/>Anh thật ra thì không nghe rõ trong điện thoại di động cô gái đó nói gì, cơ thể giống như tự động lập trình, tay nắm chặt di động, chân có xỏ vào giày hay không cũng không để ý, lao thẳng ra cửa, đi tới phòng khám.
Thật may phòng khám bệnh không xa, về sau anh nhớ là chưa ngắt điện thoại, lại vội vàng hỏi thăm đối phương. Anh rối loạn như con ruồi mất đầu.
"Tiểu Nam có bị làm sao hay không? Còn đau nhức chỗ nào không? Có muốn tôi dẫn bé đi chụp X quang hay không? Còn là. . . . . ." Tề Du Quân vừa xông vào phòng khám đã đưa ra những vấn đề liên tiếp khiến bác sĩ và y tá còn có Viên Ấu Sơ cảm thấy dở khóc dở cười.
Bé trai từ khi vào phòng khám hoàn toàn không như những đứa trẻ khác vừa khóc vừa gào, chỉ yên tĩnh nhìn chằm chằm bác sĩ thoa thuốc cho cậu, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông này xông tới, mới rơi xuống vài giọt nước mắt. Sau đó nắm thật chặt quần áo của người đàn ông đó giống như sợ người đàn ông đó sẽ biến mất không thấy.
Bác sĩ đứng bên cạnh cảm thấy buồn cười nhưng vẫn là ho hai tiếng nói: "Anh à, chỉ bị rách da một chút mà thôi, không cần chụp X - quang, tôi đã bôi thuốc cho cậu bé rồi."
"Hả? Nhưng không phải bị xe đụng vào. . . . . ." Đầu óc Tề Du Quân mơ hồ nhìn bác sĩ.
Bác sĩ nhìn anh một lát rồi quay đầu nhìn Viên Ấu Sơ đang đứng ở cạnh cửa, nhún vai "Tôi cũng không biết, là cô gái này đưa đứa bé tới, muốn biết cặn kẽ thì cậu có thể hỏi cô ấy."
Lúc này Tề Du Quân mới chú ý tới Viên Ấu Sơ đang tồn tại, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cái đó. . . . . . Cô gái này. . . . . . Vô cùng cảm ơn cô. . . . . ." Một câu đơn giản cảm ơn cũng phải lắp ba lắp bắp, xem ra không có giống biểu hiện của một người đàn ông.
Viên Ấu Sơ nhíu mày sau đó buông chân mày ra, thản nhiên nói: "Không có gì, tôi chỉ là đi ngang qua mà thôi, nhưng lần sau không nên để đứa bé một mình chạy loạn bên ngoài như vậy, rất nguy hiểm."
"Được…Được, tôi biết rồi." Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc đáp, sau đó quay đầu nhìn bé trai "Tiểu Nam, dì này nói rằng sau này con không được chạy loạn nữa, biết không?"
Bé trai gật đầu, trên mặt còn mang theo chút sợ hãi nói: "Dạ." Kinh nghiệm lần này đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng cậu, thật sự rất kinh khủng.
Đôi cha con này làm Viên Ấu Sơ không còn lời gì để nói.
Cô rõ ràng muốn "Nhắc nhở" người cha vô trách nhiệm này mà? Sao anh ta lại quay đầu lại dặn dò tên tiểu quỷ đó như vậy?
Chẳng lẽ cô vừa biểu đạt thái độ không đủ rõ ràng? Ý của cô là muốn anh ta phải chăm sóc đứa bé thật tốt, không phải là yêu cầu đứa bé không được chạy loạn.
Vốn cô muốn mở miệng nhắc đi nhắc lại người đàn ông này vài câu, lại bỗng nhớ tới cô không có quan hệ gì với cặp cha con này, người ta còn có vợ của mình còn bà mẹ kia đi đâu rồi. Chuyện đó cũng không cần cô quản, nghĩ đến đây thì cô không thèm để ý nữa.
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng vừa nhìn thấy người có thể nắm tay hai cha con giống như kẻ dở hơi thì cô vẫn có cảm giác người đó thật sự giống gà mẹ nuôi con.
Nhìn lại dáng vẻ của người đàn ông, áo khoát ngoài màu trắng bẩn bẩn vàng vàng ố màu, bên trong là một cái áo rách nát, cổ áo sơ mi mòn sứt chỉ, quần thì nhìn không còn là màu xanh lam của quần jean mà là bụi, hai màu trộn lẫn với nhau làm cô không tưởng tượng ra được màu sắc gì. Còn giày thì càng không cần phải nói, một bên là đôi dép màu xanh trắng đã đi sắp hư còn một bên là giày xăng-̣đan của nữ, phía trên còn đính một bông hoa hồng lớn sáng lấp lánh khiêu chiến sự nhẫn nại của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nói thầm ở trong lòng như tụng kinh —— đừng để ý đến bọn họ đừng để ý đến bọn họ. . . . . .
Lúc Viên Ấu Sơ vẫn còn đang đấu tranh trong lòng thì một giọng nói đột ngột cắt đứt cảm xúc của cô, làm cô không nhịn được phải nhẹ nhàng thở ra rồi mở mắt nhìn người mới tới.
"Viên Ấu Sơ, cô không thể để cho tôi nhẹ nhõm một ngày sao? Lần này không phải phòng làm việc của trường học mà là gặp chuyện không may bị đưa đến phòng khám bệnh, cô thật đúng là càng ngày càng có tiền đồ rồi đó."
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc loè loẹt, khuôn mặt dữ tợn, giọng nói the thé trách cứ, cơ thể uốn éo đi đến trước mặt Viên Ấu Sơ.
"Cầm đi. Thẻ bảo hiểm y tế của cô đó." Người phụ nữ trung niên khinh thường ném đồ trong tay đi, Viên Ấu Sơ chỉ yên lặng nhận lấy, ngược lại làm cho bà ta vô cùng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thay thế bằng một nụ cười khinh bỉ "Aizzz… Hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà làm đại tiểu thư nhà chúng ta không hô to gọi nhỏ, không phải đánh nhau bị đả thương não rồi chứ? Ha ha. . . . . . Cũng tốt, dù sao cô cũng không muốn tiếp tục học nữa, coi như bị té làm cho đầu óc tối dạ thì cũng không có quan hệ với tôi."
Viên Ấu Sơ nhìn người phụ nữ ở trước mặt giương nhắn múa vuốt, nếu là hồi trước thì cô đã hung hăng đáp lại, nhưng cô bây giờ chỉ cảm thấy người phụ nữ này giống như chó đang sủa những thứ rất buồn cười.
Cô nhìn thẻ bảo hiểm y tế trong tay, sau đó nhìn người phụ nữ đó vươn tay ra "Đừng nói lời vô nghĩa. Mau đưa tiền phí đăng ký sổ và thuốc thang."
Người phụ nữ trung niên cất cao giọng nói: "Cái gì mà phí đăng ký sổ và tiền thuốc thang. Cô còn dám xin tiền tôi? Nằm mơ đi."
"Bà coi như là mẹ kế của tôi, cũng phải biết người giám hộ có nghĩa vụ nuôi nấng con cái, đầu óc bà bị đánh hỏng rồi hả?" Cô từ tốn nói, đáy mắt hé ra nụ cười giễu cợt với người phụ nữ trung niên này.
"Cô…….."
Người phụ nữ trung niên giận dữ nhìn cô chằm chằm, Viên Ấu Sơ đã khôi phục vẻ mặt bình ổn, còn mang theo vẻ mặt đắc tanhg. Cuối cùng người phụ nữ trung niên không cam lòng lấy ví tiền từ trong túi xách da của mình ra, rút ra tờ 100 ném tới trước mặt cô.
"Phi! Chỉ biết đòi tiền." Mặc dù cho cô tiền, vẫn không quên xúc phạm cô. Lúc này người phụ nữ trung niên mới nhớ lại, càng cười kỳ quái hơn "Đúng rồi, hôm nay là cô tốt nghiệp phải không? Trước đây không phải nói tìm được công việc, còn nói muốn dọn ra ngoài sao? Sau này cũng đừng chạy theo hai lão già đáng thương chúng ta đòi tiền sinh hoạt phí nữa. Còn nữa, nhanh dọn đồ của cô đi đi, Tử Tâm của chúng tôi đang chờ chuyển vào phòng của cô đó."
Nói xong, chỉ sợ Viên Ấu Sơ lên tiếng đổi ý đòi tiền lần nữa, bà ta xoay người bước đi thật nhanh.
Những người bên trong phòng khám trừ bé trai không hiểu chuyện gì ra đều lẳng lặng nhìn một màn giằng co của hai người này, trầm mặc hẳn đi.
Trước kia Viên Ấu Sơ cảm thấy tình huống này làm cho người ta khó chịu và lúng túng, nhưng trải qua bảy năm tang thương thì loại chuyện như thế này đối với cô mà nói không đau không nhột.
Cô như không có chuyện gì xảy ra, ngồi chồm hổm xuống nhặt lên mấy tờ tiền. Sau đó quay đầu nhìn về phía bác sĩ nghiêm túc hỏi "Bác sĩ, 100 đồng có đủ trả tiền đăng ký khám và thuốc thang không?"
Bác sĩ đối với phản ứng bình tĩnh của cô rất kinh ngạc nhưng vẫn trả lời vấn đề "Nếu như chỉ đăng ký thì đủ, trừ phi cô muốn mua thuốc tiêu viêm thì có lẽ sẽ nhiều hơn."
Tề Du Quân coi như đầu óc không tốt lắm cũng biết cô gái này vừa mới huyên náo với người nhà, có lẽ sẽ không vui vẻ gì, lại nghĩ đến cô ta vì cứu con trai mình mới bị thương nên vội vàng lên tiếng "Tôi có thể giúp cô ta."
Lời vừa nói ra thì tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn anh ta, làm cho Tề Du Quân không có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm nên lắp bắp.
"Ách. . . . . . Tôi nói là. . . . . . Ta có thể giúp cô gái này trả tiền thuốc thang, dù sao cô ấy cũng cứu Tiểu Nam nhà tôi. . . . . ."
Viên Ấu Sơ nhìn vẻ mặt của anh ta dường như cũng không phải miễn cưỡng, gật đầu "Vậy thì tốt, tôi có thể tiết kiệm được số tiền này rồi."
Lại nói lúc trước, sau khi cô tốt nghiệp thì bị đuổi ra khỏi cửa, nghĩ đến đời này cũng sắp phải lang thang ngoài đường, đã như vậy thì bây giờ có thể tiết kiệm sẽ tiết kiệm, không thể lãng phí được.
Bé trai được bôi thuốc xong, vết thương trên người Viên Ấu Sơ cũng đã được xử lý tốt, tưởng rằng duyên phận của cô và hai cha con nhà này tới đó là hết, không ngờ lúc cô đang muốn rời đi, lại cảm thấy có người nắm lấy áo của cô thật chặt. Cô kinh ngạc quay đầu lại thì nhìn thấy bé trai đang bị người đàn ông ôm, tay nhỏ bé lại nắm chặt áo của cô không thả.
"Này, Tiểu Nam, buông tay." Cô vừa gọi tên bé trai một cách tự nhiên, vừa đưa tay muốn đẩy tay của cậu ra.
Tiểu Nam vẫn cố chấp nắm áo cô đến khi vẻ mặt của người cha lúng túng vẫn cố gắng nắm lấy áo cô không thả.
Ba người hai lớn một nhỏ đứng giằng co với nhanh ở ngay cửa ra vào, cuối cùng có một bà cụ thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ mới phá vỡ cục diện bế tắc này.
"Aizzz u… Cháu ngoan đã xảy ra chuyện gì? Hả?"
"Bà nội." Tiểu Nam nhìn người mới tới, miệng ngọt ngào gọi. Còn Tề Du Quân thì có dự cảm không ổn.
Bà cụ thấy trên tay và đầu gối của Tiểu Nam bị thương, vô cùng tức giận giơ tay lên đánh lên người Tề Du Quân.
"Cái tên nhóc đáng chết này. Đã nói Tiểu Nam ở chỗ mẹ, con cứ đòi mang theo bên mình, còn nói buổi trưa có thể ra ngoài. Kết quả thì sao, Tiểu Nam một mình đi ngoài đường xém bị xe đụng. Thật may cháu ngoan của mẹ không có việc gì, bằng không mẹ sẽ đánh chết thằng cha vô trách nhiệm như con."
Tề Du Quân ôm đứa bé, tay đứa trẻ lại nắm chặt áo Viên Ấu Sơ. Bà cụ vừa đánh anh vừa tránh làm cho Viên Ấu Sơ cũng đi theo xoay quanh.
Cho đến khi bà cụ phát hiện có điều không ổn thì, Viên Ấu Sơ cũng đã bị đánh mấy cái.
"A….Cô gái này làm. . . . . ."
Tề Du Quân bị đánh đến mặt cũng nhếch nhác, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, vội vàng giới thiệu "Đây chính là người đã cứu Tiểu Nam."
Bà cụ vừa nghe đã vội vàng vừa kích động vừa cảm kích cầm tay của cô, đung đưa trên dưới không ngừng "Aizzz u….. Cháu thật làm cho dì phải cảm kích. Nhất định phải đến nhà dì chơi một lát, để cho dì chiêu đãi cháu một bữa."
Viên Ấu Sơ rất ít gặp phải người nhiệt tình như thế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lúng túng, vội vàng từ chối "Không cần. . . . . ." Cũng chỉ thuận tay mà thôi.
Lời còn chưa nói xong thì bà cụ đã vội vàng cắt ngang "Cái gì không cần, nhất định phải đến. Cháu đã cứu Tiểu Nam nhà chúng tôi, chúng tôi không có bày tỏ lòng thành thì coi được sao? Có đúng không?"
Tề Du Quân còn chưa lên tiếng, Tiểu Nam đã lập tức gật đầu tán thành "Dì….Đi, về nhà."
Bà cụ rất vui mừng khi cháu nội và bà đứng ở cùng một trận tuyến, Tiểu Nam cũng nắm chắc áo của cô không rời, bà cụ lại nhiệt tình nắm một cái tay khác của Viên Ấu Sơ, vui vẻ đi về phía trước.
"Tốt lắm, chính là như vậy. Tới nhà dì trước, dì mời cháu ăn một bữa cơm thật ngon."
Viên Ấu Sơ một mặt 囧 đây chính là bị bắt rời khỏi phòng khám bệnh, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ chẳng lẽ đây chính là thiện báo của ngày hôm nay sao?
Thiện báo cũng quá mức nhiệt tình rồi, thật sự làm cho cô hơi chống đỡ không được.