Tôi nằm viện để bác sĩ theo dõi tình hình thêm một ngày rồi xuất viện, còn trẻ nên tôi phục hồi rất nhanh. Hai tuần sau, tôi về trường đi học, suốt ngày nghe bài ca bất hủ của Duyệt Oánh khuyên tôi nên tĩnh dưỡng hẳn một tháng, nhưng kệ, tôi chỉ sợ bỏ nhiều tiết học sẽ đuổi không kịp bài vở.
Trước mặt tôi, Triệu Cao Hưng lỡ miệng kể Mộ Chấn Phi đã bay về Hồng Kông, hình như nhà anh có chuyện. Ban đầu, tôi chẳng mấy bận tâm nhưng sau đó, tôi tình cờ lên mạng đọc được tin tức về một ngân hàng đầu tư vừa vỡ nợ. Trong tình hình kinh tế suy thoái như hiện nay, ngân hàng vỡ nợ cũng chẳng phải chuyện động trời nhưng tôi biết Mạc Thiệu Khiêm có kha khá cổ phần ở ngân hàng này.
Đại gia cũng có lúc rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng cơ đấy. Tác động của Cuộc khủng hoảng cho vay thế chấp dưới chuẩn lan rộng toàn cầu, cuộc sống đúng là có phần chật vật hơn nhưng dân đen thì đâu chịu ảnh hưởng nhiều, nhất là đám sinh viên cả ngày bận vắt chân lên cổ, không lên lớp thì cũng phải viết báo cáo thí nghiệm như tôi.
Thứ tư này, khoa tôi tổ chức một buổi tọa đàm chuyên nghành tại hội trường khoa, do một chuyên gia ngành Khoa học vật liệu chủ tọa. Cũng như bao sinh viên khác, tôi và Duyệt Oánh háo hức tới nghe giảng, hôm đó cả khán phòng chật kín người.
Vị chuyên gia trong ngành Khoa học vật liệu ấy họ Tưởng, cô là hình tượng phụ nữ điển hình của ngành Kỹ thuật, với trang phục gọn gàng đơn giản, tuổi tầm ngoại ngũ tuần. Cô diễn giải các vấn đề chuyên ngành một cách mạch lạc, dể hiểu, chi tiết, cặn kẽ, gây tác động lớn đến nhiều sinh viên, chẳng mấy chốc, bầu không khí đã trở nên sôi nổi. Giáo sư Tưởng từng công tác nhiều năm tại phòng nghiên cứu vật liệu tiên tiến của Đức, là người có bề dày kinh nghiệm trong ngành, phương pháp nghiên cứu tình huống của cô luôn mang tính thực tiễn cao, khiến tất cả sinh viên đều tập trung lắng nghe, tôi cũng không ngoại lệ.
Đến giữa trưa, tọa đàm mới kết thúc, sở dĩ buổi nói chuyện kéo dài hơn so với dự kiến hai mươi phút là bởi có quá nhiều người đặt câu hỏi. Sau tọa đàm, Tôi và Duyệt Oánh vừa rời chỗ ngồi thì thầy giáo đứng giữa lối đi gọi đích danh tên tôi:
- Đồng Tuyết, em nán lại đã.
Chằng biết có chuyện gì, chắc lại bưng bê trà nước gì đó, nhiều lúc thầy cũng hay đánh đồng đội lễ nghi với đội tạp vụ. Tôi bèn đưa cặp sách cho Duyệt Oánh cầm về trước, còn mình nán lại.
Thì ra thầy bảo tôi ở lại là do giáo sư Tưởng đề nghị. Cô ấy nhìn tôi đầy áy náy:
- Hai cô cháu mình tìm chỗ nào đó vừa ăn vừa nói chuyện được không?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa cô ấy đến Lầu Minh Nguyệt, vốn là khách sạn do trường rót vốn xây dựng, làm nơi chuyên đón tiếp lãnh đạo cấp cao và các chuyên gia đa ngành. Hiển nhiên phòng ăn ở đó xịn hơn căn tin trường gấp n lần. Giáo sư Tưởng bao hẳn một phòng, phục vụ đem thực đơn vào, cô ấy chỉ nhìn lướt qua rồi gọi đại vài món.
Tôi bưng cốc trà, lòng thấp thỏm không hiểu sao vị giáo sư tiếng tăm lẫy lừng trong ngành, có thâm niên nghiên cứu ở Đức này lại tìm tôi.
Nếu được cô ấy chọn làm nghiên cứu sinh thì còn gì bằng, khi đó tôi có thể sang Đức, đến một nơi hoàn toàn mới lạ, chỉ cần xa được nơi này, tôi nguyện vứt bỏ mọi gánh nặng trong lòng, không bao giờ về nữa.
Khổ nỗi làm gì có chuyện tuyệt vời thế, nghĩ đến đó, tôi không nén được tiếng thở dài.
Giáo sư Tưởng để ý tôi nãy giờ, cô ấy hơi nhăn mặt khi thấy tôi thở dài:
- Tình hình Thiệu Khiêm với Mộ Vịnh Phi gần đây có vẻ rất căng thẳng, Thiệu Khiêm kiên quyết đòi ly hôn, cháu cũng biết cuộc hôn nhân của nó không giống như người bình thường, nhất là quan hệ thông gia với nhà họ Mộ, chủ yếu vẫn phải cân nhắc tới lợi ích kinh tế.
Tôi trố mắt nhìn giáo sư Tưởng, rốt cuộc cô ấy đang nói gì thế?
- Bản thân cô không thích Mộ Vịnh Phi, người phụ nữ này quen thói đa mưu tính kế, hơn nữa, thủ đoạn cũng khó lường, trước kia, nếu không vì bất đắc dĩ chắc Thiệu Nghiêm không lấy con bé đó.
Giáo sư Tưởng gỡ kính, đặt xuống, ánh mắt cô ấy trở nên dịu dàng hơn:
- Đối với một người mẹ, chẳng gì buồn lòng hơn việc con mình không được hạnh phúc.
Tôi nghĩ mình lú lẫn thật rồi, hoặc tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì cả.
- Từ nhỏ, Thiệu Khiêm là một đứa trẻ có hoàn cảnh đặc biệt, cô và bố nó không hợp nhau, hai người ly hôn từ hồi nó còn bé xíu. Cô thường xuyên ra nước ngoài, một năm họa hoằn lắm mới được gặp con trai hai lần, lần nào mẹ con gặp nhau, thằng bé cũng lầm lì, ít nói nhưng bản thân vô cùng nhạy cảm. Bây giờ, cứ nghĩ đến là cô lại thấy đau lòng, nó theo bố từ nhỏ, cuộc sống hầu như không hề có tuổi thơ, thú vui duy nhất là được ngồi bên cạnh nghe bố họp hành. Bản thân thằng bé có niềm đam mê hóa học giống cô nhưng nó vẫn chọn ngành Quản trị kinh doanh theo mong mỏi của bố. Năm nó hai mươi tuổi thì bố mất, Thiệu Khiêm phải bỏ học về nước, lúc đó, cô đã nghĩ có lẽ đời nó chẳng còn tìm thấy niềm vui nào nữa. Con trai cô vốn già trước tuổi lại rất mẫn cảm, tình cảm của nó dành cho người bố đã khuất vốn khác người nên nó dồn hết nhiệt huyết vào công việc quản lý sản nghiệp bố để lại. Tình hình lúc bấy giờ rất tệ, vài cổ đông lớn câu kết với nhau, muốn tách lẻ công ty, sau đó vất vả lắm nó mới giành được sự ủng hộ của nhà họ Mộ và cái giá phải trả là cuộc hôn nhân với Mộ Vịnh Phi. Cô không ủng hộ nó làm thế, nhưng nó nói với cô rằng nếu đánh mất sự nghiệp của bố thì cả đời này nó không bao giờ tha thứ nổi cho bản thân mình. Năm đó, nó mới hai mươi hai tuổi. Khi cô về nước tham dự hôn lễ của con trai, buổi tối trước hôm cưới, nó nói với cô: “Mẹ ơi, cả đời này, con không bao giờ biết thế nào là hạnh phúc nữa”. Ruột gan cô đau như cắt, nó lấy vợ mà như một sự hy sinh vậy, nó không yêu Mộ Vịnh Phi nhưng Mộ Vịnh Phi chỉ lăm le kiểm soát nó. Hai đứa cãi vã ngay đêm tân hôn, rồi từ đấy bắt đầu sống riêng. Mộ Vịnh Phi giở đủ mọi chiêu trò nhưng Thiệu Khiêm không thể yêu nổi con bé đó. Con trai cô là người cố chấp, cô biết nó sẽ đạt được thành công trong sự nghiệp, có điều bản thân nó không bao giờ cảm nhận được hạnh phúc. Hai năm trước, nó lạm dụng rồi bắt đầu nghiện thuốc giảm đau, lúc phát hiện thì đã quá muộn, cô lôi nó sang nước ngoài suốt nửa năm, ra sức bắt nó cai bằng được. Lúc đau đớn nhất nó ôm cô rồi khóc, nó nói rằng nó không có hạnh phúc, không có hạnh phúc sống ở đời này còn có ý nghĩa gì? Nhưng cô là mẹ nó, cô không cho phép con trai mình sa vào những thứ đó, cô gửi tặng con mình một chú chó dòng Samoyed vừa đầy tháng làm quà, tên tiếng Trung là Đáng Yêu, cô chỉ mong loài động vật nhỏ bé ấy có thể mang lại cho nó sự lạc quan, vui vẻ.
Từng lời cô ấy nói giống như sét đánh ngang tai, tôi không cắt nghĩa được cũng chẳng tiếp thu được. Tôi cảm thấy sự việc quả thật quá sức tưởng tượng, hóa ra vị giáo sư nổi tiếng này là mẹ của Mạc Thiệu Khiêm và cô ấy đang ngồi trước mặt tôi, giãi bày tâm sự về con trai mình. Nghe cô ấy nói thì Mạc Thiệu Khiêm quả thật giống như một kẻ hoàn toàn xa lạ, loại sống ở đời không có đối thủ như hắn, loại máu lạnh vô tình như hắn mà lại đau khổ, khóc lóc, nghiện thuốc giảm đau ư? Con người ấy hoàn toàn không phải Mạc Thiệu Khiêm mà tôi từng quen biết, câu chuyện cô ấy kể cũng khác xa với những gì Mộ Vịnh Phi từng tâm sự, nói cách khác thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không được hòa thuận. Sực nhớ lần Mạc Thiệu Khiêm đưa mình thuốc giảm đau, tôi thấy rùng mình.
Đối với tôi, Mạc Thiệu Khiêm chỉ là cơn ác mộng.
Tôi hoàn toàn không muốn nghe đến cái tên ấy như một phản xạ vô điều kiện.
Phục vụ bắt đầu đưa món ăn lên, giáo sư Tưởng kể thêm vài chuyện nữa, chủ yếu về Mạc Thiêu Nghiêm nhưng tôi chẳng để vào đầu được câu nào, tôi chỉ mong tránh xa được con người ấy như tránh xa một mối nguy hiểm đầy tai vạ. Ngoài nhục nhã và đau đớn ra, hắn chẳng mang lại cho tôi thứ gì.
Sau cùng, cô Tưởng nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, hỏi:
- Cháu không định tha thứ cho nó sao?
Tha thứ cho hắn ư?
Không, cả quãng đời còn lại, tôi chỉ mong sao giữa mình và hắn đừng có bất kỳ cuộc gặp gỡ nào nữa. Tôi chỉ mong hắn tha cho mình, tha cho những việc bố tôi từng làm rồi mãi mãi gạt tôi ra khỏi trí nhớ.
Giáo sư Tưởng nhìn tôi bằng vẻ mặt rầu rĩ, cô ấy thở dài rồi nói:
- Thôi vậy, cháu cứ quên những gì cô nói ngày hôm nay đi.
Rời khỏi Lầu Minh Nguyệt, tôi đi bộ qua lối nhỏ ven hồ về ký túc. Bên bờ hồ Minh Nguyệt có không ít học sinh đang ngồi đọc sách, cũng có nhóm đang tán gẫu hoặc nằm sưởi nắng. Tháng Hai xuân sớm, nhành dương liễu mới chỉ nhú ra những sợi xanh non mà hoa mai trên đồi vẫn chưa hé nở.
Đi được nửa vòng bờ hồ, thấy chân mình rệu rạo, tôi tìm một ghế đá, ngồi quay mặt về phía mặt trời.
Nắng đầu xuân choàng lên thân mình một cảm giác ấm áp, năm tháng thoi đưa, mùa xuân đã gõ cửa rồi đó. Nữa tháng nữa thôi, hoa mai trên đồi sẽ đua nở, đến lúc ấy hương thơm ngất ngây lan tỏa ngàn dặm, tiếng người nô nức gần xa, người ta rủ nhau đến đây thưởng hoa, chụp ảnh đôi.
Đương nhiên bây giờ chỉ có lưa thưa khách vãng lai, làm gì có ai đến tìm hoa sớm vậy chứ?
Nắng lan tỏa ấm áp khiến tôi lười biếng không buồn nhúc nhích, chỉ muốn ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua, kể cả là Tiêu Sơn hay Mạc Thiệu Khiêm.
Tôi muốn quên hết mọi thứ.
Cuối tuần, tôi không về nhà cậu, suốt hai năm qua tôi luôn cố gắng hạn chế qua lại nhà cậu. Ban đầu thì bởi Mạc Thiệu Khiêm nên tôi sợ cậu đoán ra ngọn ngành, về sau em họ đi du học, mợ cũng xin nghỉ để sang đó chăm sóc em, thế nên tôi càng không tiện ghé qua nhà cậu.
Hai ngày nghỉ cuối tuần, ký túc xá vắng lặng, Duyệt Oánh cũng ra ngoài với Triệu Cao Hưng. Ngồi một mình buồn chán, tôi đành lôi từ mới ra học, ngoại trừ học hành ra, tôi chẳng biết làm gì khác. Năm ngoái tôi thi IELTS, điểm cũng tàm tạm nhưng kết quả chỉ có hiệu lực trong vòng hai năm, tôi nghĩ năm sau sẽ thi lại vì năm ngoái tôi cũng chỉ muốn thử cho biết mà thôi. Sau khi tốt nghiệp, đa số sinh viên học ngành này sẽ chọn con đường xuất ngoại, tha hương biệt xứ hiện đang là ao ước lớn lao của đời tôi, thà đến một nơi xa lạ, không ai quen biết để làm lại cuộc đời.
Tôi chỉnh điện thoại sang chế độ rung, mải đeo mp3 nên không để ý điện thoại đang rung bần bật trên bàn, một lúc sau mới nhận ra. Thấy số máy gọi đến là một thuê bao cố định quen thuộc, tôi liền tắt nguồn di động.
Chẳng bao lâu sau, đến lượt điện thoại phòng đổ chuông. Phòng tôi ai nấy đều có di động nên chẳng mấy khi đụng đến máy bàn, vậy mà giờ đây, nó lại đây, nó lại reo ầm ĩ như thể cháy nhà, tôi liếc số máy gọi đến rối cũng ngắt luôn dây điện thoại.
Năm rưỡi, tôi xuống lầu đi lấy nước, tiện thể mua cơm. Sân trường vào dịp cuối tuần vắng tanh, lấy nước không cần phải xếp hàng. Tôi khệ nệ một tay xách nước, một tay cầm cặp lồng về ký túc xá, xa xa thấy có bóng người đứng đợi dưới lầu.
Tôi định quay lưng bỏ đi nhưng người đó nhanh mắt thấy tôi, liền gọi với: