểu Phân bởi vì hắn bảo đảm nên cho đây là đáp án của hắn, cũng không có liên tục hỏi tới.
Qua hơn một tháng, phía bên mẹ của bà lại cho người hỏi tới, hỏi bà đến lúc nào thì làm hôn lễ kết hôn. Lâm Tiểu Phân lúc này mới kịp phản ứng Đồng Văn Hải cũng không có chính diện trả lời vấn đề kết hôn với bà, đêm đó lại một lần nữa hỏi Đồng Văn Hải chuyện này, Đồng Văn Hải lại trầm mặc một lúc lâu, chỉ trả lời với bà, bọn họ bây giờ còn không có tốt nghiệp, hy vọng có thể chờ sang năm sau khi tốt nghiệp sẽ suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Lâm Tiểu Phân cự tuyệt tại chỗ, thật ra thì về kết hôn hay không, bọn họ chỉ là thiếu một tờ giấy cùng một hôn lễ, thậm chí bà có thể không cần hôn lễ, nhưng mà giấy hôn thú vẫn phải có, bởi vì cái này cũng là nguyện vọng của ba bà, bà không làm được gì cho cha của mình, chuyện này nhất định phải làm được cho cha bà! Huống chi, tình huống hiện tại của bọn họ, kết hôn bây giờ hay sau khi tốt nghiệp có gì khác nhau đâu, bà chỉ muốn một t