ong lõi khóa, tôi dựa vào đó để điều chỉnh lực và hướng đi từ đầu ngón tay út.
Tôi dường như đã phải nín thở mới lùa được sợi dây da lừa vào trong lõi khóa và nhẹ nhàng cuộn chặt lấy hòn sỏi nhỏ ở đó. Đang định thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành phần quan trọng của công việc thì tôi chợt nghe chị Giai Tuệ bên dưới nhắc nhở:
- Lan Lan, nhớ không được nhìn quá lâu mà phải nhắm mắt vào.
Nghe chị Giai Tuệ nhắc tôi mới nhớ ra, trả lời một tiếng rất khẽ, rồi lập tức nhắm mắt lại, hoàn toàn dựa vào đôi bàn tay để cảm nhận và điều chỉnh sợi dây.
Giờ mới là bước khó khăn nhất, làm thế nào để lồng được sợi dây lõi kia. Đây chính là công việc yêu cầu sự tỉ mỉ và chính xác tuyệt đối, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào, thậm chí còn khó hơn kỹ thuật mổ nội soi gấp trăm lần. Điều khó khăn nhất là tôi không được dùng mắt để nhìn, mà chỉ có thể dùng tay để cảm nhận.
Tôi đưa bàn tay trái ra, dùng ngón tay cái và trỏ nhẹ nhàng và thận trọng lần theo ngón út bàn tay phải, thông qua từng cử động nhỏ của phần cơ trên ngón tay út để nhận biết và điều chỉnh sao cho sợi dây da lừa xuyên qua sợi dây lõi. Khi cảm thấy sợi dây đã vào đúng vị trí, tôi mới kéo ngón tay út, hi vọng sự tác động đột ngột này sẽ khiến sợi dây ở phía trong viên ngọc trai móc ngược trở lại.
Liên tiếp mấy lần đều không thành công khiến cho tôi có chút mất bình tĩnh, nên mỗi lần lại tăng thêm lực tác động lên sợi dây, cứ như thế đầu ngón út của tôi mỏi nhừ. Nhưng tôi vẫn quyết không bỏ cuộc, cuối cùng sợi dây da lừa đã cuốn chặt sợi dây lõi và bắt đầu thuận theo mắt khóa quay ngược trở lại vị trí ban đầu.
Khi sợi dây da lừa vòng ngược trở lại, tôi không mở vội mắt mà lập tức bỏ sợi dây da ra khỏi kẽ móng tay, túm chặt lấy đầu dây còn lại, cùng với hai đầu sợi dây kim loại thắt chặt lại thành nút.
Cuối cùng thì phải xem làm thế nào để cắt đứt sợi dây lõi kia. Tôi liền lôi từ trong túi ra một hộp kim loại to bằng hộp diêm. Đây cũng là một dụng cụ mở khóa ông nội đã để lại cho tôi, nó chuyên dùng để cắt, lôi và định vị những sợi dây mảnh.
Mở nắp chiếc hộp, bên trong là tám bánh răng to nhỏ khác nhau được nối với nhau bằng một thanh kéo, dây xoắn và vòng bi định vị hết sức phức tạp. Tôi luồn sợi dây da lừa vào bánh răng rồi xỏ qua hai lỗ nằm dưới đáy chiếc hộp, đóng chặt nắp hộp lại.
Giờ là đến bước quan trọng nhất. Tôi thuận theo chiều kim đồng hồ, vặn chiếc nút màu trắng sang bên phải, khiến những bánh răng trong chiếc hộp cũng hoạt động theo, kéo căng sợi dây da lừa, giống như đang lên giây cót đồng hồ vậy.
Vặn khoảng hơn năm mươi vòng, sợi dây lừa đã căng hết mức có thể, thực ra là tôi không thể vặn được hơn nữa, lực kéo lại của sợi dây đã lớn tới mức khiến các đầu ngón tay của tôi trắng nhợt vì thiếu máu lưu thông, cảm thấy không thể điều khiển được chính bàn tay của mình nữa, tôi vội vàng cúi xuống nói với chị Giai Tuệ đang ở phía dưới:
- Chị đứng vững nhé, nhớ giữ chặt hai chân em đấy!
Chị Giai Tuệ chỉ “ừ” một tiếng, rồi hướng hai chân sang hai bên, vững chãi xuống tấn, hai tay giữ chặt lấy hai chân tôi.
Vừa mới dứt lời, tôi đã cảm giác một lực vô cùng lớn tác động lên lòng bàn tay mình, khiến tôi không thể giữ nổi nút vặn lên dây cót kia. Ngón tay vừa mới chỉ nhích thả ra một chút, hai bàn tay lập tức bị cuốn theo vòng quay, tôi vội tóm chặt lấy chiếc hộp, chỉ để cho sợi dây da lừa chạy qua kẽ tay.
Chiếc nút lên dây cót trên chiếc hộp chậm rãi chuyển động kéo theo những bánh răng nằm trong chiếc hộp, khiến cho sợi dây da lừa nằm trên bánh răng căng ra hết mức và bắt đầu cọ xát rồi cắt đứt lõi dây bên trong viên ngọc trai. Vì lực chuyển động và lực kéo của chiếc hộp quá mạnh khiến cho bàn tay tôi rất khó giữ chặt lấy nó, nhiều lần không giữ được mà phải nới lỏng tay ra.
Tôi gồng mình so hai vai lại, áp chặt một bên má xuống vai, chống một tay lên hông, dồn hết sức lực để giữ chiếc hộp đứng im.
Tốc độ quay của sợi dây mạnh đến mức khiến cho sợi dây da lừa cứa qua kẽ tay và má tôi chảy máu.
Có thể do nhìn thấy những giọt máu rớt xuống nên chị Giai Tuệ mất tập trung trong giây lát, hai chân chị nhúc nhích, người hơi nghiêng sang một bên.
Do chị đứng không vững làm tôi cũng ngả nghiêng theo, hai tay giơ lên trên theo phản xạ, sợi dây da lừa suýt chút nữa chạm vào cần cổ tôi.
Hắc Lão Ngũ đứng bên cạnh vội kêu lên thất thanh, nhảy phốc đến, túm chặt lấy tóc tôi kéo sang một bên.
Chỉ trong giây lát, sợi dây da lừa đã phát ra âm thanh lục cục như đang sôi sượt qua cằm tôi, tôi thậm chí còn cảm nhận thấy sức nóng trên bề mặt sợi dây.
Liền lúc đó, chị Giai Tuệ cũng được Hắc Lão Ngũ đỡ cho đứng vững lại, nên vừa lập tức xuống tấn vừa hốt hoảng hỏi tôi:
- Lan Lan, không sao chứ?
- Không… không sao… - Tôi cố quên đi sức nóng của sợi dây như đang thiêu đốt trên cằm mình, vội vàng trả lời chị, rướn người bám chặt lên bức tường dính đầy ngọc trai, đề phòng sự cố này xảy ra lần nữa.
Tôi bỗng thấy lõi viên ngọc dần trở nên đục ngầu, những luồng khí trắng không ngừng phun ra ngoài, dưới sức nóng của sợi dây da lừa, chúng dần tan ra và biến mất.
Trong lòng tôi thầm cầu nguyện cho sợi dây lõi sẽ bị cắt trước khi sợi dây da lừa đứt phựt.
Chỉ khoảng vài giây sau, một tiếng “tạch” vang lên, đó là tiếng dây kim loại bị đứt vọng ra từ bên trong viên ngọc, lực tác động lên bàn tay tôi cũng tự dưng biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết rằng cuối cùng sợi dây lõi cũng đã bị cắt đứt.
Tôi mừng rỡ nhảy vội xuống khỏi vai chị Giai Tuệ, vừa đưa tay lên quệt mồ hôi đang đầm đìa trên mặt vừa hào hứng reo lên:
- Mở được rồi, mở được rồi!
Ba chúng tôi vội ngẩng đầu lên nhìn đám ngọc bám trên tường. Những viên ngọc bắt đầu quay tít mù, được một lúc chúng bỗng dưng dừng lại mà không hề phát ra âm thanh gì. Ngay sau đó, tất cả những viên ngọc trong đường rãnh trượt đều rung lên, rồi cùng va vào tường phát ra những âm thanh lanh canh nghe rất vui tai, sau đó chúng tiếp tục trượt theo đường rãnh giống như bầy đom đóm bị đánh động vội bay đi, cảnh tượng đó thật khiến cho người ta không muốn rời mắt.
Một điều đặc biệt hơn nữa đó là mặc dù tất cả những viên ngọc kia trôi đi rất nhanh, nhưng hình như chúng đều di chuyển theo một quỹ đạo đã định, nên hầu như không bao giờ va vào nhau. Cả bốn bức tường lặng im không có tiếng động nào ngoài tiếng sợi dây kim loại cọ vào đường rãnh trượt phát ra âm thanh lạo xạo giống như tiếng của hàng ngìn con tằm ăn rỗi.
Mỗi viên ngọc khi đã chuyển động đến đúng vị trí của mình sẽ lập tức dừng lại. Khoảng năm phút sau, tất cả các viên ngọc lại tự động thay đổi vị trí, sau đó xoay vài vòng rồi từ từ quay trở lại trạng thái tĩnh.
Hắc Lão Ngũ ngó nghiêng quan sát kỹ một lượt rồi mới gật đầu, nói:
- Hay đấy, hay đấy, vậy là chiếc khóa Quy Tàng sáu mươi tư viên ngọc bạc đều đã quay trở lại vị trí ban đầu rồi! – Thế nhưng tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn để hào hứng với thành quả mình đạt được thì đằng sau bức tường Quy Tàng chợt vang lên một tràng âm thanh lạch cạch, rồi cả bức tường từ từ bị kéo lên, để lộ ra một cửa động hình vuông, bên trong tối đen như mực.
Hắc Lão Ngũ há hốc mồm thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi lập tức tiến lên phía trước, cầm chiếc gương Dạ Minh soi vào bên trong động. Dưới ánh sáng của chiếc gương tôi nhìn thấy trước mắt mình là một đường hầm vuông vức, thẳng tắp và sâu tít tắp; nơi đó chỉ có một màu đen ngòm nên tôi không biết rằng đường hầm này sẽ dẫn đi tới đâu.
Bốn bức tường trong động được lát bằng những tảng đá hoa cương rất lớn màu xanh xám, trên bề mặt không hề có bất cứ đường nét chạm trổ nào, nhìn qua thì trông rất nhẵn và phẳng, thậm chí còn phản chiếu ánh sáng mờ ảo, trông không có vẻ gì là thô ráp cả.
Chị Giai Tuệ đưa tay ra đỡ tôi, rồi bắt đầu phân tích sự việc: Bề mặt của bức tường vẫn nguyên vẹn, không có đến một vết xước, vậy chắc Sở thúc đã không đi con đường này. Nói rồi chị quay sang hỏi Lão Ngũ:
- Lão Ngũ, làm thế nào đây, chúng ta vẫn đi tiếp chứ?
Hắc Lão Ngũ vỗ vỗ tay lên mặt bức tường đá.
- Điều đó cũng cần nói sao, đã đi đến nước này rồi, không muốn vào cũng vẫn phải vào.
Nghĩ đây không phải con đường ông nội đã đi, tôi có chút hơi do dự, đang định lên tiếng phản đối thì bỗng nhiên cảm thấy dưới chân khẽ rung chuyển, cả mặt sàn phía dưới bắt đầu nâng lên.
Mọi việc diễn ra bất ngờ khiến chúng tôi không kịp suy nghĩ gì, cứ thế nối nhau bước vào, Lão Ngũ cầm gương Dạ Minh nên là người đi đầu tiên, chị Giai Tuệ sau cùng, tôi thì đi giữa; chúng tôi khom người, thận trọng bước vào bên trong đường hầm. Vừa bước vào trong đường hầm thì bỗng có tiếng ầm ầm phía sau lưng, chúng tôi đồng loạt quay lại, bức tường Quy Tàng ban nãy đã hạ xuống, chặn đứng miệng hầm lại.
Không gian bên trong hầm rất hẹp, giọng Hắc Lão Ngũ ồm ồm vọng đến.
- Mở được bức tường Quy Tàng chính là khởi động cả cỗ máy này, sau đó mặt sàn kia sẽ quay trở về vị trí cũ, ta e rằng lão Sở bị mất dấu cũng là vì vậy. Chỉ có điều đường mà lão ta đi chắc là một cánh cửa khác, nhưng khi chúng ta phá được năm lưỡi dao và khóa Thiên Cương ba mươi sáu vòng, thì người khác chỉ cần không bị mù cũng có thể đoán ra chúng ta đi xuống dưới này.
Cho đến tận bây giờ, tôi cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn, mà chỉ biết gật đầu làm theo, rồi đi theo Hắc Lão Ngũ tiến vào trong hầm. Đường hầm này có chiều rộng và chiều cao đều là một mét, muốn bước tiếp phải khom lưng dò từng bước để đi. Tôi thấy mình hiện giờ giống như con sóc chuột chui vào ống bễ, chỉ có điều di chuyển chậm hơn chúng nhiều.