Rồi sao nữa? Khó lắm tôi mới thoát được hắn. Cứ tạm cho là tôi nợ hắn nhưng cũng thanh toán sòng phẳng từ lâu rồi mà.
- Cậu ấy không chịu đi bệnh viện, phiền Đồng tiểu thư ghé thăm cậu ấy một chuyến, được không ạ?
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình, áo quần phẳng phiu, dáng đứng thẳng tắp, như thể bấy lâu nay vẫn vậy. Tôi theo Mạc Thiệu Khiêm đã ba năm nhưng thậm chí người đàn ông này tên là gì tôi cũng chẳng biết, có điều lúc nào ông ta cũng xuất hiện đúng lúc rồi sắp xếp mọi việc trong nhà quy củ đâu ra đấy. Mấy kẻ làm công ăn lương cho Mạc Thiệu Khiêm đều có một kiểu này, ai cũng có tác phong hao hao hắn.
Cuối cùng tôi buộc phải lên tiếng:
- Chẳng phải ông từng học các lớp huấn luyện quản gia kiểu Anh rồi đó sao? Anh ta ốm thì các người đưa anh ta đi bệnh viện, không thì mời bác sĩ đến nhà, Mạc Thiệu Khiêm giàu có như thế ông ngại cái gì?
Sắc mặt người quản gia vẫn bình thản, dáng dấp vẫn tao nhã, lịch thiệp, thậm chí ông ta còn rất uyển chuyển nói:
- Thưa Đồng tiểu thư, phiền cô ghé thăm cậu ấy một lần này.
- Tôi và anh ta thôi nhau từ lâu rồi, tôi không muốn lại gặp anh ta nữa.
Tôi cảm thấy vô cùng ngán ngẩm, tại sao đám người này cứ hùa nhau kéo tôi về với quá khứ mà tôi đang cố gắng quên đi? Kể cả Mạc Thiệu Khiêm có lăn đùng ra đấy thì liên quan gì đến tôi? Tôi chưa vỗ tay vui mừng vì tôi biết bố mình nợ hắn, những chuyện đấy qua lâu rồi, tôi đã thanh toán nợ nần xong xuôi rồi.
- Ông về đi, Mạc Thiệu Khiêm có phải trẻ con lên ba đâu, ốm thật thì ông cứ đưa đến bệnh viện là xong, lo gì, anh ta có trừ tiền lương của ông đâu.
- Mạc tiên sinh không biết tôi đến đây.
Quản gia dường như đã hơi ngán ngẩm:
- Là tôi tự đến, thực ra dạo này không một ai trong nhà dám nhắc tới cô. Hôm Đáng Yêu chết, Mạc tiên sinh ôm nó trong bệnh viện thú y cả một đêm, hôm sau, bảo tôi cho Hương Tú nghỉ việc. Lỗi chẳng phải do Hương Tú làm việc tắc trách, mà bởi cứ gặp cô ấy là lại nhớ đến Đáng Yêu nên cậu ấy không muốn thấy Hương Tú nữa. Xưa nay, cậu ấy vốn là người như vậy, không một ai dám nhắc đến Đáng Yêu, cũng như không một ai dám nhắc đến cô trước mặt cậu ấy, lần này quả thực bế tắc lắm tôi mới phải đến tìm cô, chứ bình thường tôi không dám quấy quả thế này.
Tôi chẳng muốn nghe ông ta huyên thuyên nữa, liền nói:
- Cơm của tôi nguội rồi đây này, ông cảm phiền để tôi đi ăn cơm đã.
- Thưa Đồng tiểu thư. – Nhìn mặt ông ta dường như thoáng vẻ nhẫn nhục. – Cô đã làm đơn xin hỗ trợ học phí lẫn đơn xin họ bổng.
Tôi quay phắt đầu, nhìn ông ta.
- Học bổng có được xét duyệt hay không còn phụ thuộc vào ngân sách mà Mạc tiên sinh là thành viên hội đồng quản trị. Còn ngân hàng cô làm đơn xin hỗ trợ học phí, có lẽ cô không biết cậu ấy cậu ấy cũng có cổ phần ở đó.
Mẹ kiếp! Câu chửi này tưởng quên lâu rồi, vậy mà giờ vẫn bật đựơc ra. Đám làm thuê cho Mạc Thiệu Khiêm cũng là một lũ khốn nạn y chang hắn, hết uy hiếp rồi lại dụ dỗ, chẳng còn trò nào hay ho hơn.
Tôi tức lộn ruột, nói:
- Thì tôi xin ngân hàng khác, tên họ Mạc đó tưởng mình là thánh chắc.
- Thưa Đồng tiểu thư, tôi chỉ hi vọng cô đến thăm cậu ấy, ngoại trừ việc đó ra, tôi không yêu cầu gì cả, chỉ cần đến thăm cậu ấy là được.
Quản gia vẫn bóng gió nói:
- Tính ra cũng đỡ vất vả hơn việc phải đi làm lại đơn xin hỗ trợ học phí.
Được lắm! Kể cả có uy hiếp hay dụ dỗ đi chăng nữa cũng đừng hòng tôi chịu thua. Nhưng vẫn phải công nhận lời ông ta nói cũng có lý, nếu phải xin hỗ trợ học phí lại từ đầu, đừng nói đến việc có được thông qua hay không, mà cứ nghĩ tới quá trình làm thủ tục lẫn phê duyệt đầy phức tạp và lằng nhằng đó là tôi oải lắm rồi.
Tôi đành theo lão quản gia về, vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, tôi đã có ý nghĩ bột phát muốn quay đầu bỏ chạy. Hao hơi tổn sức lắm mới thoát được nơi này, giờ quay về khiến tôi có cảm giác đang chui đầu vào một cái cũi.
- Mạc tiên sinh đang ở trên tầng. – Quản gia đi trước dẫn đường. – Trong phòng ngủ chính ạ!
Cửa phòng ngủ khóa im ỉm, quản gia gõ cửa nhưng bên trong lặng thinh, không một âm thanh, cũng chẳng động tĩnh. Quản gia lại gõ thêm vài lần, rồi nói với vào:
- Thưa Mạc tiên sinh, Đồng tiểu thư về rồi ạ!
Tôi chúa ghét lối ăn nói này của quản gia, bèn gườm mắt nhìn ông ta, nhưng ông ta lại coi như không thấy, chỉ nín thở nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
Không một âm thanh, có lẽ Mạc Thiệu Khiêm đang ngủ.
Quản gia hỏi tôi:
- Thưa Đồng tiểu thư tôi có nên gọi người đến cạy cửa không? Từ tối hôm qua đến giờ, Mạc tiên sinh vẫn chưa ra ngoài, cậu ấy đang sốt cao nhưng không chịu ăn và uống thuốc, tôi chỉ e xảy ra chuyện.
Hỏi tôi là gì? Chuyện này vốn chẳng dính líu gì đến tôi, tôi dửng dưng nói:
- Ông thích cạy thì cứ cạy đi.
Quản gia gọi thợ điện nước đến, chẳng mấy chốc đã cạy được cửa.
Trong phòng tối om, đèn không bật mà cửa sổ cũng kéo kín mít, chẳng nhìn thấy gì. Quản gia đứng đằng sau bèn đẩy nhẹ tôi:
- Vào đi thôi.
Tôi bị đẩy hẫng chân mấy bước, tiến vào phòng, cẩn thận quan sát một vòng xem đây có phải là một cái bẫy không. Gã Mạc Thiệu Khiêm này lắm trò lắm, trước nay hắn quen thói vui buồn thất thường, tôi còn là con gái kẻ thù giết cha hắn, có khi hắn thấy tôi chưa đủ giày vò cũng nên.
Tôi tiến lại gần mới thấy Mạc Thiệu Khiêm đang ngồi im lìm như một pho tượng trên giường, mặt hướng về phía cửa sổ nhưng rèm cửa kéo kín mít, hắn ngồi đấy làm trò gì không biết!
Tôi nghĩ thế này chắc là xong rồi, đằng nào thì ông quản gia cũng bảo tôi chỉ cần đến gặp là được. Tôi ngoái đầu, thấy ông ta đứng ngoài phất tay ra hiệu, tôi đành lê bước chân, tiến lại gần.
- Thưa Mạc tiên sinh!
Hắn vẫn ngồi bất động.
- Mong anh rộng lòng bỏ qua, tôi không biết anh còn nắm cả quyền phê duyệt học bổng, thậm chí quỹ hỗ trợ học phí, anh cũng có quyền từ chối bằng một lý do vớ vẩn nào đó.
Tôi nói đầy mỉa mai:
- Nhưng mà tôi cũng lười đổi ngân hàng lắm, họ bảo tôi đến thì tôi đến thôi. Anh có gì sai bảo thì xin nói thẳng, nếu thích thì tôi lên giường với anh thêm một lần nữa cũng chẳng sao, đằng nào tôi cũng đủ tàn tạ rồi, thêm hay bớt một lần có là gì đâu. Mong sao khiến anh hài lòng. À vâng, còn chuyện này nữa, mẹ anh cũng đến gặp tôi, theo lời bà kể thì anh như một đứa trẻ thật đáng thương…
Nghe tôi nhắc tới mẹ hắn, bấy giờ, hắn mới khẽ động đậy, ngước mắt nhìn lên:
- Đáng Yêu chết rồi!
Quên mất con chó đó là quà mẹ hắn tặng mà.
Nhưng vì một con chó mà buồn lòng thế này, thật chẳng giống Mạc Thiệu Khiêm chút nào. Nói thực, nhìn hắn trơ trọi ngồi đó, so với kẻ tôi quen bấy lâu nay thì rõ như hai người hoàn toàn khác nhau. Trong suy nghĩ của tôi, Mạc Thiệu Khiêm của ngày xưa là loại ác bá lộng hành, quỷ tha ma bắt, làm gì có chuyện bơ vơ không nơi nương tựa như ngày hôm nay, nhìn hắn như thế này tôi bỗng có cảm giác tội nghiệp.
Ôi thôi, cho tôi xin! Rắn độc mà cũng tội nghiệp sao? Tôi có phải nông dân đâu! [1]. Tôi đưa mắt quan sát hắn. Bóng tối trong căn phòng nham nhở nhưng vẫn đủ để thấy gò má hắn ửng đỏ như có men rượu, quản gia nói hắn đang sốt, mà sốt cũng có khả năng đỏ mặt, huống hồ còn có đôi chỗ nứt nẻ trên vành môi khô tróc trắng ởn kia, nhìn có vẻ đang ốm thật đấy.
Chắc tôi nhìn hắn quá lâu nên ánh mắt hắn cũng đổ về phía tôi, nhìn một lúc, hắn mới hỏi:
- Sao em lại ở đây?
- Ông quản gia hết mực trung thành của anh sợ anh sắp chết, nằng nặc đòi tôi đến thăm anh bằng được.
Hắn nhìn lảng đi chỗ khác, cất giọng thản nhiên:
- Ông ta chỉ vẽ chuyện, giờ em đi được rồi.
Được lắm, thế này mới giống Mạc Thiệu Khiêm mà tôi quen.
Không biết tại sao tôi lại thở phào nhẹ nhõm, gã khốn dị hợm này rất có khả năng khiến người ta ức chế, may thay tôi thoát được rồi.
Vừa đi được hai bước bỗng nghe sau lưng có tiếng đổ rầm, tôi ngoái đầu nhìn đã thấy Mạc Thiệu Khiêm nằm sóng soài, bất động dưới sàn nhà.
Tôi giật nảy mình, ngó ra ngoài cửa không thấy quản gia đâu. Tôi đắn đo chốc lát nhưng vẫn quay lại xem thế nào, thấy hai mắt hắn nhắm hờ, ngực khẽ nhấp nhô, toàn bộ phận cổ đỏ gắt. Tôi giật mình khi giơ tay chạm vào cái trán nóng ran của hắn. Xem ra hắn ốm thật rồi, quản gia nói không sai.
Tôi chạy xuống dưới tìm quản gia, ông ta lập tức gọi điện cho tài xế, sau đó hai người họ đưa Mạc Thiệu Khiêm đi bệnh viện. Tôi định về trường thì quản gia khẩn khoản:
- Đồng tiểu thư, cô cũng đến bệnh viện luôn nhé?
Tôi không thể kìm nén hơn nữa:
- Ông bảo tôi chỉ cần đến thăm là được rồi cơ mà. Ông gọi cho vợ anh ta đi, hoặc gọi cho mẹ anh ta ấy, tôi chẳng là gì của anh ta cả, sao ông cứ phải bắt tôi làm này làm nọ thế, với cả anh ta có muốn gặp tôi nữa đâu.
- Lúc cô bị thương, Mạc tiên sinh đưa cô đi bệnh viện, đến giày còn chẳng kịp mang, chính tôi xách giày với quần áo đến bệnh viện cho cậu ấy. Cô nằm trong phòng phẫu thuật khâu vết thương, còn cậu ấy xử lý vết thương ở phòng cấp cứu… Thực ra hôm đó, mảnh sành cũng găm cả vào chân Mạc tiên sinh. Nhưng cậu ấy vẫn bế cô xuống tầng, chân phải bị thương mà dọc đường vẫn chăm chăm nhấn chân ga, về sau mảnh sứ ấy găm sâu thế nào cô có biết không? Hôm đó, dáng đi của cậu ấy khác ngày thường thế nào cô có biết không? Cậu ấy quan tâm cô thế nào mà sao cô không thể đưa cậu ấy đến bệnh viện?
Tôi ngây người nghe quản gia hùng hổ nói một tràng những câu chất vấn. Tôi nhớ lần mình ngã đè lên đống mảnh sứ đúng là hắn mặc nguyên áo ngủ đưa tôi tới bệnh viện, nhưng hôm đó tôi không để ý chân của hắn, càng không biết hắn bị thương, bấy lâu nay, có bao giờ hắn nói với tôi đâu.
Tôi ghét hắn, tôi hận hắn, vết thương ở chân kia, tôi không biết thật. Tối đó, hắn còn dè bỉu bảo tôi làm phiền hắn ngủ, tôi nói mình đau thì hắn nhét cho tôi viên thuốc. Giờ mới biết thì ra hắn vẫn dùng loại thuốc giảm đau đó…. Hắn nghiện morphine, chứ thuốc giảm đau bình thường làm gì có tác dụng.
Những lời của quản gia khiến tôi không thể phản bác được, sự lằng nhằng giữa tôi và Mạc Thiệu Khiêm quả thực là một món nợ dai dẳng, bố tôi nợ hắn, hắn nợ tôi, tôi nợ hắn, một vòng luẩn quẩn khiến tôi chẳng biết đằng nào mà lần.
Chúng tôi đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán hắn bị viêm phổi, tình hình rất nguy kịch, cần lập tức nhập viện điều trị.
Bố trí phòng bệnh ổn thỏa, quản gia vội về nhà lấy đồ, nhờ tôi ở lại chăm sóc Mạc Thiệu Khiêm. Tôi nhấp nhổm trong phòng bệnh, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, lo lắng sắp đến giờ ký túc xá đóng cửa, chỉ sợ không về kịp.
- Em về đi.
Giọng nói trầm khàn vang bên tai, tôi ngẩn lên mới biết Mạc Thiệu Khiêm đã tỉnh. Hắn nằm trên giường bệnh, tay cắm ống truyền dịch, râu lún phún một màu nhàn nhạt dưới cằm. Trong ánh đèn phòng bệnh, dáng vẻ gầy rộc ấy gợi cho người ta có cảm giác vô cùng xa lạ.
Tôi nói:
- Quản gia nói khoảng mười giờ ông ấy sẽ quay lại, giờ đã mười rưỡi rồi, có lẽ tắc đường.