Lúc nhận được tin tức Lâm Thiển đưa nhóm công tác của cô đi nghiên cứu thị trường, Lệ Trí Thành, Cố Diên Chi và Tưởng Viên vừa kéo hành lý rời khỏi sân bay Malpensa, Milan.
Phía xa xa là rừng núi nhấp nhô, thành phố xinh đẹp tọa lạc ở phía trước. Chuyến đi này của bọn họ nhằm mục đích tìm kiếm vật liệu thích hợp với sản phẩm mới, tất cả vẫn còn là ẩn số.
Lên taxi, Cố Diên Chi đọc tin nhắn của Lâm Thiển, cười nói với Lệ Trí Thành: “Tự dưng nghĩ ra việc đi điều tra nghiên cứu thị trường ở các thành phố, cô Lâm Thiển này không khỏi khiến người khác bất ngờ.”
Lệ Trí Thành lên tiếng: “Cô ấy là người rất có chủ kiến. Cho cô ấy phương hướng và một chút không gian phát huy, cô ấy sẽ mang lại kết quả chúng ta không ngờ tới.”
“Chậc chậc…” Cố Diên Chi cười: “Có phải thủ pháp dùng người của chú được rèn luyện từ trong quân đội không? Mấy chiêu “huấn luyện chim ưng”, “huấn luyện chó sói” gì đó?”
Nghe câu nói đùa này, Tưởng Viên ngồi ở ghế trước cười cười. Lệ Trí Thành chẳng thèm trả lời, quay đầu nhìn trời xanh, nhưng khóe miệng anh cũng ẩn hiện ý cười.
Nếu đúng là huấn luyện chim ưng thì anh mới là con chim ưng đó. Sau lưng là bầu trời bao la bát ngát, còn anh lại bị sự ngọt ngào và dịu dàng của cô trói buộc, cam tâm tình nguyện thần phục.
Trong điện thoại của anh cũng có tin nhắn của Lâm Thiển vừa gửi tới: Em đi công tác, điều tra nghiên cứu người tiêu dùng ở các nơi, khoảng mười ngày sau mới về.
Ngón tay Lệ Trí Thành dừng trên màn hình di động, một lúc sau anh trả lời: Được, gặp em vào mười ngày sau.
***
Nửa tháng sau.
Bây giờ đã là mua xuân, tuy thời tiết vẫn chưa hết giá lạnh nhưng ánh nắng vừa chói chang vừa ấm áp.
Buổi trưa, Lâm Thiển đứng bên dưới một khu chung cư cao cấp ở thành phố Trường Sa[1], nheo mắt nhìn tòa nhà cao tầng màu cà phê sừng sững trước mặt.
[1] Trường Sa là thủ phủ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Hơn mười thành viên trẻ tuổi của nhóm công tác nhanh chóng cầm phiếu điều tra, đi thang máy lên tòa nhà. Lâm Thiển cũng rút từ ba lô một tập phiếu, một túi quà tặng chứa những quyển lịch bàn nhỏ, đáp thang máy lên tầng trên cùng, rồi từ đó đi gõ cửa từng nhà.
Từ trước đến nay, chỉ có công ty nước, công ty điện lực hay điều tra dân số mới đến từng hộ gia đình. Vì vậy mỗi khi cô gõ cửa, chủ nhà đều lộ vẻ nghi hoặc: “Điều tra dân số? Cô ở đâu đến vậy?”
Lâm Thiển luôn nở nụ cười lịch sự: “Chúng tôi từ một doanh nghiệp, muốn tìm hiểu một chút về người tiêu dùng”. Sau đó, cô đưa quà: “Xin đừng hiểu nhầm, tôi không phải tiếp thị sản phẩm, chỉ muốn hỏi chị vài câu đơn giản mà thôi.”
Mặc dù vậy, trong mười người cũng có tới một nửa chau mày, lập tức đóng cửa: “Tôi không cần”.
Nhưng cũng có người dân vui vẻ phối hợp, chắc là do thấy ngoại hình và khí chất của Lâm Thiển không tồi, thái độ thân thiện, không giống loại chuyên đi tiếp thị. Họ nhiệt tình điền phiếu, gặp đối tượng có hứng thú với ba lô túi xách dã ngoại, còn trò chuyện với cô một lúc.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, có thể đạt được năm sáu phiếu có giá trị thiết thực trong cả tòa nhà này đã là điều may mắn.
Lúc mới bắt đầu, do sự khích lệ của Lâm Thiển, các thành viên trong nhóm tràn đầy nhiệt huyết, hăng hái làm việc. Sau vài ngày, bọn họ dần nhụt chí. Cả nhóm chưa ai từng tham gia công tác điều tra hạ tầng như bây giờ, còn liên tiếp đụng phải “bức tường cứng” khó nhằn.
Lâm Thiển an ủi bọn họ: “Công việc đơn giản nhất nhưng khó nhất chính là công việc có giá trị nhất”, “Bởi vì người trong ngành chưa từng làm ra một khi sản phẩm mới thành công, chúng ta sẽ trở thành tấm gương tiên phong để mọi người noi theo…” Đồng thời, cô cũng không ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón mà “xông pha chiến trận”. Đến bất cứ thành phố nào, khu chung cư nào, cô cũng dẫn đầu, mặt dày đi gõ cửa từng nhà.
Chính vì lẽ đó, mọi người dần khôi phục tâm trạng, để tâm vào việc “đi sâu tìm hiểu nhu cầu khách hàng”. Nửa tháng qua, họ đã đi một vòng bốn năm thành phố lớn, mỗi thành phố đạt khoảng ba trăm phiếu điều tra có giá trị. Tuy số lượng không nhiều, nhưng theo đà tích lũy dữ liệu, đi sâu tìm hiểu và trao đổi với người dân thành phố, mọi người nảy ra nhiều ý tưởng hay về việc quảng bá, tiếp thị “cây cung dài” trong tương lai.
Những ý tưởng này được tập hợp thành phương án marketing rất có hiệu quả sau khi nhãn hiệu “Aito” (Ái Đồ) ra đời. Đó là chuyện sau này, còn bây giờ, Lâm Thiển không ngờ, loáng một cái đã hai mươi mấy ngày trôi qua.
Mỗi buổi tối, khi lê tấm thân mệt mỏi về khách sạn, một mình nằm trên chiếc giường sạch sẽ mát lạnh, cô dường như cởi vỏ bọc nữ giám đốc giỏi giang năng động của ban ngày, bản chất cô gái nhỏ sôi nổi từ trong cốt tủy lại được phục hồi.
Lâm Thiển ngước nhìn bầu trời qua rèm cửa sổ, não bộ bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.
Cô tự nhủ: trình độ nói năng của mình ngày càng tiến bộ. “Công việc đơn giản mà khó nhất, cũng chính là công việc có giá trị nhất”. Chậc chậc, không ngờ mình cũng có thể nghĩ a câu triết lý này, khiến mọi người há hốc mồm.
Cô lại nghĩ đến những ý tưởng và phương án mà bản thân và các thành viên làm ra. Phương án đó như viên ngọc sáng lấp lánh. Trong lòng Lâm Thiển có chút xúc động không thể kìm nén.
Không rõ phía Lệ Trí Thành tiến triển đến đâu rồi. Cô sẽ mang lại niềm vui bất ngờ cho anh, anh có biết không?
Cuối cùng ngày mai cũng được về Ái Đạt rồi. Lâm Thiển nằm nghĩ ngợi một lúc, ngẩng đầu nhìn chiếc mũ lưỡi trai trên tủ đầu giường, con tim lại xốn xang.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn: Ngày mai bọn em về thành phố Lâm.
Tin nhắn gửi một lúc lâu cũng không thấy hồi âm. Lâm Thiển cầm di động, lăn đi lăn lại trên giường. Có lẽ anh rất bận nên không tiện trả lời. Nhưng thời gian qua cô nhớ anh biết bao, chắc chắn anh không biết, cũng không thể ngờ tới.
Tình yêu là một thứ kỳ lạ mà bạn không có cách nào khống chế. Một tháng trước, cô vẫn còn mâu thuẫn xem có nên làm theo trình tự, nhìn thấu trái tim của anh trước mới nhận lời yêu anh? Cô nghĩ, là anh thích cô trước, người thâm hiểm như anh nhất định phải thích cô nhiều hơn mới an toàn. Thậm chí cô còn có ý nghĩ, tuy Lâm Mạc Thần nói hơi quá, nhưng đúng là với loại đàn ông như anh, người phụ nữ càng khó giành được, anh sẽ càng trân trọng hơn.
Tuy nhiên, kể từ hôm hai người hôn nhau, trái tim cô đã bùng nổ. Cô không muốn tiếp tục kiềm chế, cũng chẳng có cách nào kiềm chế.
Mỗi sáng thức dậy, vừa mở mắt, cô nhớ đến anh đầu tiên. Buổi tối trước khi đi ngủ, trong đầu cũng ẩn hiện hình bóng anh.
Đồng nghiệp vô tình nhắc tới “Lệ tổng”, cô lập tức dỏng tai lên nghe. Rõ ràng là những câu nói chẳng dính dáng đến mối quan hệ của hai người, nhưng chỉ cần liên quan đến anh, ví dụ anh nổi giận trong cuộc họp ngày hôm nay… cô đều cảm thấy rung động, sự rung động không thể chia sẽ với bất cứ người nào, càng tăng thêm nỗi nhớ nhung trong cô.
Lần đầu tiên bị các thành viên trong nhóm chất vấn, Lâm Thiển dõng dạc phát biểu vài câu, coi như miễn cưỡng áp chế tình hình. Nhưng khi bước ra khỏi phòng họp, một mình đứng dưới ánh đèn, cô cảm thấy rất cô đọc. Sau đó, cô liền nhớ đến Lệ Trí Thành, nhớ tới gương mặt nghiêm nghị, ý cười nhàn nhạt của anh. Vừa rút điện thoại nhắn tin cho anh, cô chợt nhớ hiện tại có lẽ anh còn bận hơn cô gấp trăm lần. Thế là cô lại bỏ máy vào túi, thất thần dõi mắt ra thành phố xa lạ ở bên ngoài cửa sổ.
Lần đầu tiên kết thúc một cuộc thảo luận về một ý tưởng được tất cả mọi người đánh giá cao, cô tươi cười phất tay: “Hôm nay không chúc mừng không được. Tối nay tôi mời, chúng ta đi ăn khuya.” Mọi người hoan hô, hò reo ầm ĩ. Cô phấn khởi cùng nhân viên đi ra ngoài, trong đầu toàn là hình bóng Lệ Trí Thành.
Những lúc vui vẻ như vậy mà anh không ở bên cạnh. Cô rất muốn ôm anh, vùi đầu vào lòng anh. Cầu mà không được, trằn trọc không yên, tình cảm quyến luyến không rõ nảy sinh từ bao giờ, anh có biết không?
Tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên. Lâm Thiển lập tức ngồi dậy, nhìn ba chữ quen thuộc trên màn hình: “Lệ Trí Thành”.
“A lô!” Cô chỉ nói một từ rồi im lặng.
Đầu tiên có tiếng nói chuyện, tiếng đóng cửa. Sau đó, giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành truyền tới: “Vừa rồi tôi bận họp.”
“Vâng, em cũng đoán vậy.”
Anh không lên tiếng, Lâm Thiển có thể nghe thấy tiếng thở của anh.
“Ngày mai mấy giờ em về đến nơi?” Anh hỏi lại.
Lâm Thiển lập tức trả lời: “Chuyến bay lúc mười giờ, chắc tầm trưa về đến công ty.”
“Được, tôi chờ em.” Anh nói nhỏ.
Sau khi cúp điện thoại, mặt Lâm Thiển nóng ran, tựa hồ bị ba từ “tôi chờ em” thiêu đốt. Cô vùi mặt vào gối, nằm sắp một lúc, miệng cười tủm tỉm.
***
Sau nhiều ngày cách biệt, cuối cùng Lâm Thiển cũng về đến thành phố quê hương.
Một giờ chiều máy bay hạ cánh, các đồng nghiệp đói cồn cào ruột gan, nói với Lâm Thiển: “Giám đốc Lâm cùng đi ăn cơm với chúng tôi đi.”
Lâm Thiển cũng hơi đói bụng, nhưng cô từ chối: “Không cần đâu, tôi phải về tập đoàn báo cáo với lãnh đạo. Mọi người ăn cơm xong về công ty trước, kiểm tra sắp xếp lại dữ liệu, chiều tôi sẽ về.”
Lại đặt chân lên tầng trên cùng của tòa văn phòng, tâm trạng của Lâm Thiển không giống bất cứ lần nào trước đó.
Cô và Lệ Trí Thành đã thật sự đến với nhau. Đây là một nhận thức hoàn toàn chắc chắn và rõ ràng, cô nên nói gì bây giờ? “Em muốn xem cẩm nang diệu kế thứ hai của anh?” Hay là bắt chước câu nói của anh: “Chuyện khác có thể nhẫn nhịn, chuyện này không nhịn được”, nhất định anh sẽ hiểu ý cô.
Hay là… cô chẳng cần nói điều gì, cứ thế đi thẳng tới hôn anh?
Còn về thỏa thuận giữa anh và Lâm Mạc Thần, không quấy nhiễu cô trong thời gian ngắn gì đó? Dẹp nó sang một bên.
Với tâm trạng ngọt ngào và hồi họp chưa từng thấy, Lâm Thiển đi thẳng tới phòng làm việc của Lệ Trí Thành.
Gian ngoài trống không, Tưởng Viên chẳng thấy bóng dáng. Lâm Thiển hắng giọng, gõ nhẹ cửa phòng.
Không ai trả lời. Lệ Trí Thành không ở văn phòng?
Lâm Thiển rút điện thoại, ngẫm nghĩ rồi gọi cho Tưởng Viên trước.
“Giám đốc Lâm”, đầu kia điện thoại có vẻ ồn ào, “tôi và Lệ tổng đang ở phân xưởng năm. Sếp đang bận, sếp nói khi nào cô về tập đoàn thì bảo cô qua bên này.”
***
Lâm Thiển có thể tưởng tượng, Lệ Trí Thành bận rộn đến mức nào. Anh nói đợi cô nhưng lại đi phân xưởng vào giữa trưa, chứng tỏ đây là công việc thật sự quan trọng.
Phân xưởng năm nằm ở trong cùng khuôn viên công ty, là phân xưởng mới nhất và lớn nhất, cũng là “căn cứ bí mật” để thử nghiệm sản xuất sản phẩm mới.
Khi Lâm Thiển đi vào, xung quanh rất ồn ào, một dây chuyền đang vận hành, tiếng máy móc ầm ầm. Dưới ánh đèn sáng trưng, không ít nhân viên kỹ thuật mặc bộ đồ màu xanh lá cây và công nhân mặc đồng phục xanh lam đi đi lại lại. Đâu đâu cũng có tiếng người nói chuyện, tất cả tạo ra cảnh tượng bận rộn và căng thẳng.
Lâm Thiển nhanh chóng phát hiện một nhóm hơn mười người tụ tập xung quanh một cỗ máy cách chỗ cô không xa, người đứng giữa chính là Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển dừng lại ở khoảng cách bảy tám mét, yên lặng nhìn anh.
Bọn họ đang thử nghiệm tính năng của vật liệu. Trên chiếc bàn vuông phía trước bày hơn chục loại vật