Tô Dịch Thừa đưa ánh mắt nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, phía trên ghi lại hành trình của An Nhiên vào ngày hai tháng sáu, An Nhiên ở đường Quế Lâm trong một tiệm kim hoàn ‘ Ngân Thái bách hóa ’, đứng trước quầy thử đeo một sợi dây chuyền Trân Châu, mà nhân viên cửa hàng ở tiệm châu báu tận mắt nhìn thấy, Chu hàn trực tiếp đem sợi dây chuyền Trân Châu giá trị gần trăm vạn kia chuyển giao cho An Nhiên, phía trên thậm chí còn có ảnh lúc ấy bọn họ từ trong cửa hàng bước ra, do biên tập cắt ra khỏi camera, hai người bên trong có thể nhìn thấy rõ, họ lần lượt đi ra ngoài chính là Chu hàn cùng An Nhiên.
Nghiêm Lực lại lần nữa cầm qua hộp thuốc lá trên bàn, từ bên trong rút ra một điếu đốt xong rồi mạnh mẽ hít một hơi, sau đó nhả ra từng vòng khói trắng, vừa nói: "Bà xã của cậu thật không đơn giản a, dùng năm ngàn tệ để mua sợi dây chuyền Trân Châu giá trị gần trăm vạn, thật sự là lợi hại!"
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, dường như đã biết trước chuyện trên ảnh, đưa tay lật qua một trang, một ... tờ hóa đơn có giao dịch chi tiết tài khoản của An Nhiên cùng tài khoản của Chu hàn, xế chiều hôm đó, sau khi rời đi bách hóa một tiếng đồng hồ, An Nhiên quả thật đã từ trên tài khoản của mình chuyển cho Chu hàn, thậm chí ghi chú rõ lần là chuyển khoản này dùng —— mua dây chuyền Trân Châu.
"Cô ta cho là như vậy thì sẽ không có kẻ hở ư, nhưng mà cô ấy hình như không quá hiểu rõ, lấy giá thấp mua vào vật không có giá trị tương đương, so với giá thị trường xê xích quá lớn, như vậy cũng giống như nhận hối lộ." Nghiêm lực một bên hút thuốc một bên nói, "Đồng nghiệp bên Ban Thanh tra Kỷ Luật đã bắt đầu liên lạc với cô ấy."
Tô Dịch Thừa cau mày không vui, thả ra văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn ông ta, nói: "Tôi có thể gọi điện thoại cho cô ấy không?"
Nghiêm lực nhìn cậu ta, hồi lâu mới mở miệng nói: "Cậu cũng biết, cái này là không thể."
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm ông ta, anh biết mình yêu cầu có chút quá, nhưng anh chẳng qua là lo lắng, lo lắng hết thảy quá đột ngột, An Nhiên căn bản không có đầy đủ thời gian để chuẩn bị tiếp nhận, tối hôm qua cô ấy còn sợ vì mơ thấy ác mộng! Huống chi, hiện giờ cô ấy đang mang thai.
Nghiêm lực nhìn Tô Dịch Thừa lần nữa, rồi đem điếu thuốc lá cầm trong tay dụi tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, nói: "Đợi cô ấy tới đây, bản thân tôi cũng muốn xem thật kỹ một chút đến tột cùng là một cô gái như thế nào, mà có thể đem cậu mê đảo, ngay cả nguyên tắc của mình cũng bỏ qua."
"An Nhiên sẽ không làm chuyện như vậy." Anh nhớ được ban đầu cô đã nói, sợi dây chuyền kia là cô mua tặng cho Lâm Lệ, đó là lễ vật cô mua lúc Lâm Lệ kết hôn, chẳng qua là không nghĩ tới bọn họ lại lôi chuyện này ra.
Nghiêm lực nhìn anh, một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Cậu biết chuyện sợi dây chuyền này sao?"
Tô Dịch Thừa nhìn lại ông ta, gật đầu, thẳng thắn nói: "Tôi biết."
Nghiêm lực cau mày, tiếp tục hỏi: "Bởi vì chuyện dây chuyền, cho nên lần này cậu mới có thể loại bỏ nhiều ý kiến, cố ý đem hạng mục đô thị khoa học công nghệ cho một công ty hoàn toàn không có kinh nghiệm cùng năng lực như ‘ Hàn Hải bất động sản ’, phải không?"
"Không phải vậy, hạng mục cuối cùng của đô thị khoa học công nghệ được giao cho công ty ‘ Hàn Hải ’ không quá nhiều kinh nghiệm là kết quả bỏ phiếu cuối cùng trong hội đồng xét duyệt chúng ta, hết thảy đều đi đúng trình tự, hợp lý, không hề có một chút thiên vị nào." Tô Dịch Thừa nói chi tiết xong, vẻ mặt thản nhiên.
Nghiêm lực nhìn anh hồi lâu, sau đó cầm lấy văn kiện một lần nữa đứng lên, lúc xoay người đi ra ngoài, tay nắm lấy tay nắm cửa nói: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba cậu." Lấy bối cảnh của Tô gia, cho dù Tô Dịch Thừa thật bị định tội, thì dựa vào quan hệ nhân sự của Tô Văn Thanh cùng Tô Hán Niên, muốn giữ được hắn, cũng không có vấn đề.
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, giờ phút này anh lo lắng nhất vẫn là An Nhiên, không biết có bị sợ hãi hay không, lá gan của cô căn bản nhỏ đến nỗi chỉ một tiếng pháo nổ cũng có thể đem cô hù dọa sợ.
Bởi vì tìm không được Tô Dịch Thừa, cũng không muốn làm cho cha mẹ lo lắng, nên An Nhiên cuối cùng đã gọi điện thoại cho Lâm Lệ, thật sự có hơi mệt một chút, cô chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, sau đó trong khoản thời gian đợi Lâm Lệ tới, cô đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, hơn nữa ngủ say đến nỗi điện thoại đặt trên bàn ang lên mấy lần cũng không có đem cô đánh thức.
Một lần nữa tỉnh lại trong mông lung, thì Lâm Lệ đã qua tới, thấy cô tỉnh lại, thì bước lên phía trước đi, liên tục hỏi: "An Tử mi bị làm sao rồi, cảm giác như thế nào, có thấy nơi nào không thoải mái hay không? Bụng có đụng trúng không, đau không?" Hai đầu lông mày giờ phút này không khỏi lộ ra lo lắng cùng lo âu.
An Nhiên nhìn cô cười cười trấn an, lắc đầu, đưa thay sờ sờ bụng của mình, tựa hồ có thể cảm giác được nhịp đập vững chắc bên trong của đứa bé, trong lòng bất an cũng chầm chậm để xuống, một lần nữa ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ, hơi có chút xin lỗi nói: "Ta làm trễ nãi đến mi đi làm sao?" Cô có chút băn khoăn, cô biết Lâm Lệ lúc này mới vào công ty làm, xin phép nghỉ quá nhiều nhất định sẽ làm cho quản lý đối với cô ấy có ý kiến, nhưng mới vừa rồi vì tìm không được Tô Dịch Thừa, cũng không muốn để cha mẹ lo lắng, nên cuối cùng cô chỉ có thể tìm Lâm Lệ.
Tựa hồ là có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô, Lâm Lệ tức giận nói: "Nói gì ngu nói, công việc đâu có quan trọng bằng mi, bộ dạng hữu khí vô lực khi mi mới vừa gọi điện thoại tới, còn nói mình ở bệnh viện khám thai, ta thiếu chút nữa đã bị mi hù chết!" Vừa nói, có chút đau lòng đưa thay sờ sờ gương mặt của cô , nói: "May mắn là mi không có chuyện gì, may mắn không có chuyện gì."
Cô y tá lúc này cầm lấy giấy tờ đi vào, ngẩng đầu nhìn thấy An Nhiên, thì cười nói: "Tỉnh rồi."
An Nhiên gật đầu, nhìn cô ý tá cười ôn hòa .
"Không có vấn đề gì lớn, mới vừa kiểm tra tim thai cho cô, tình huống của đứa nhỏ hết thảy rất bình thường, yên tâm đi." Lật lật tài liệu, Cô y tá nói như thế, sau đó đóng lại cặp văn kiện kia, ôm ở trước ngực, rồi nhắc nhở "Hiện tại cô đã làm mẹ rồi, mọi việc phải nghĩ đến cục cưng trong bụng, cục cưng bây giờ còn rất yếu ớt, hoàn toàn phải dựa vào cơ thể mẹ , tâm tình của cô trực tiếp ảnh hưởng đến hài tử, cho nên, sau này nên tránh chuyện cảm xúc biến hóa lớn, thời khắc nào cũng phải giữ vững tâm tình vui vẻ là quan trọng nhất, nếu không chỉ cần cô không vui, cục cưng cũng sẽ không vui theo."
Nghe vậy, An Nhiên gật đầu, "Ừ, tôi biết rồi."
Cô y tá không nói gì thêm nữa, cầm nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cho cô, xác định hết thảy đều bình thường , lúc này mới cười nói: "Tốt lắm, hai ngày này cô cố gắng nghỉ ngơi thật tốt đi, lúc trước khi cô đến đây đã chảy máu, có dấu hiệu sảy thai, cho nên hai ngày này cô cần phải nằm trên giường, tận lực giảm thiểu đi lại, tốt nhất là cứ ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày đã."
"Ừ, cám ơn Cô y tá." An Nhiên mỉm cười nói tạ ơn.
Cô y tá không nói gì thêm nữa, chỉ dặn dò cô kế tiếp nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, thả lỏng tâm tình của mình.
Đợi Cô y tá đi ra ngoài rồi, Lâm Lệ nhìn cô, lúc này mới hỏi: "Hôm nay rốt cuộc mi đã xảy ra chuyện gì, đang yên lành sao lại như vậy? Té ngã sao?"
An Nhiên lắc đầu, nhìn cô cười cười, "Không có chuyện gì, là ta tự mình không cẩn thận." Đối với chuyện ngày hôm nay cô không muốn nói nhiều, tựa như cô y tá mới vừa rồi nói, cô phải giữ vững tâm tình vui vẻ, không để cho ý xấu cùng những chuyện không vui ảnh hưởng tới tâm tình của mình, lần này, thật sự là sắp hù chết cô, cô thật không chịu nổi như vậy lần nữa.
Thấy cô không muốn nói, Lâm Lệ cũng không có ép hỏi, quay đầu một vòng, lại hỏi: "Tô Đại lãnh đạo nhà của mi đâu? Đang họp?" Họp hành cũng quá lâu đi, cũng sắp năm giờ rồi, lâu như vậy cũng chưa xong sau, cũng sắp hết giờ làm rồi.
An Nhiên lắc đầu, cô cũng không biết, lúc trước cô gọi điện thoại cho anh nhiều lần, cũng không có người nhận, cô không biết có phải là anh đang bận không, bất quá lâu như vậy cũng không có gọi điện thoại lại cho cô, tình huống như thế chưa xảy ra, dù bận rộn hơn nữa, nhìn thấy cô gọi điện thoại cho anh, thì anh cũng sẽ gọi lại, nhưng mà hôm nay lại không có.
Nhìn điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường một chút, đưa tay liền muốn cầm lấy, "Để ta gọi cho anh ấy nữa xem."
Cầm qua điện thoại di động, lúc này cô mới phát hiện mình thậm chí có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ một số cá nhân gọi tới. Nhíu nhíu mày, nói thầm nói nói: "Làm sao có nhiều cuộc gọi nhỡ thế mà mình không nghe thấy nhỉ?"
Lâm Lệ tò mò, hỏi: "Cái gì điện thoại, ai gọi?"
An Nhiên lắc đầu, nói: "Không biết, là một số cá nhân gọi, ta không nhận ra số này."
"Để ta xem" Lâm Lệ hồ nghi nhìn cô một cái, rồi đưa tay đem điện thoại trong tay cô nhận lấy, nhìn dãy số trên màn ảnh, thậm chí có đến năm cuộc điện thoại nhỡ, nên theo kinh nghiệm bình thường của mình, mà nói: "Nhất định là mấy cuộc điện thoại quảng cáo, những người này là phiền nhất đó." Vừa nói, lại cảm thấy có chút không giống, rồi nhỏ giọng nói thầm: "Bất quá người kiên trì như vậy cũng là hiếm thấy, thậm chí chịu khó gọi nhiều như vậy!"
An Nhiên cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ không ra là ai gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cho cô.
Đang lúc hai người nghi ngờ không giải thích được thì điện thoại Lâm Lệ giữ trong tay lại vang lên nữa, cũng là một số điện thoại cá nhân lúc trước, Lâm Lệ nhìn An Nhiên giống nhau, nói: "để ta nghe?"
An Nhiên gật đầu, không có ý kiến.
Chuông điện thoại reo thêm vài tiếng, Lâm Lệ lúc này mới có chút kiên quyết trực tiếp nhấn nút nghe, "Alô?"
"Là Cố An Nhiên sao?" Điện thoại bên kia là giọng nói đàn ông hơi có chút nghiêm túc, có chút trầm thấp.
Lâm Lệ nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại: "Anh là ai?"
Điện thoại bên kia cũng không trả lời vấn đề của Lâm Lệ , mà trực tiếp hỏi: "Xin hỏi Cố tiểu thư bây giờ đang ở đâu? Chúng tôi có chuyện muốn tìm Cố tiểu thư để tìm hiểu rõ một vài tình huống."
Lâm Lệ đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói: "Tôi là đang hỏi anh, anh là ai! Còn có, hiểu rõ tình huống, hiểu rõ tình huống nào?" Vừa nói ánh mắt vừa nhìn An Nhiên hỏi thăm.
Nghe vậy, An Nhiên cũng có chút cau mày khó hiểu.
Người bên kia Điện thoại đối với việc cô không phối hợp thì có chút không vui, thanh âm trầm thấp nói: "Cố tiểu thư chỉ cần nói ngươi bây giờ đang ở nơi nào là tốt rồi, chúng tôi là người của Ban Thanh tra Kỷ Luật, về phần chuyện gì, đến lúc đó chúng tôi sẽ mời cô phối hợp điều tra."
"Tôi bất kể ngươi nói cái gì điều tra hay là hiểu rõ tình huống, là anh gọi điện thoại cho tôi, vậy mà anh lại không có thành ý nói mình là ai, như vậy chúng ta cũng không cần thiết tiếp xúc nữa." Vừa nói Lâm Lệ trực tiếp cúp điện thoại. Còn chút không cam lòng nói: "Người nào nha, chê cười, anh ta không nói rõ rang cái gì thì muốn ta nói cho anh ta biết mi đang ở đâu, còn không thèm giải thích đã nói muốn điều tra gì đó, anh ta cho là ta ngu sao, ta bị ngốc mới nói cho anh ta biết."
"Người nọ nói gì a?" An Nhiên nghi hoặc nhìn Lâm Lệ, trong lòng mơ hồ có chút bận tâm, cô nghe được nói là điều tra gì đó, nói hiểu rõ tình huống gì đó, cô không biết có phải là chuyện trong lòng mình nghĩ không, cũng không biết nguyên nhân mà Tô Dịch Thừa không có