Tiệc tối hôm đó bởi vì Nghiêm Lực xuất hiện, sau đó Lăng Xuyên Giang bị mang bắt đi, liền vô thanh vô tức mà giải tán, cuối cùng tất cả mọi người cùng Trương bí thư nói mấy câu chúc phúc qua loa rồi tan cuộc, Tô Dịch Thừa bị Trương bí thư trực tiếp gọi vào thư phòng, mà An Nhiên lại bị Trương phu nhân kéo vào phòng khách nói chuyện.
Trong thư phòng, Trương bí thư khoanh tay mà đứng, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mà Tô Dịch Thừa thì đứng ở phía sau cách Trương bí thư vài bước, qua một lúc, hai người đều không có mở miệng.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp cũng rất sáng, vầng trăng cong cong tạo xung quanh nó vầng hào quang rất đẹp, có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng mỹ lệ.
Cứ như vậy đứng rất lâu, rồi nhẹ thán một tiếng, Trương bí thư mới chậm rãi mở miệng: "Tiếp qua vài năm, ông ta cũng đã nghỉ hưu rồi, sao lại như vậy." Trong giọng nói mang theo trầm trọng, một loại phiền muộn không nói nên lời.
"Ông ta cũng không nghĩ như vậy." Tô Dịch Thừa chỉ thản nhiên trả lời.
Trương bí thư quay đầu, nhìn anh, nói: "Tôi biết cậu vẫn tức giận ông ta lần trước đâm cậu một dao."
"Tài liệu cháu chuyển lên đều là sự thật, cũng không có nửa điểm làm giả." Tô Dịch Thừa giải thích nói, "Chú Trương, cũng không phải cháu không đi trêu chọc người khác thì người khác sẽ không đến trêu chọc cháu, có đôi khi quyền lợi của chiếc ghế kia dụ hoặc người như thế, ông ta sợ cháu gây trở ngại đến lợi ích của ông ta, cho nên luôn cố gắng nghĩ biện pháp đem cháu trừ bỏ, cháu không có khả năng cứ đứng như vậy ở một chỗ chờ người khác tới giết cháu."
Trương bí thư nhìn anh, cuối cùng lắc đầu, "Thôi." Ông cùng Lăng Xuyên Giang cộng sự lâu như vậy, có thể nói Lăng Xuyên Giang là do ông một tay mang lên, ông tự nhiên cũng biết một ít cách xử thế làm người của ông ta, kỳ thật về một ít sai lầm của ông ta, ông cũng biết, lúc trước còn đi tìm ông ta nói chuyện làm công tác tư tưởng, dù sao nhiều năm như vậy ai cũng đều không dễ dàng.
"Reng, reng, reng …."
Trương bí thư sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu lên, mắt nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại, lại nhìn Tô Dịch Thừa đang đứng, khẽ thở dài nhận điện thoại, người gọi điện thoại là Lăng phu nhân.
Tô Dịch Thừa nhìn mắt ông ta, gật gật đầu với ông ta, chỉ nói: " Chú Trương, cháu xin phép về trước ."
Trương bí thư chỉ gật gật đầu, khoát tay với anh.
Lúc đi ra thấy An Nhiên cùng Trương phu nhân ở trong phòng khách đang nói chuyện hăng say, Trương phu nhân kéo tay An Nhiên vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ, trên mặt hai người đều là mang theo vẻ mặt ý cười, xem ra thật sự cao hứng.
Thấy Tô Dịch Thừa đi ra, Trương phu nhân nhìn Tô Dịch Thừa cười mắng: " A Thừa này, chỉ biết đem vợ giấu đi, nếu như không phải ta hôm nay nhất định phải bắt cháu mang An Nhiên lại đây, cháu không phải là còn muốn cất giấu với ta chứ."
"Không có, An Nhiên da mặt cô ấy mỏng, hay thẹn thùng." Tô Dịch Thừa cười đi về phía hai người.
"Đi, ta nói chuyện rất hợp với An Nhiên, là mới quen đã thân." Trương phu nhân còn quay đầu nhìn An Nhiên, trưng cầu hỏi: "An Nhiên, cháu nói đúng không."
An Nhiên cười gật đầu, nói: "Dạ, cháu cùng dì là mới quen đã thân."
Tô Dịch Thừa mất mặt sờ sờ cái mũi, trong nội tâm nói thầm, cũng không biết là ai lúc vừa mới tới trên đường kéo hắn hỏi dì Trương là người như thế nào, dễ nói chuyện không, có hòa nhã không...
Đưa hai người Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên ra trước sân nhỏ, Trương phu nhân trong nội tâm còn có chút không nỡ, có lẽ là liên quan đến việc không có con cái, trong nhà cả ngày vắng lặng, cũng không có thực sự náo nhiệt.
Kéo tay An Nhiên, không thả để cho cô đi, nói: "An Nhiên a, nếu không hai người các cháu ở lại đây một đêm đi, dù sao trong nhà phòng cũng nhiều."
An Nhiên buồn cười nhìn bà, nói: "Dì à, cháu sau này sẽ còn đến thăm dì."
Trương phu nhân có chút thất vọng, lại cũng chỉ có thể gật gật đầu. Cũng lần nữa dặn dò bọn hắn trên đường lái xe cẩn thận, đi chậm một chút.
Ngồi ở trong xe, An Nhiên nhìn anh, nhịn không được hỏi: "Chuyện vừa rồi của Lăng thị trưởng có liên quan đến anh sao?" Cô vừa mới rõ ràng nghe thấy Lăng Xuyên Giang nói xem như cậu lợi hại, lời này khi đó bên người không có người khác, rõ ràng là nói với Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn mắt của cô, quay đầu tiếp tục nhìn giao lộ phía trước, chỉ thản nhiên gật đầu, nói: "Anh chuyển tài liệu."
An Nhiên gật gật đầu, có chút trầm mặc, quay đầu nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, có chút lầm bầm lầu bầu nói: "Quan trường không phải là như thế sao, lúc trước là ông ta hãm hại tố cáo anh, dù sao ai cũng đừng sống yên ổn."
Tô Dịch Thừa cười khẽ lắc đầu, anh biết cô lại suy nghĩ sai cái gì rồi. Buông một tay, cầm tay của cô, không có quay đầu, hỏi: "Lại miên man suy nghĩ cái gì?"
An Nhiên quay đầu nhìn anh, tay siết bàn tay của anh: "Anh hôm nay tố giác ông ta, ngày mai lại có người sẽ đến tố giác anh sao? Còn có thể giống như lần trước sao?" Bản thân cô đều phát hiện, tựa hồ sau khi mang thai sau mình đặc biệt dễ đa sầu đa cảm, không có cái gì cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Tô Dịch Thừa có chút bị cô đả bại, nhìn ánh mắt cô, biết hiện tại không trả lời cô cô liền miên man suy nghĩ tiếp tục, đơn giản trực tiếp đưa xe đậu ở ven đường, kéo lấy tay cô nắm lấy, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "An Nhiên, ở trong mắt em anh là người không có nguyên tắc như vậy sao?"
An Nhiên lắc đầu, nhìn anh có chút không hiểu, anh rất ưu tú, đây là ngay từ đầu cô đã biết, hơn nữa chưa từng có nghi ngờ gì.
"Vậy em nghĩ vì sao anh sẽ bị người ta tố giác và hãm hại?" Nói xong, Tô Dịch Thừa có chút sủng nịnh nhéo nhéo cái mũi của cô.
"Em, là do em sợ còn có thể xảy ra một lần như vậy nữa." Nhìn anh, An Nhiên nhỏ giọng nói thầm.
"Đứa ngốc." Bàn tay to xoa xoa tóc của cô, "Lần trước là do bọn họ cố ý tìm cách hãm hại, hoàn toàn không có chuyện gì, anh không có buông bỏ nguyên tắc để xảy ra sai lầm, chúng ta căn bản không cần sợ. Tổ điều tra bọn họ cũng phải dựa vào căn cứ cùng manh mối cung cấp mà đi vào điều tra. Không có người tùy tiện chỉ bằng tài liệu mà trực tiếp đến phán định, điều tra hết tất cả đều là vấn đề cần thiết."
"Thật sự?" An Nhiên không xác định, còn có chút nửa tỉnh nửa nghi hoặc nhìn anh.
"Đương nhiên là thật." Tô Dịch Thừa cho cô một câu trả lời khẳng định thuyết phục, tay lại lần nữa vuốt ve khuôn mặt của cô, nói với cô: "An Nhiên, tin tưởng anh, chỉ có một lần ngoài ý muốn như vậy thôi, lần giáo huấn đó, để anh sẽ không để sai lầm đó tái phạm lần nữa, làm cho người khác có thể thừa cơ mà vào."
An Nhiên còn thật sự nhìn anh, một hồi lâu sau mới bình tĩnh gật đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Kỳ thật em đều biết đến, cũng đều tin tưởng, nhưng mà vẫn không nhịn được lại miên man suy nghĩ."
Tô Dịch Thừa đưa tay ôm cô vào trong ngực, tay nhẹ nhàng vỗ về cô, ôn nhu ở bên tai của cô nói: "Anh biết, tất cả anh đều biết."
"Ừ." An Nhiên ôm lại anh, lực đạo thoáng có chút dùng sức.
Có đôi khi giới truyền thông đưa tin tức là một tập thể lợi hại, cho dù đã phong tỏa tin tức ở nhiều phương diện, bọn họ vẫn có khả năng đào ra tin tức đưa lên. Về chuyện Lăng Xuyên Giang bị Ban Thanh Tra Kỷ Luật điều tra vào mấy ngày sau đã bị báo ‘thành phố Giang thành\' lôi toàn bộ ra, thậm chí ngay cả tiến độ điều tra, Lăng Xuyên Giang lợi dụng công chức thu tiền hối lội của người ta đến gần hơn năm trăm vạn tệ, trong đó còn có nhiều nhà máy xí nghiệp dính líu vào, tin tức như vậy bị tuôn ra khiến tất cả mọi người ồ lên.
Tô Dịch Thừa vẫn như trước vội vã cho hạng mục đô thị khoa học công nghệ, mà các hạng mục đấu giá trong đô thị khoa học công nghệ cũng dần dần đi vào quỹ đạo, không giống như lúc trước, cũng không đến mức làm việc đến không thấy người.
Bất quá thời gian gần đây Tô Dịch Thừa cũng bắt đầu rảnh rỗi, An Nhiên bên này phản ứng có thai đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ, cả người không có khẩu vị gì, ngửi được một chút mùi vị liền nôn lợi hại, nguyên bản thím Trương ba ngày qua dọn dẹp một lần, hiện tại bởi vì phản ứng lúc mang thai của An Nhiên nghiêm trọng, mà Tô Dịch Thừa bên này lại bận việc, hiện tại chỉ có thể để cho thím Trương mỗi ngày đi qua chăm sóc .
Tần Vân cùng Lâm Tiểu Phân cũng vẫn là cách ngày đem canh gà cho cô, lúc trước uống canh gà còn rất tốt, nhưng mà hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi gì thôi, thì có chút chịu không nổi, trực tiếp chạy vào toilet nôn hết, cái này sợ tới mức Tần Vân cùng Lâm Tiểu Phân cũng không dám đem canh nóng lại đây nữa. Tần Vân cũng không biết là làm sao nghe được, nói ăn trứng bồ câu đối với phụ nữ có thai rất tốt, cho nên, sau khi không đem canh tới đây cách mấy ngày lại đem một túi trứng chim bồ câu tới đây, rồi ở cùng với An Nhiên lúc ban ngày. Bởi vì lo lắng đến việc công tác của Tô Dịch Thừa, mà An Nhiên chỉ có một mình, nên lo lắng cho cô khi đi ra khỏi cửa, Lâm Tiểu Phân thường nấu chút ít đồ ăn An Nhiên thích ăn mang tới cho cô.
Mang thai thật sự sẽ thay đổi một khẩu vị, trước kia thích, hiện tại chỉ cần ngửi một chút mùi vị liền chịu không nổi, trước kia không thích, hiện tại lại luôn không giải thích được mà muốn ăn. Nhưng tóm lại vẫn là không có khẩu vị nhiều, miệng nhàn nhạt, ăn cái gì đều cũng không có hương vị. Ăn ít, mà lại nôn rất nhiều, như vậy một tuần tiếp theo, cũng không thấy An Nhiên béo lên, mà ngược lại gầy đi mấy ký. Tô Dịch Thừa nhìn vậy thẳng tắp cau mày, còn rất là đau lòng.
Đêm nay Tô Dịch Thừa tham gia một bữa tiệc trở về, An Nhiên đã ngủ, từ từ nhắm hai mắt nghiêng người nằm ở trên giường, gối đầu trên tay của anh.
Từ trên xuống dưới nhìn khuôn mặt của cô rõ ràng gầy yếu hơn so với trước, cằm cũng đều nhỏ, có chút đau lòng đưa tay sờ sờ khuôn mặt của cô, cúi đầu hôn xuống trán của cô.
Sau đó nhẹ nhàng xốc lên cái chăn đắp trên người cô, bàn tay to che ở trên bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng qua lại vỗ về, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, đừng giày vò mẹ nữa, ba rất đau lòng." Một bên nói xong, một bên nhẹ nhàng cúi người xuống, đem lỗ tai dán ở trên mặt bụng của cô, tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Bảo bối hiện tại phải ăn cơm, không thể kiêng ăn, sau này khi con đi ra, ba sẽ làm đồ ăn ngon cho con ăn."
"Ha ha..." Tiếng cười từ trên đỉnh đầu của Tô Dịch Thừa truyền tới, có chút thanh thúy, có chút dễ nghe.
Tô Dịch Thừa ngẩng đầu, thế này mới thấy An Nhiên đã tỉnh lại, đang mở to đôi mắt nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười. Bậc dậy thăm dò đi qua hôn môi của cô, một hồi lâu mới buông cô ra, tay thay cô chải chuốt lại mấy sợi tóc rơi loạn. Nhẹ giọng hơi có chút xin lỗi nói: "Đánh thức em?"
An Nhiên cười khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn trước mắt, lại nhìn anh có chút đau lòng nói: "Lại về muộn như vậy."
Không có trả lời câu hỏi của cô, cũng không có đi trước tắm rửa thay quần áo, chỉ cởi giầy, cởi áo vét, trực tiếp ở trên giường giang tay kéo cô vào trong ngực, để cho cô gối đầu trong ngực của mình. Cúi đầu hôn lên mi tâm của cô, hỏi: "Hôm nay vẫn còn nôn dữ dội sao?"
Tựa vào trong ngực anh, An Nhiên gật gật đầu, chậm rãi từ từ nhắm hai mắt, nội tâm có một loại an tâm nói không lên lời. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhẹ cười lên tiếng, đưa tay tức giận vỗ xuống ngực của anh, nói: "Hừ hừ, đều là anh không tốt, em như vậy đều không phải là vì anh \'tiểu tình nhân\' làm hại." Sợ đánh đau anh, nên tay đấm căn bản cũng không nặng.