ng tốt hơn, ông nói đúng không?" Tô Dịch Thừa nắm tay ông lão, nói rất rõ ràng.
Ông lão nhìn anh, hơn nửa ngày mới nói: "Nhưng mà hủy đi nhà của chúng tôi, các ngườinhư chúng tôi làm thế nào có chỗ để ở?"
"Chúng cháu đã đem tiền đền bù cho mọi người, nếu ông không nhận khoản bồi thường cũng không có vấn đề gì, ít hôm nữa, sau khi nhà nơi này xây dựng tốt, chính phủ sẽ căn cứ theo tình huống các gia đình đem phòng phân phối ra, đến lúc đó chỗ này vẫn là chỗ cũ, chỉ là chúng cháu đổi phòng mới cho ông mà thôi, hiện tại nếu như ông không có thể tìm ra chỗ ở mới chúng cháu có thể dàn xếp, chúng cháu ở đây có thể tận lực giúp các người tìm chỗ ở mới, tận lực không đi quá xa nơi này." Tô Dịch Thừa hứa hẹn nói với ông lão.
"Thật sự?" Ông lão có chút không quá tin tưởng nhìn hắn.
Tô Dịch Thừa trịnh trọng nói: "Cháu cam đoan với ông." Biểu tình thật sự rất nghiêm túc.
Bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, ông lão mới thật sự nói: "Được, tôi tin tưởng anh!"
Tô Dịch Thừa gật gật đầu, dặn ông lão phải nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng dặn vợ ông lão một bên chăm sóc tốt cho ông lão.
Sau đó lúc này mới xoay người đi về phía giường bệnh kia, hai đứa nhỏ nằm trên một giường bệnh, mở to mắt, hắc bạch phân minh, nhìn đặc biệt sạch sẽ. Trên mặt cái trán bị đập tróc da hiện tại đã dùng thuốc đỏ sát trùng bôi lên, tay cùng chân đều có băng gạc, nhìn làm cho người ta không khỏi đau lòng cho hai đứa nhỏ.
Bàn tay sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, Tô Dịch Thừa nhẹ giọng hỏi: "Bạn nhỏ, nói với chú, các cháu tên là gì?"
Hai đứa nhỏ bình tĩnh nhìn Tô Dịch Thừa, lại nhìn mắt nhau, một hồi lâu sau bé trai mới chậm rãi mở miệng, nhỏ giọng nói: "Cháu tên là mộc đầu, là anh trai."
Một bên cô bé cũng nhỏ giọng trả lời: "Cháu gọi là Đẳng tử, là em."
Tô Dịch Thừa nhìn bọn nhỏ mỉm cười, thả giọng mềm nhẹ nói: "Hôm nay các cháu không đến trường sao?"
"Ba ba nói hôm nay có người đến phá bỏ nhà của chúng cháu." Anh trai Mộc đầu nói.
"Mẹ nói để cho chúng cháu ở nhà bảo vệ nhà chúng cháu cho tốt." Em gái Đẳng tử tiếp lời nói: "Mẹ nói là người đó sẽ không đánh trẻ con, nếu bọn họ muốn phá, để cho chúng cháu ôm đùi bọn họ đừng để cho họ đi vào."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, hắn không có cách gì hiểu được cha mẹ của hai đứa nhỏ này, vì sao lại để cho đứa nhỏ tham dự đến chuyện tình như vậy, đứa nhỏ hẳn là vui vẻ, vô ưu vô lự, chẳng lẽ không phải sao?
Tay có chút đau lòng sờ đầu bọn nhỏ, thế này mới có chút trầm mặc đứng dậy. Quay đầu nói với Trịnh thư ký bên cạnh: "Đi ra mua một chút đồ ăn cho ông lão và hai đứa nhỏ, tiền cứ tính vào sổ sách của tôi."
Trịnh thư ký gật gật đầu, dẫn đầu xoay người ra khỏi phòng cấp cứu.
Tô Dịch Thừa lại dặn dò bác sĩ cùng y tá, nhất định phải chăm sóc tốt trị liệu vết thương cho ông lão cùng hai đứa nhỏ, đặc biệt còn phân phó y tá như thế nào đút đồ ăn cho hai đứa nhỏ, giúp bọn hắn nhanh chóng rửa mặt.
Lúc này mới ra khỏi phòng cấp cứu, đám phóng viên ký giả kia lại xông tới, Tô Dịch Thừa mày nhăn lại, chỉ trầm giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, đừng ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi."
Mọi người không nói chuyện theo lời rời khỏi, nhưng cũng bị sự cẩn thận của vị thanh niên phó thị trưởng này có chút động lòng.
Đi đến đại sảnh bệnh viện, Tô Dịch Thừa lúc này mới tiếp nhận phỏng vấn của bọn họ.
"Tô phó thị trưởng, đối với nguyên nhân chuyện lần này, anh có cảm tưởng gì."
"Tôi cảm thấy rất đau lòng, hơn nữa biết bị thương đến là ông lão cùng đứa nhỏ. Về chuyện giải tỏa di dời giữa đường có trở ngại cùng khó khăn chúng tôi đã có kế hoạch trước, trong việc xây dựng lại cùng phát triển chúng tôi hết thảy sẽ lấy đại cục làm trọng, cho nên tránh không được việc không hoàn toàn làm vừa lòng một bộ phận dân chúng. Nhưng mà tình huống như vậy lại đem người già cùng em nhỏ đẩy tới trước mặt, cá nhân tôi cảm thấy phi thường không nên!" Tô Dịch Thừa nói.
"Vậy về nguyên nhân chuyện lần này, Tô phó thị trưởng chuẩn bị xử lý như thế nào, công trình dỡ bỏ còn muốn tiếp tục tiến hành sao? Nếu người dân lại tiếp tục phản đối việc dỡ bỏ, các anh có phải sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế hay không?" Một kí giả khác có chút ác ý hỏi.
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn anh ta, bình tĩnh mở miệng nói: "Việc phá bỏ cái cũ là mở đường cho việc phát triển của Giang thành sau này, đây là có lợi về phía người dân, cho nên việc dỡ bỏ sẽ phải tiếp tục, về phần anh nói chính phủ có thể sử dụng sức mạnh cưỡng chế hay không, tôi nghĩ trước hết phải nói rõ, chính phủ của chúng ta cũng không phải là một tổ chức bạo lực, kỳ thật có một số việc chúng ta có thể cùng người dân không hiểu rõ nói chuyện giải thích rõ ràng, tôi tin tưởng chúng ta sau khi nói rõ với người dân việc phá bỏ là để tốt cho việc phát triển sau này của thành phố, vấn đề này sẽ được giải quyết tốt." Nói xong, trực tiếp nhấc chân chuẩn bị đi nói: "Tôi hiện tại chỉ có thể nói như vậy, về chuyện sau này đưa tin như thế nào, tôi rất hoan nghênh mọi người tiếp tục theo dõi."
"Tô phó thị trưởng, tôi nghe nói thời gian trước anh bị kỷ ủy gọi qua nói chuyện, theo tin tức, nói là anh thu tiền quà cáp của một công ty tới gần một trăm vạn, xin hỏi việc này có phải thật hay không?" Thấy anh phải đi, trong đó một phóng viên vội vàng chạy đến trước mặt anh, bình tĩnh nhìn anh hỏi.
Bước chân dừng lại một chút, Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn nhớ kỹ, một hồi lâu sau đạm cười mở miệng, nói: "Tin tức của anh rất linh thông a."
Bị anh nhìn có chút run sợ, nắm thật chặt micro trong tay, vị phóng viên kia lại nói: "Xin Tô phó thị trưởng trả lời vấn đề mới vừa rồi của tôi."
Tô Dịch Thừa gật gật đầu, mở miệng nói: "Tôi quả thật bị thị ủy mời đi phối hợp điều tra qua, nhưng mà nếu như điều anh vừa nói được thành lập, vậy anh cảm thấy tôi còn có thể đứng ở chỗ này nhận phỏng vấn của anh sao?"
"Ách." Người nọ sửng sốt, lập tức phản ứng lại đây: "Vậy nói cách khác anh không có thu lễ quà cáp của ai phải không?"
Tô Dịch Thừa nhìn mắt hắn, chỉ nói: "Tôi chưa từng có thu lấy lễ của bất luận kẻ nói." Nói xong, không hề cùng bọn họ nói thêm cái gì, trực tiếp xoay người đi về phía cổng chính của bệnh viện, kế tiếp anh còn phải đi đến đồn cảnh sát, gặp người dân cùng những người công nhân gây chuyện vừa rồi.
Lúc Tô Dịch Thừa đến sở cảnh sát Đồng Văn Hải đã đến trước anh một bước, đang cùng với cảnh sát nói chút gì đó, mặt khác có chút ngoài ý muốn là, giờ phút này Chu Hàn đang cùng công nhân phụ trách giải trình tình huống, nhưng mà nhớ tới công ty Chu Hàn đầu tư vào hạng mục này, ở trong này nhìn thấy hắn, cũng hợp tình hợp lý không có gì đáng tò mò hết.
Trong văn phòng thẩm vấn, mấy người dân ồn ào trước, nữ cảnh sát làm việc suýt nữa không thể trấn áp được trường hợp này.
Tô Dịch Thừa để cho nữ cảnh sát lui ra, chính mình đứng ở giữa những người dân đang kích động kia, cũng không có nóng lòng mở miệng nói vẫn đề dỡ bỏ, trước mở miệng hỏi: "Nơi này có cha mẹ của Mộc Đầu và Đẳng tử không?"
Một người phụ nữ trung niên dẫn đầu lên tiếng: "Tôi, tôi là mẹ của Mộc Đầu và Đẳng tử."
Mặt khác một nam nhân trung niên cũng đứng đi ra: "Tôi là con trai của Lưu Đại Thành."
Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, nhìn bọn hắn một hồi lâu, mới nói: "Các ngươi đi bệnh viện trước đi, ông lão cùng đứa nhỏ đều cần có người chăm sóc."
"Không có giải quyết vấn đề phá bỏ, chúng ta đều không đi." Người đàn ông kiên trì nói.
Người phụ nữ tựa hồ do dự, cuối cùng cũng phụ họa nói: "Đúng, hôm nay phải cho tất cả chúng tôi một lời giải thích, các người dựa vào cái gì đến phá nhà của chúng tôi"
Tô Dịch Thừa mày mặt nhăn căng chút, có chút nghiêm khắc nói: "Ở trong bệnh viện nằm là cha mẹ cùng con cái của các người, chẳng lẽ nhà ở so với họ còn quan trọng hơn sao?"
Người đàn ông cùng người phụ nữ đều sửng sốt, có chút không thể nói được điều gì.
Tô Dịch Thừa nhìn tất cả bọn họ liếc mắt một cái, lần này chầm chậm một tiếng, nói: "Các người đi bệnh viện trước đi, nơi này tôi sẽ nói chuyện cùng họ, bọn họ trở về cũng sẽ nói lại với hai người, lại có cái gì khác nhau chứ."
Nghe anh nói như vậy, con trai của ông lão cùng mẹ của hai đứa nhỏ, thế này mới đứng lên đi tới bệnh viện.
Tô Dịch Thừa nhìn một đám người dân còn mang theo tức giận như vậy, mở miệng nói: "Muốn xây dựng thành phố, việc phá bỏ đều là tốt cho việc phát triển sau này của thành phố, là chuyện tốt mới đúng, vì sao các người kiên trì không chịu phá bỏ, chẳng lẽ không muốn về sau sống ở nơi tốt trong một hoàn cảnh tốt hơn sao, lại nói, chỉ có một thành phố phát triển tốt, thì mọi người trong thành phố này mới có thể có cuộc sống tốt, chẳng lẽ không nên làm vậy sao?"
"Phát triển hay xây dựng lại cái gì chúng tôi đều không hiểu, đó đều là các người làm quan định đoạt, các người sẽ không quan tâm lợi ích của người dân chúng ta. Hiện tại nói muốn phá nhà xây dựng lại, cho một chút tiền như vậy mà được sao, hiện tại nhà giá cao hơn, cho một chút tiền như vậy, anh nói chúng ta sẽ đi nơi nào để ở? Không có nhà ở, để cho chúng tôi ở ngoài đường uống gió tây bắc sao!" Trong đó có người mở miệng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, các người xây dựng cái gì đều là cho chính các người, làm sao có thể nghĩ tới người dân chúng ta." Có người phụ họa nói.
"Đúng, cho chút tiền như vậy, nhà ở của chúng tôi khẳng định sẽ không cho các người phá, các người nếu thật muốn phá, như vậy liền phá trên thân người chúng tôi trước đi."
"Đúng đúng, khẳng định không cho phá!"
Mọi người ưu tư đều có chút kích động, ánh mắt nhìn giống như là ăn thịt người.
Tô Dịch Thừa căng mi nhíu mày, theo như anh biết, khoản tiền đền bù lần này cũng không ít, hỏi: "Các người nhận được bao nhiêu tiền đền bù?"
"Mỗi hộ bảy mươi vạn." Trong đó có người trả lời, "Hiện tại giá nhà cao như vậy, bảy mươi vạn làm sao có thể mua được nhà ở, các người là bức chúng ta, đuổi chúng ta đi!"
"Đúng vậy, đúng vậy..." Mọi người phụ họa.
Tô Dịch Thừa tâm trầm xuống dưới, theo như anh biết đến mỗi khoản tiền đền bù không thấp hơn trăm vạn, sao bọn họ nói chỉ có bảy mươi vạn, như vậy rất hiển nhiên khoản đền bù này đã có người rút bớt.
Nâng tay ý bảo bọn họ bình tĩnh lại, Tô Dịch Thừa mở miệng nói: "Có lẽ trong này có chút hiểu lầm, về chuyện này, tôi nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo."
"Nói chuyện với anh thì tính gì chứ?" Có người nghi ngờ hỏi.
"Tính, tôi là người tổng phụ trách đô thị khoa học công nghệ lần này, tôi nói cho mọi người một cái công đạo nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo!" Tô Dịch Thừa cam đoan nói.
Người dân nhìn nhìn, một hồi lâu sau mới có người đại biểu mở miệng nói: "Chúng tôi cũng bất quá chỉ là cầu một nơi có thể che gió che mưa có thể ở được mà thôi, việc xây dựng lại nếu thật sự đối với chúng tôi mới có lợi chúng tôi như thế nào không đồng ý, nhưng mà bây giờ bức chúng tôi đến tuyệt lộ, chúng tôi cũng không có cách nào khác. Chúng tôi có thể tin tưởng anh một lần, nhưng mà nếu như đến lúc đó còn như thế này, chúng tôi khẳng định là không dời ."
Tô Dịch Thừa gật đầu, cam đoan nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với mọi người."