"Dạ?" An Nhiên khẽ đáp lời, tựa vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
"Hôm nay anh cũng rất vui." Tô Dịch Thừa mở miệng, thanh âm kèm theo chút rung động.
An Nhiên dán tai vào ngực anh, bị rung lên mà ngưa ngứa, gật đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp, "vâng." Nở nụ cười nhàn nhạt, rất nhạt cũng rất rạng rỡ.
Hai người nằm như vậy một lúc lâu, đột nhiên Tô Dịch Thừa trở mình một cái, đổi vị trí hai người, đặt cô dưới thân mình, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
An Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, không hề có ý nhượng bộ.
Đưa tay chống xuống hai bên cô, làm giảm sức nặng của mình trên người cô. Sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ hàng lên môi cô.
An Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đưa tay chậm rãi vòng lên lưng anh, cảm nhận môi anh trằn trọc dán lên môi cô, khẽ hé miệng, để mặc lưỡi anh linh hoạt tiến vào, cướp đoạt tất cả trong miệng cô.
Hôn càng ngày càng mãnh liệt, vốn là nụ hôn đơn thuần đã vô tình bắt đầu trở nên nồng nàn, nụ hôn đơn thuần dần dà nổi lên mùi vị dục vọng. Tay người nào đó chậm rãi thăm dò khắp nơi trên thân thể mềm mại. Sau đó sinh lý người khác rõ ràng bắt đầu biến đổi, cuối cùng gắng gượng dừng lại động tác, vùi đầu trong hõm vai cô, không nhúc nhích, sợ mình vừa động lại không kiểm soát được dục vọng nguyên thủy trong cơ thể mình.
Một lúc lâu mới hòa hoãn được, rồi mới ngẩng đầu lên khỏi hõm vai cô, nhẹ nhàng mổ lên môi cô.
An Nhiên bị anh mổ hơi ngứa, quay đầu đi, vừa cười vừa vỗ nhẹ anh: "anh đứng dậy, cả người toàn mùi rượu, nhanh đi tắm."
Tô Dịch Thừa đứng dậy khỏi người cô, kéo cô cùng ngồi dậy, sau đó nghiêm túc nói: "tuân lệnh, tất cả nghe lời lãnh đạo!"
An Nhiên bị bộ dáng của anh chọc cười, vui vẻ ngồi trên giường.
Tô Dịch Thừa đi đến trước tủ quần áo định cầm đồ ngủ đi tắm rửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người lại, nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu mới lên tiếng: "bà xã, không thì chúng ta cùng đi tắm đi."
Nghe vậy, An Nhiên thoắt cái hồng rực lên: "đồ lưu manh!" Cầm cái gối trên giường ném thẳng đến chỗ anh.
Tô Dịch Thừa chuẩn xác bắt được cái gối, sau đó cười to đi vào phòng tắm.
Nếu dùng một loại động vật để hình dung bản thân mình, thì An Nhiên nghĩ mình hẳn là gấu trúc, vì gấu trúc là quốc bảo, mà chế độ ưu đãi cô hiện nay thật giống như gấu trúc kia vậy.
Về chuyện An Nhiên mang thai, Tần Vân hiển nhiên là rất vui vẻ và kích động, hôm sau lại biết được An Nhiên đã từ chức không phải đi làm, lập tức bảo An Nhiên ở lại đại viện mấy ngày, nói là để có thể chăm sóc cô tốt hơn. Thật ra thì An Nhiên cũng rất thích cuộc sống trong đại viện, rất giản dị, nhưng mà tiếng còi báo hiệu giờ dậy buổi sáng thật khiến người ta đau đầu. Có lẽ là cân nhắc đến gần đây mình bận chuyện hạng mục, mà An Nhiên lại ở nhà một mình không có ai chăm sóc, cho nên Tô Dịch Thừa không phản đối việc để An Nhiên ở lại đại viện vài ngày.
Có lẽ là do mình sắp làm bà nội, Tần Vân có hơi căng thẳng, thức ăn hàng ngày của An Nhiên hầu như đều do bà thiên vị làm cho một mình An Nhiên, nhưng có điều bà làm thì rất vui vẻ, còn An Nhiên ăn thì khổ không thể tả.
Tần Vân bảo Tô Dịch Kiều lên mạng in ra các món bổ dưỡng cho phụ nữ có thai, hơn nữa thực hiện theo nội dung trên đó một cách nghiêm ngặt, cái gì mà mỗi ngày phải hấp thu bao nhiêu vi-ta-min, cái gì có cần bổ sung can-xi hay không, vân vân, ngoài ra yêu cầu đối với món ăn bữa chính lại càng nghiêm ngặt, buổi sáng ăn cái gì, buổi trưa ăn cái gì, buổi tối ăn cái gì, những món này đều đã sớm được lên kế hoạch xong xuôi, thật ra thì những món này An Nhiên cũng có thể tiếp nhận, chỉ là tương đối khốn khổ, hầu như bữa nào cũng không có vị gì cả, còn lại là cùng một vị, theo như Tần Vân nói ăn bột ngọt rất không tốt cho em bé, hấp thu một lượng muối ăn nhất định mỗi ngày mà vị vốn có là tốt nhất cho em bé và cơ thể người mẹ, cho nên tuy rằng ngày nào cũng đều được thiên vị nhưng mà cứ ăn cải trắng luộc nước trắng nhạt nhẽo thật khiến An Nhiên vô cùng khốn khổ. Mấy ngày liền, cả mồm không có mùi vị, vừa nhắc tới ăn cơm đã khiến cô hoảng sợ. Nhưng mà lại không tiện nói gì, dù sao biết Tần Vân là vì muốn tốt cho cô, muốn cô và đứa con trong bụng nhận được sự chăm sóc tốt nhất. Cho nên dù thế, lần nào An Nhiên cũng đều mỉm cười cố gắng nuốt thức ăn bà đã có lòng chuẩn bị cho cô.
Sở dĩ nói là đối xử ‘cấp quốc bảo’ là vì, trừ phương diện ăn uống, Tần Vân còn đặc biệt thiên vị về mặt vận động, Tần Vân có tiêu chuẩn chặt chẽ. Mỗi ngày sớm muộn gì cũng đi tản bộ trong viện một lát với cô, nhưng mà ngoài ra, bà tuyệt đối không để An Nhiên động đậy nhiều, giơ tay không được quá đỉnh đầu, tuyệt đối không được xách đồ nặng, đôi khi An Nhiên rảnh rỗi đến mức buồn chán, liền muốn cô giúp việc trong nhà dạy cô mấy món đơn giản, vốn là cô định nhân dịp này học hỏi tay nghề nấu nướng, tốt xấu gì sau này khi Tô Dịch Thừa về nhà là cơm nước xong xuôi rồi, chỉ chờ anh về ăn cơm.
Nhưng cứ như là Tần Vân gắn radar trên người cô vậy, vừa mới nói phải ra sang bên vợ Trương phó đoàn trưởng tâm sự một lát, nhưng chưa đầy một lát, khi An Nhiên vừa mới kéo cô giúp việc đến bảo cô ấy dạy cô mấy món đơn giản, nghĩ tới có người dạy lúc nào cũng tốt hơn sách dạy nấu ăn chỉ có chữ nghĩa và tranh ảnh màu mè kia, nhưng tay vừa cầm con dao, chuẩn bị thái những nguyên liệu nấu ăn cần thiết, Tần Vân đi vào, nhìn con dao trong tay cô, bước lên cầm lấy, tiếp đó nghiêm túc nói: "người mang thai không được động dao, điềm xấu." Sau đó không nói lời gì liền đẩy An Nhiên ra khỏi bếp.
"Mẹ, không sao, con chỉ là muốn học nấu ăn với cô." An Nhiên giải thích.
"Sau này rồi học, bây giờ con đang mang thai đấy, không được làm mệt mình, hơn nữa, trong bếp nhiều khói." Tần Vân không đồng ý nói.
"Mẹ, sẽ không, sẽ không mệt mà, con chỉ muốn học sau này có thể làm cơm cho Dịch Thừa ăn."
Nghe vậy, Tần Vân cười, nói thẳng: "không sao, tay nghề của a Thừa không tồi, sau này cứ bảo a Thừa nấu cho con ăn là được."
Như thế, An Nhiên chỉ có thể gượng cười, hoàn toàn không biết nên nói gì, còn có thể nói gì.
Hàng ngày Tô Dịch Thừa đều tới đây, có đôi khi rất muộn, đôi khi An Nhiên không đành lòng anh chạy qua chạy lại khổ cực như vậy, mấy lần bảo anh nếu quá muộn thì đừng tới đây, nhưng anh luôn không nghe, lần nào cũng thế cho dù muộn thế nào, luôn muốn quay về, thật ra không làm cái gì, tất nhiên cũng không làm được cái gì, hai người chỉ ôm nhau mà ngủ.
Mà mỗi ngày thấy sắc mặt mỏi mệt của anh, Tần Vân luôn xấu xa cười nhạo anh, nói vợ con đặt ở đầu giường ấm áp như lò sưởi, thế này vợ con chạy, dù đầu giường có đặt gần lò sưởi đi chăng nữa người nào đó cũng không ở được, nhớ người nào đó luôn nói là mình rất bận không có thời gian, bây giờ có bận nữa, muộn nữa cũng quay về, ngăn cản không được.
Tô Dịch Thừa đuối lý, lần nào cũng sờ sờ cái mũi, tự động xem nhẹ, giả vờ không nghe thấy.
Đêm nay An Nhiên gối lên tay Tô Dịch Thừa, nhắm hai mắt, nhưng một lúc lâu cũng không ngủ được, nhẹ nhàng trở mình, nhưng quấy rầy đến người đàn ông bên cạnh.
"Sao thế?" Tô Dịch Thừa vô cùng buồn ngủ nói, tay kéo cô lại cạnh mình.
"Đánh thức anh rồi." An Nhiên áy náy, cô biết ngày nào anh cũng đi đi về về hai tiếng đồng hồ lái xe, hơn nữa đây vốn là thời gian bận rộn hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố, hầu như ngày nào anh cũng mệt mỏi đến mức cứ nằm lên giường là ngủ.
Tô Dịch Thừa nhắm hai mắt hôn lên trán cô một cái, rồi mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn cô nói: "sao không ngủ được?" Thanh âm vẫn cực kỳ buồn ngủ.
Trong bóng tối, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, An Nhiên đưa tay sờ lên mặt anh, dùng ngón tay miêu tả hình dáng của anh, khẽ thở dài, nói: "Tô Dịch Thừa, ngày mai chúng ta về đi thôi." Cô thật sự là không muốn anh khiến mình mệt mỏi như vậy nữa.
Tô Dịch Thừa cười khẽ, lắc đầu, nói: "anh không sao." Mặc dù đi đi lại lại như vậy có chút mệt mỏi, nhưng mà anh vui vẻ chịu đựng, cũng không cảm thấy cực khổ.
Tất nhiên là An Nhiên biết anh sẽ không ngại mệt, anh đối xử quá tốt với cô, luôn muốn chiều cô. Cười khẽ lắc đầu, nói: "em mới không phải vì anh, em là vì mình." Sau đó thần thần bí bí nhẹ nhàng tiến tới nói bên tai anh: "mấy ngày qua em ăn đủ thức ăn mẹ làm cho em rồi, cả miệng chẳng còn vị gì, cứ tiếp tục thế, em phỏng chừng em sẽ tiêu mất. Dịch Thừa, chúng ta về nhà, về nhà rồi anh nấu đồ ăn ngon cho em được không."
Tô Dịch Thừa cười, thật ra thì anh đâu phải không biết tâm tư nhỏ bé của cô, nhưng mà nói đến cái gọi là bữa ăn dinh dưỡng mẹ làm cho An Nhiên kia, chính anh cũng ăn không tiêu, đừng nói mùi vị, đó căn bản là nước cải trắng, chẳng có vị gì cả, thật cũng làm khó cô phải ăn mấy hôm nay.
"Có được không vậy." An Nhiên làm nũng chà chà trong lòng anh.
Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, ôm lấy cô, gật đầu, đồng ý nói: "được!"