Đến buổi chiều, Lâm Thiển mới biết kế hoạch của Lệ Trí Thành tiến hành không thuận lợi. Sau khi anh đi sân bay, cô quay về công ty con, nói chuyện với Tiết Minh Đào một lúc lâu.
“Tắc ở khâu vật liệu.” Tiết Minh Đào tiết lộ: “Thời gian qua, sếp đã đàm phan với sáu bảy công ty sản xuất vật liệu, nhưng để đạt đến yêu cầu và mức giá của sếp, thật không dễ chút nào.”
Lâm Thiển gật đầu. Vật liệu chiếm tỷ trọng lớn nhất trong giá thành sản xuất túi xách. Hơn nữa, bọn họ hy vọng “cây cung dài” đạt tính năng cơ bản của sản phẩm dã ngoại như không thấm nước, không thấm dầu mỡ, trọng lượng nhẹ, nhanh khô, mềm mại và có độ bền cao… Vì vậy, cần phải dùng vật liệu chuyên dụng cho sản phẩm dã ngoại.
Một số vật liệu đăng ký bản quyền nổi tiếng thế giới như Gore-Tex, WINDBLOC, Cordura có mức giá rất cao, nên giá thành sản xuất tương đương sản phẩm dã ngoại. Với mức giá này, chiến lược “cây cung dài” của Lệ Trí Thành sẽ bị phá sản.
Lệ Trí Thành hy vọng tìm được vật liệu dùng cho sản phẩm dã ngoại có tính năng ưu việt nhưng giá thấp, không cần nhãn hiệu nổi tiếng, chất lượng mới quan trọng. Tuy nhiên, đúng như Lâm Thiển nói, “thứ càng đơn giản nhưng càng khó sẽ càng có giá trị”. Hơn nửa tháng qua, dù đi nhiều nơi nhưng anh vẫn chẳng có thu hoạch gì. Khi một cấp dưới dò hỏi, Lệ Trí Thành tỏ thái độ kiên quyết: “Tiếp tục tìm”.
Vì vậy, nghe nói bên Đài Loan có một xưởng vật liệu mà sản phẩm đăng ký bản quyền của họ phù hợp với yêu cầu của Lệ Trí Thành, tuy đối phương rất khó tính, không muốn hợp tác, anh vẫn lập tức qua bên đó.
***
Tầm chạng vạng tối, Lâm Thiển cầm tách cà phê, ngồi ngoài ban công, ngắn hoàng hôn. Làm việc liên tục gần một tháng trời, ngày mai là cuối tuần, cô cho nhóm công tác và bản thân nghỉ ngơi hai ngày. Bây giờ, xương cốt toàn thân cô mới thả lỏng hoàn toàn. Nghĩ đến nụ hôn bất ngờ trên ô tô trưa nay, Lâm Thiển bất giác mỉm cười.
Không biết chuyến đi Đài Loan lần này của anh có đạt kết quả, hay lại ra về tay trắng như những lần trước?
Người như anh cũng có lúc gặp trắc trở… Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút xót xa.
Trầm tư một hồi, Lâm Thiển cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Mạc Thần: Thỏa thuận giữa anh và Lệ Trí Thành là gì vậy, em muốn biết.
Vài phút sau, Lâm Mạc Thần mới nhắn lại: Thời cơ chưa tới.
Lâm Thiển chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi, câu trả lời của hai người đàn ông giống hệt nhau, bọn họ cứ bày ra trò thâm sâu làm gì thế không biết?
Tuy vậy, Lâm Thiển cũng có thể đoán ra, chắc chắn ông anh trai của cô yêu cầu Lệ Trí Thành làm việc này việc kia mới cho phép hai người yêu nhau. Không cần nói cũng biết, mục tiêu rất khó đạt được.
Bây giờ cô không muốn anh gặp khó khăn, bất kể là sự nghiệp của gia đình hay vì bản thân cô.
Đang định nhắn tin cho Lâm Mạc Thần, thử đề nghị anh trai hủy bỏ cam kết, để Lệ Trí Thành giảm bớt áp lực, điện thoại chợt báo có tin nhắn. Nhìn thấy ba chữ “Lệ Trí Thành”, mắt Lâm Thiển sáng rực, vội vàng mở ra xem.
Anh đã xuống sân bay.
Lâm Thiển mỉm cười nhắn lại: Anh hãy chú ý an toàn. Sau đó, cô chèn thêm mặt cười rồi gửi tin nhắn.
Màn hình lại nhảy về tin nhắn đang soạn dở vừa rồi, Lâm Thiển trầm tư suy nghĩ. Ừm… đánh rắn cần đánh vào chổ hiểm, anh trai cũng chỉ vì hạnh phúc của cô nên phải làm thế nào khiến anh mềm lòng, may ra anh mới thay đổi ý định.
Anh nói phải “rút gân lột da” anh ấy, nhưng bây giờ hình như ngược lại.
Chậc chậc, câu này buồn nôn thật, nhưng ẩn chứa sự ai oán, khiến người đọc không khỏi mủi lòng.
Sau đó, cô lại gửi thêm một tin nhắn: Anh ấy đi Đài Loan rồi. Em rất nhớ anh ấy, cũng rất thích anh ấy. Anh mau hủy thỏa thuận của hai người, cứ như vậy đi.
Vừa gửi tin nhắn, Lâm Thiển chợt ngây ra. Tuy chỉ nửa thật nửa vờ đáng thương với anh trai nhưng cô bất giác thốt ra lời thật lòng.
Đợi mãi cũng không thấy Lâm Mạc Thần trả lời, Lâm Thiển không chịu bỏ cuộc, lại nhắn thêm một tin: Em thích anh ấy chết đi được, anh phải hủy bỏ thỏa thuận. Bao nhiêu năm qua, khó khăn lắm mới gặp được người em rung động thật sự, anh không thể ngăn cản chuyện này. Ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả, anh… đã… rõ chưa?
Bấm nút gửi tin nhắn, cô cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái, cũng thấy hơi buồn cười.
Lâm Thiển biết rõ tính anh trai, Lâm Mạc Thần cũng hiểu tính cô. Một khi cô tỏ thái độ cương quyết, dù trong tương lai anh vẫn còn cứng miệng, nhưng kể cả Lệ Trí Thành thua cuộc, anh cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, để hai người ở bên nhau.
Đúng lúc này, điện thoại bíp bíp, thông báo tình trạng của bốn tin nhắn:
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:46:32.”
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:47:20.”
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:50:35.”
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:52:40.”
Lâm Thiển liếc qua màn hình, chắc tín hiệu không tốt nên mãi đến giờ mới nhận được tin báo. Nhưng vừa định bỏ điện thoại sang một bên, cô đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cầm di động lên xem, sống lưng lạnh toát.
Tất cả đều gửi cho… Lệ Trí Thành?
Cô vội mở mục tin nhắn đã gửi, hai mắt trợn tròn. Không biết có phải vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm hay điện thoại xảy ra sai sót chỗ nào mà cô không để ý. Từ tin nhắn dặn anh chú ý an toàn đến tin nhắn “ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả”, cô đều gửi cho một mình Lệ Trí Thành.
Mặt Lâm Thiển nóng ran, đầu óc cũng hỗn loạn. Cô đã gửi cho anh những lời buồn nôn như “lột da rút gân”, “rất nhớ anh”, “bao nhiêu năm mới gặp được người khiến em rung động”… Trời ạ, đây là cô cố tình dùng từ ngữ khoa trương nhằm mục đích khiến anh trai mủi lòng.
Tuy cô thích Lệ Trí Thành, nhưng thật sự không đến mức nhiệt tình như vậy.
Lâm Thiển định gửi tin nhắn đính chính, nhưng nhất thời không nghĩ ra câu từ thích hợp. Nói gì bây giờ? Em gửi nhầm rồi? Em cố ý khoa trương để dỗ anh trai em, anh đừng hiểu nhầm?
Lâm Thiển nhìn chằm chằm điện thoại, khóc dở mếu dở, tim đập thình thịch.
Đúng lúc này, điện thoại báo hiệu có tin nhắn mới. Người gửi là Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển sắp phát điên. Cô nghiến răng mở ra xem, tin nhắn chỉ có ba chữ: Anh rõ rồi.
Em thích anh ấy chết đi được, ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả, anh đã rõ chưa?
Anh rõ rồi.
Lâm Thiển ngơ ngẩn nhìn mẫu tin nhắn ngắn như không thể ngắn hơn. Một lúc sau, cô ném điện thoại sang một bên, vùi mặt vào cánh tay mình. Tiếp theo, cô không nhịn được, lại cười tủm tỉm.
***
Tại sân bay Đào Viên, thành phố Đài Bắc. Bầu trời xanh ngắt, trong và ngoài sân bay, người đông như mắc cửi. Lệ Trí Thành cầm điện thoại, đứng ở khu đất trống trên đường băng. Anh cúi đầu xem rất tập trung, mặc kệ người đi qua đi lại.
Cho tới khi Tưởng Viên gọi: “Lệ tổng”, anh mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đây là tình huống chưa bao giờ xuất hiện, Tưởng Viên nín thở: “Lệ tổng, xe đến rồi.”
Lệ Trí Thành bỏ điện thoại vào túi, cùng anh ta lên xe.
Ô tô chạy một lúc, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Lâm Thiển có giấy thông hành Đài Loan không?”
Tưởng Viên đáp: “Có ạ. Lần trước chuẩn bị visa cho các lãnh đạo, tôi cũng làm cả cho cô ấy.”
Thời gian này là giai đoạn then chốt của dự án, vì vậy visa đi nước ngoài của mấy nhân vật chủ chốt trong công ty đều chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng lúc cần dùng đến.
Lệ Trí Thành gật đầu, quan sát cảnh sắc xa lạ ngoài cửa sổ. Nghĩ đến mấy tin nhắn vừa rồi, trái tim anh như bị một bàn tay phụ nữ bóp nhẹ, không thể trấn tĩnh.
Anh ấy đi Đài Loan rồi, em rất nhớ anh ấy.
Ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả, anh đã rõ chưa?
Lâm Thiển, anh cũng rất nhớ em, chỉ muốn ôm em vào lòng, yêu thương trọn đời, không bao giờ buông tay.
***
Nhận được điện thoại của Tiểu Đường, Lâm Thiển vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Đường là tài xế của Lệ Trí Thành, cũng là một trong những “nhân chứng” chứng kiến nụ hôn kinh hồn của hai người. Tất nhiên, người Lệ Trí Thành lựa chọn và giữ lại bên mình đều không đơn giản, dù chỉ là lái xe bình thường nhất.
Ngữ khí của anh ta rất tự nhiên: “Giám đốc Lâm, ngày mai tôi đến đón cô lúc mấy giờ?”
Lâm Thiển: “Hả?” Chưa kịp hỏi tiếp, điện thoại báo có tin nhắn: Chuyến bay CA41 cũa hãng Hãng không Quốc gia từ thành phố Lâm đi Đài Bắc mà bạn đặt sẽ cất cánh vào lúc tám giờ sáng mai…
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển nhắn tin cho Lệ Trí Thành: Tại sao anh lại bắt em đi Đài Loan?
Không phải vì công việc đột nhiên cần đến cô đấy chứ?
Lệ Trí Thành trả lời rất nhan: Hãy đến bên anh.
***
Sáng hôm sau, trước khi lên máy bay, Lâm Thiển nhắn tin cho anh trai: Em đi Đài Loan bây giờ. Khi trở về, chắc em đã là người của Lệ Trí Thành. Về vụ thỏa thuận, anh tự giải quyết đi.
Ái Đạt cũng có cửa hàng ở Đài Loan. Đây là “sản phẩm” của CEO tiền nhiệm trong kế hoạch mở rộng toàn cầu. Sau đó, phần lớn các cửa hàng ở nước ngoài bị Lệ Trí Thành đóng cửa. Anh chỉ để lại vài điểm, coi như quảng bá thương hiệu.
Hôm nay, nhân viên Ái Đạt ở Đài Loan lái xe đi sân bay đón Lâm Thiển rồi đưa thẳng về khách sạn nơi Lệ Trí Thành đang ở.
Lâm Thiển ở một phòng đơn nội thất trang nhã nhưng diện tích không lớn. Lệ Trí Thành đi công tác bên ngoài thường không tiêu xài hoang phí.
Căn phòng có một ban công nhỏ, bên dưới chính là khu vực sầm uất nhất Đài Bắc. Dõi mắt ra ngoài đô thị phồn hoa, Lâm Thiển thấy hơi lo cho anh.
Cô nhân viên người Đài Loan cho biết, Lệ tổng và trợ lý Tưởng sáng sớm đã đi xưởng vật liệu Minh Đức (tên tiếng Anh là Mind). Nghe nói, người phụ trách của Minh Đức là một người đàn ông trung niên, trước đây từng là giáo sư đại học, tính cách rất tai quái khó chiều.
Hôm nay anh đến xưởng chắc sẽ ở đó cả ngày. Buổi trưa khi Lâm Thiển tới nơi, cô nhân viên Đài Loan đã gọi điện thoại cho Tưởng Viên. Tưởng Viên nói vẫn đang chờ gặp người phụ trách của Minh Đức, tạm thời không thể quay về, bảo cô ta đưa Lâm Thiển về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Những lúc như bây giờ, Lâm Thiển tuyệt đối không làm phiền bọn họ, do đó cô yên phận ở khách sạn chờ đợi.
Trời sẩm tối lúc nào không hay. Lâm Thiển đi dạo một vòng quanh phố, thưởng thức đồ ăn vặt ngoài đường, còn mua ít đồ lưu niệm. Khi cô về khách sạn, Lệ Trí Thành vẫn không thấy bóng dáng.
Lâm Thiển chẳng cảm thấy sốt ruột, mà chỉ thương xót anh. Thích một người, chính là bao gồm cả cảm giác thương xót như vậy.
Không hiểu tại sao, anh càng lớn mạnh, càng bận rộn, càng giỏi giang, cô lại càng thương xót anh. Thật kỳ lạ, lẽ nào nội tâm của cô cũng rất mạnh mẽ?
Lâm Thiển nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tivi vẫn đang phát tiết mục giải trí, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen.
Lâm Thiển đột nhiên tỉnh giấc bởi tiếng mở cửa nhè nhẹ, cô lập tức ngồi bật dậy. Ánh đèn từ ngoài hành lang chiếu vào, bóng người đổ dài trên mặt đất, sau đó là giọng nói quen thuộc của Lệ Trí Thành: “Cứ như vậy đi, sáng sớm mai lại đi Minh Đức”.
Tưởng Viên cũng ở bên ngoài, đáp khẽ: “Vâng ạ.”
Lại là tiếng động nhẹ, cánh cửa khép lại, Lệ Trí Thành đi vào.
Lâm Thiển tròn mắt nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, không hề tỏ thái độ ngượng ngùng khi tự động vào phòng phụ nữ. Sau đó, anh đến bên giường, hỏi nhỏ: “Em tỉnh rồi à? Vừa rồi anh vào đây nhưng em