Tại một phòng khách xa hoa, sang trọng với nhiều màu sắc lấp lánh, cách bài trí thật đẹp, treo trên tường là các bức họa của những triều đại xa xưa. Tổng thể mà nói, căn phòng này gần như được trang trí thật xa hoa lãng phí, mà đó chính là kiệt tác của Phương Vũ Khiết – con gái của Phương Đại Phúc – một gia đình nhà giàu mới nổi.
"Tìm không thấy chị? Cuối cùng chị cũng biết nghĩ cho bản thân." Khoé môi Phương Vũ Khiết giương cao cười lạnh, giống như người ngoài đứng xem. Cô ngồi một góc trên ghế sa lon, liếc nhìn cha mẹ cùng người ở trong nhà lo lắng như ngồi trên đống lửa.
"Mấy người còn đứng ở đây làm gì? Còn không mau đi ra ngoài tìm." Tiếng Phương Đại Phúc như sấm rít gào, thoáng chốc, mọi người vâng vâng dạ dạ, chạy đi không còn một ai.
"Tại sao lại như vậy?" Ngô Thu Muội đứng ngồi không yên, hốc mắt đỏ au nhìn chằm chằm Phương Đại Phúc, "Tất cả đều do ông, không có việc gì lại sắp đặt hôn sự này, làm cho con gái mất tích."
"Tôi làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho nó, người ta là bác sĩ du học trở về, trong gia đình lại có giáo dục, mà chúng ta chỉ là nhà giàu mới nổi, có thể leo lên cái xã hội thượng lưu này, là chúng ta với cao, có cái gì không tốt. Vậy mà nó lại không nói tiếng nào mà trốn nhà đi."
"Haizz...! Cùng lắm cũng chỉ là người thành phố mà thôi. Còn cái gì mà thành phần trí thức, người có trình độ cao… ở Newyork, Tokyo, Paris, Luân Đôn, cả Đài Bắc nữa, có biết bao nhiêu thạc sĩ, bác sĩ đầy đường? Hơn nữa chúng ta đến Đài Bắc nhiều năm như vậy cũng được gọi là người thành phố. Cần gì dùng tiền để cố gắng chen vào xã hội thượng lưu? Còn phải hy sinh hôn nhân của chị để đến Mĩ. Chưa chắc nhờ vậy mà có thể cầm được tờ thẻ xanh đâu." Phương Vũ Khiết lạnh lùng cười một tiếng.
"Con câm miệng cho cha, còn nhỏ thì biết cái gì!" Phương Đại Phúc thét lên, đủ để hất tung nóc nhà, cả cô cũng không chịu nổi.
Phương Vũ Khiết móc móc ráy tai, "Dạ! Con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, kém hơn người nào luôn a dua nịnh hót con rể. Con là thân phận con gái, khiến người ta chán ghét, nói đến miệng khô miệng đắng, cũng không bằng “người ngoài” kia, ở trong lòng cha như Bồ Tát hiển linh".
"Phương —— Vũ —— Khiết!" Nét mặt già nua của Phương Đại Phúc vì tức giận mà đỏ lên.
"Đừng la nữa! Con tự biết rõ, câm miệng đúng không!" Phương Vũ Khiết trầm mặc, ánh mắt lộ ra một chút thương tâm. Con người thường vì tự ti mà tự cao tự đại, tự xưng là anh hùng hảo hán cũng không bỏ dáng vẻ, vả lại cha cô sống trong xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ, đàn ông là trung tâm, chuyên quyền độc đoán, cũng không quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Cuộc sống trước kia khó khăn, nhà làm ruộng , cho nên cha không được đi học, vì vậy ông luôn quan niệm "Tất cả đều là thấp bé, chỉ có đi học là lớn nhất".
Bây giờ đã thay đổi, nhà họ Phương đã trở nên giàu hơn, nịnh nọt người khác, mà cha cô cũng trở nên xa hoa hơn, thay vì nói là nhà giàu mới nổi, chẳng bằng nói là Tán Tài đồng tử (cái này mình không hiểu, bạn nào biết nói mình, mình sửa nhé ^_^). Người ngoài mà cầu xin cha, cha có thể moi tim móc phổi. Còn nếu như các cô có vấn đề gì, chỉ hy vọng một chút tình thương của cha, ông liền nói rằng chút chuyện nhỏ cũng không giải quyết được, thì có thể làm được đại sự gì?
Trời ạ! Rốt cuộc bọn cô có phải là con ruột của ông không?
Mặc dù vật chất không thiếu, cuộc sống không có gì phải lo lắng; thỉnh thoảng ông cũng hỏi thăm các cô về việc học, mua một ít kẹo, đồ ăn vặt cho các cô. Thế nhưng "thỉnh thoảng" đã tốt lắm rồi không thể mong hơn được nữa, vả lại chỉ sợ việc học không tốt bị ông biết, không tránh được lại bị một trận roi trúc của ông.
Bây giờ, tình thương hiền lành của cha đã không còn là giấc mộng xa vời nữa, có lúc mua lon nước cho cô uống, làm cô vừa mừng vừa lo, cho rằng mặt trời mọc phía tây!
"Ây da! Hai cha con đừng tranh cãi nữa có được không, mau tìm Tĩnh nhi trở về đi." Ngô Thu Muội lo lắng đi qua đi lại, "Tĩnh nhi cái gì cũng không mang theo, trên người không có nửa xu, cũng không biết đi như thế nào?"
"Mẹ, sao không gọi điện thoại hỏi bạn bè của chị?" Có lẽ là tình mẫu tử đi! Tình cảm của mẹ đối với các cô khác xa so với cha.
"Đúng rồi! Sao mẹ lại không nghĩ tới." Ngô Thu muội lập tức chạy lên lầu, đi tới chỗ rẽ cầu thang mới nghĩ đến một chuyện, mặt lộ vẻ khó khăn mà nói: "Nhưng mà. . . . . . ngay cả bạn tốt của Tĩnh nhi mẹ cũng không biết." Thường ngày Tĩnh nhi là người nhu thuận, khéo léo, cá tính cũng rất độc lập tự chủ, tuyệt đối không cần người khác quan tâm; nhưng, hôm nay Ngô Thu Muội lại khổ sở phát hiện rằng mình không hiểu nhiều về con gái.
"Lục lại sổ lưu niệm tốt nghiệp của chị xem, có thể tìm được chút gì đó." Thật ra thì cô đối với chị hiểu biết cũng không nhiều, có khi còn xa lạ, bình thường gặp mặt không đến mấy lần, nói chuyện chưa tới mấy câu, nhưng vẫn luôn lo lắng, quan tâm đối phương, không vì điều gì mà thay đổi.
Nhìn mẹ vội vàng chạy lên lầu, cô nhắc nhở, "Còn có bản chép tay của chị, nhật ký, laptop, có lẽ sẽ có dấu vết." Mong chị tha lỗi cho em gái này nha, không phải là cô bán đứng chị, ai biểu chị trốn đi cũng không báo cho cô một tiếng, làm cô không khỏi lo lắng.
Chị! Chị rốt cuộc đi đâu?
****************
"Đã tỉnh rồi hả ?"
Vũ Chiêu Ngọc kéo màn cửa sổ, khiến nắng sớm tỏa ánh nắng ấm áp khắp phòng bệnh. Anh đưa cho cô một bó Bách Hợp, nhẹ nhàng đặt trên trán cô một nụ hôn.
"Thích không?" Anh kéo ghế ngồi gần cô, quan sát khuôn mặt tái nhợt giờ đã ửng hồng, trong lòng anh tràn đầy thỏa mãn vui sướng. Giống như chỉ cần nhìn thấy cô từ từ khôi phục, sắc mặt dần dần đỏ thắm, trở lại vẻ sáng ngời chính là hạnh phúc lớn nhất của anh.
Cô xấu hổ gật đầu, ôm hoa đến trước mũi, ngửi hương thơm của hoa, trong đó tràn đầy yêu mến của anh.
"Vậy thì tốt, chờ sứcc khoẻ em tốt hơn, tôi sẽ dẫn em đi gặp bà nội, để cho bà khỏi phải ngày ngày càu nhàu tôi không dẫn cháu dâu đến gặp bà."
"Em. . . . . . Em tên là Kinh Hỉ?" Tại sao lại cảm thấy xa lạ? Nhưng mà nụ cười ấm áp của anh giống như nắng sớm chiếu vào tim cô, làm cô không có lý do gì cự tuyệt mà tin tưởng lời anh nói."Anh đúng là vị hôn phu của em?"
Vũ Chiêu Ngọc cười, gật đầu một cái, "Em đều gọi tôi là Ngọc, chúng ta quen nhau ở quán cà phê, mà em năm nay hai mươi hai tuổi." Anh dựa theo tính toán của bác sĩ, ước chừng tuổi cô."Còn nghi vấn cái gì sao?"
"Vậy nhà em ở đâu?"
"Em từng nói với anh em ở Nam Bộ, lên Đài Bắc làm việc, sau đó em cũng không nói gì nữa, bây giờ em ở cùng với tôi." Anh càng lúc càng bội phục tài nói láo của mình, có lẽ khi không làm Tổng giám đốc, anh có thể suy tính việc đổi nghề làm Tiểu Thuyết gia.
Trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của anh, "Vậy, tại sao em bị mất trí nhớ?"
"Tai nạn xe cộ, y tá chưa nói sao?" Anh cau mày, chẳng lẽ cô còn nghi ngờ.
"Em biết, chỉ là tại sao em bị tai nạn xe cộ?" Tại sao cô một chút ấn tượng cũng không có? Cô ôm đầu, trong đầu xuất hiện hình ảnh cô— đang chạy trốn trong đêm tối, mà phía sau lưng. . . . . ."A! Em không muốn nhớ." Cô đưa tay ôm đầu, nước mắt trào ra.
"Vậy đừng nghĩ nữa." Vũ Chiêu Ngọc ôm cô, cố gắng trấn an tinh thần của cô. Thấy cô khóc, ngực anh giống như có tảng đá lớn đè ép, buồn bực đến nỗi hít thở không thông.
Nhìn cô khổ sở, anh chỉ có thể vỗ vỗ lưng của cô, nhẹ giọng ôn nhu, "Nghĩ không ra thì thôi, cái gì cũng không cần phải suy nghĩ, chỉ cần em biết tôi sẽ vĩnh viễn bên cạnh em là được."
"Khụ. . . . . . Khụ!" Vũ Chiêu Nghi đi tới, đem sổ khám bệnh gõ vào đầu Vũ Chiêu Ngọc, "Không được động tay đông chân với bệnh nhân của chị."
"Chị!" Vũ Chiêu Ngọc đau khổ, vò vò đầu.
Nhìn thấy vậy, Kinh Hỉ không nhịn được mà phì cười, trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua, xua đi phiền não trong lòng cô.
Thấy cô nở nụ cười, trong lòng Vũ Chiêu Ngọc không còn lo lắng nữa, nhận lấy bó hoa, "Tôi đi tìm bình hoa để cắm." Trên mặt tràn đầy hạnh phúc giống như sa vào tình yêu cuồng nhiệt thời niên thiếu, mà anh hồn nhiên không cảm giác. Anh đi khỏi phòng bệnh, còn lại Vũ Chiêu Nghi khám bệnh.
"Đầu còn đau hay không?"
Cô lắc đầu một cái, hâm mộ nhìn Vũ Chiêu Nghi, "Tình cảm chị em của hai người thật tốt, giống. . . . . ." Trong đầu thoáng qua rất nhanh một hình ảnh, nhanh đến nỗi cô không bắt kịp.
"Thế nào? Có phải nhớ ra cái gì?" Vũ Chiêu Nghi phát hiện ánh mắt cô bỗng chốc có chút ảm đạm.
Kinh Hỉ cắn môi dưới, lông mày nhăn lại thật sâu, chần chừ một lúc, lần nữa lắc đầu.
"Không cần quá miễn cưỡng, không nghĩ ra cũng đừng nghĩ, thuận theo tự nhiên." Vũ Chiêu Nghi vừa điền vào sổ khám bệnh vừa khuyên nhủ, "Thời gian này sẽ do Chiêu Ngọc chăm sóc em, người này mặc dù có tiếng xấu, cũng không coi là chính nhân quân tử, nhưng mà, miễn cưỡng cũng coi là người tốt."
"Chị!" Gõ gõ cửa, Vũ Chiêu Ngọc tay cầm bình hoa đi vào, ở ngoài cửa nghe chị mình nói, liền tức giận, "Dù gì cũng phải để lại cho em một chút thể diện chứ." Để bình hoa xuống, anh dịu dàng mơn trớn tóc dài của Kinh Hỉ, "Tốt hơn nhiều rồi sao?"
Cô cười cười, đỏ hồng cả mặt không giấu được mà thẹn thùng.
Thấy hai người đắm đuối liếc mắt đưa tình, giống như nơi không có người, căn bản quên mất Chiêu Nghi ở đây, cô mỉm cười ho khan mấy tiếng, kéo sự chú ý của họ.
Vũ Chiêu Ngọc nhún vai, "Đúng. . . . . . Thật xin lỗi." Trời ạ! Anh làm sao vậy? Chỉ nhìn thấy cô má lúm đồng tiền ửng hồng anh liền ngây ngô, thậm chí nhịp tim như sấm, loại cảm giác kỳ lạ không thở nổi, chẳng lẽ. . . . . . Không thể nào! Cô chỉ là người giúp anh tránh khỏi xiềng xích hôn nhân mà thôi, cái anh cần chính là tự do.
Vũ Chiêu Ngọc lắc lắc đầu, bỏ qua nội tâm đang đánh trống reo hò, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, khóe môi hơi nhếch lên mỉm cười, phát ra sức quyến rũ nam nhân. Rất nhiều cô gái vì nụ cười của anh mà hồn bay phách lạc, tình nguyện trở thành vợ nhỏ của anh, chắc chắn cô cũng không ngoại lệ.
Anh nháy mắt nhìn cô, ánh mắt thật mê hồn, chỉ cần cô si mê anh, thì sợ gì tương lai cô không nghe lời anh.
Sau khi ngượng ngùng, cô nhìn anh nháy mắt không ngừng, nhíu nhíu mày, "Ngọc, mắt anh bị co giật hả?"
Nghe vậy, anh thiếu chút nữa đập đầu vào vách tường; mà Vũ Chiêu Nghi cười to ôm lấy bụng, không hề giữ hình tượng bác sĩ, lấy sổ khám bệnh che miệng cười. Chiêu Ngọc thích ở trước mặt người đẹp phô trương, quyến rũ, làm trái tim họ nhảy loạn vì anh. Cô có nghe nói y tá trong bệnh viện cũng bị anh hấp dẫn, không nghĩ tới bây giờ lại. . . . . .
Vũ Chiêu Ngọc mày rậm khẽ co lại, "Chị, chị tiết chế một chút có được hay không?" Thật là không nể mặt của anh.
"Em nói sai gì sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang của Kinh Hỉ quan sát bọn họ.
Vũ Chiêu Nghi chống tay cuối giường, nín cười, "Không có gì."
"Chị, nếu không còn chuyện gì thì đừng quấy rầy bọn em nữa." Vũ Chiêu Ngọc bất bình. Uổng phí anh cười đến nỗi cơ bắp hai má muốn cứng lại, mà Kinh Hỉ lại không chút nào quan tâm, thực tổn thương lòng tự tôn của anh mà. Không sao, quyến rũ cô phải không, anh còn có cách khác mị hoặc lòng của phụ nữ.
Vũ Chiêu Nghi hít sâu, cuối cùng cũng khắc chế kích động, "Không có chuyện gì, nhưng còn phải nằm viện quan sát thêm mấy ngày, nếu như không có vấn đề gì mới có thể về nhà. Sau cơm tối, chị sẽ trở lại kiểm tra lần nữa. Hai người từ từ tán gẫu." Nếu không đi, cô sẽ k