Chẳng sao cả, thật sự chẳng sao hết! Ngủ một giấc, tỉnh dậy, nhận được điện thoại của Mạc Thiệu Khiêm, thế là tôi đã quên khuấy Tiêu Sơn. Mạc Thiệu Khiêm vừa tới, tôi không còn tâm trí mào nghĩ đến Tiêu Sơn nữa mà phải dồn sức ứng phó với Mạc Thiệu Khiêm.
Tôi bắt taxi đến biệt thư, dọc đường nhấp nha nhấp nhổm không yên. Dạo này, Mạc Thiệu Khiêm có phần lạnh nhạt với tôi. Nửa năm gần đây, một, hai tháng hắn mới ghé qua một lần. Không biết điềm lành hay xấu sẽ đến với mình đây, không biết hắn đã chán mình chưa?
Vừa đặt chân vào cổng biệt thự, tôi ngỡ ngàng nhìn người quản gia đang đứng giữa phòng khách rộng thênh thang, chỉ đạo người khác dỡ đèn và chuyển dời đồ đạc trong nhà. Đáng Yêu đang ngồi chồm hỗm trước rèm cửa, nhìn ai nấy bận bịu luôn chân luôn tay mà hoa cả mắt. Thợ dỡ đèn trần đang tập trung làm việc, quản gia có vẻ còn chăm chú hơn, ông ấy luôn miệng nhắc:
- Từ từ, chậm thôi, gỡ cái dây bên này trước đi… Đừng đụng vào cái đó… Nhẹ tay thôi…
Mạc Thiệu Khiêm có sở thích sưu tập đèn, đèn chùm bằng pha lên này là cục cưng bé nhỏ của hắn, hồi đi nghỉ mắt bên châu Âu, hắn thích rồi xách về luôn. Tôi còn đang nghệt mặt, chưa kịp hiểu gì thì Đáng Yêu đã sủa ăng ẳng, ngúng nga ngúng nguẩy cái đuôi, tỏ vẻ đã nhìn thấy tôi. Bấy giờ quản gia mới ngoái lại, ông ta vồn vã nói:
- Mạc tiên sinh đang ở trên tầng ạ!
Tầng hai khá yên tĩnh, chỉ có hai gã thợ đang nhẹ nhàng tháo tranh sơn dầu trên tường, nhìn tổng thể thì chắc là dọn nhà thật rồi. Tôi bước vào thư phòng với nỗi băn khoăn, không thấy bóng dáng Mạc Thiệu Khiêm đâu, tôi bèn gõ cửa phòng ngủ, tiếng hắn vọng ra:
- Vào đi!
Vào rồi vẫn không thấy người đâu, thì ra hắn đang ở trong phòng thay đồ, lúc bước ra, tay hắn còn đang cài dở cúc áo vest. Thấy tôi, hắn lập tức nhíu mày:
- Mắt sao thế kia?
Tôi xoa chỗ sẹo như nốt ruồi ấy:
- Lần trước không may bị thương.
Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói ngắn gọn:
- Em đi thu dọn đồ của mình đi.
Tôi ngẩn ra, chưa kịp hiểu hắn nói gì.
Hắn tinh ý nhận ra, nói:
- Cái gì cần thiết thì cứ mang đi, tôi định sửa sang lại biệt thự, tiện thể chuyển nhà cho em. Mau lên, bỏ quên cái gì là không về lấy được đâu.
Nhà mới ở được hai năm, sao đã phải sửa rồi?
Tôi chạy về phòng, thu dọn đồ đạc, bụng lại “hỏi thăm” tông chi họ hàng mười tám đời nhà hắn. Một năm mò về được có mấy ngày, vậy mà cũng bày đặt?
Bó tay, người có tiền đều lên hàng đại gia cả rồi…
Tối đến, tôi dùng bữa tại một nhà hàng cao tầng tọa lạc giữa trung tâm thành phố, trong lòng vẫn thắc mắc tại sao Mạc Thiệu Khiêm lại đường đột chuyển nhà. Thôi, dù sao đã đến đây rồi thì cứ yên tâm mà sống. Căn phòng dành riêng cho Đáng Yêu và phòng ngủ chính nhìn ra hồ nước tự nhiên duy nhất trong nội thành, nhưng nơi này quá cao, xa xa chỉ thấy mặt hồ tựa như mảnh vỡ của một viên ngọc bích. Đáng Yêu ngồi trước cửa kính rên ư ử sầu muộn, chắc nó mắc bệnh sợ độ cao, không thích sống ở nơi cao như thế này.
Phòng tôi nằm trên tầng hai, đối diện với phòng ngủ chính. Nhưng nhà tắm trong phòng tôi vô cùng phản cảm, nhà tắm gì mà bốn mặt vách kính thông suốt, không hề có rèm, cũng chẳng có mành che, cứ thế nhìn thẳng ra đường chân trời trống trải.
Cứ cho là ở vị trí cao thế này, bên ngoài chẳng có ai đủ khả năng nhìn trộm, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. Cho nên, ăn uống xong xuôi, tôi liền lấy quần áo, rón rén mò vào phòng tắm ở buồng ngủ chính, tranh thủ tắm rửa nhân lúc Mạc Thiệu Khiêm đang bận việc trong thư phòng.
Khóa trái cửa xong, tôi mới yên tâm quan sát phòng tắm. Đúng là dân tư bản biết hưởng thụ, bồn tắm cỡ lớn loại chìm giống như hồ bơi, hệ thống mát xa điều khiển bằng điện tử. Trên giá treo, khăn tắm ngắn dài đủ loại, muối mát xa dàn một hàng, toàn là nhãn hiệu Mạc Thiệu Khiêm vẫn ưa dùng.
Sướng thật! Vừa đắm mình trong làn nước ấm, đã có vô số bọt khí ùa đến mát xa da dẻ. Tôi với tay, ấn chiếc điều khiển gần đó, cánh cửa chớp trước mặt từ từ bừng sáng, hóa ra toàn bộ đều là màn hình LED, hệ thống âm thanh Dolby Surround cao cấp. Tôi tìm vài kênh truyền hình trả phí, xem xong hai tập Prince of Tennis thì lăn ra ngủ.
Nếu được chết đuối trong bồn tắm này thì cũng chẳng có gì hối hận.
Nhưng tôi không có phúc phận ấy.
Bất thình lình, một cánh tay quàng lên cổ tôi, làn da đang ngâm trong nước ấm tiếp xúc với các đầu ngón tay lạnh ngắt khiến tôi rùng mình. Rõ ràng tôi đã khóa trái cửa rồi cơ mà. Tôi nói như hụt hơi:
- Sao anh vào được đây?
- Gian quần áo có cửa thông sang buồng tắm.
Tôi đúng là bất cẩn, thậm chí cũng chẳng thèm để ý xem còn lối vào nào khác hay không. Nháy mắt, nước trong bồn tắm đã dâng cao vài phân, thể tích người Mạc Thiệu Khiêm quả không nhỏ, hắn vừa bước vào, tôi đã cảm thấy bồn tắm to ngang cái bể bơi này chật chội hẳn đi. Tôi cụp mắt, không dám nhìn hắn, thực ra cũng đã thấy cơ thể hắn nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ đối diện trực tiếp kiểu này nên tôi thấy ngài ngại. Tôi biết dáng dấp hắn cũng khá, hắn có huấn luyện viên thể hình riêng, có tiền mua tiên cũng được.
Hắn choàng tay, kéo tôi vào lòng, cơ thể tôi nép sát vào ngực hắn, tai nghe rõ rệt từng nhịp đập từ trái tim. Tôi hổn hển nài nỉ:
- Đừng… chỗ này…
Nỗi lo lắng đó của tôi đã không xảy ra, thay vào đó chuyện làm tôi lo lắng khác lại ập đến, ngón tay hắn khẽ vuốt ve vết sẹo trên mí mắt tôi, hỏi:
- Sao lại ra nông nỗi này?
Hắn nói hết sức bình tĩnh, mỗi lần tức giận là giọng điệu của hắn càng trở nên trầm thấp hơn. Tôi nghĩ bụng, lúc này chẳng dại gì mà chọc vào hắn, thành thực trả lời:
- Em đi xem thi đấu, không may va phải điện thoại của bạn.
- Bóng rổ à?
- Không, robot.
Tay hắn mơn trớn xuống thùy tai, cánh tay kia vẫn ôm ghì lấy tôi, rất chặt. Tôi thấy khó thở bởi vòng tay ghì siết của hắn. Tôi chỉ sợ trong một phút nóng giận, hắn sẽ dìm tôi xuống bồn tắm cho chết ngay tại chỗ, hoặc dùng khăn siết cổ cho tới khi tôi tắt thở. Mà có khi hắn sẽ quăng tôi qua cửa sổ cũng nên… Tôi ớn lạnh, ôm chầm lấy hắn, lắp bắp trình bày:
- Em thực sự không cố ý mà… Bác sĩ nói không bôi thuốc lành sẹo lên mắt được…
Thật bất ngờ, sở dĩ cơn thịnh nộ không bộc phát như dự đoán là bởi lúc đó có tiếng di động từ bên ngoài vọng vào, muộn thế này còn gọi điện, tám mươi phần trăm là thư ký. Ắt hẳn phải là chuyện quan trọng mới dám gọi vào giờ này, hắn buông tôi ra, tôi lanh lẹ giúp hắn choàng chiếc áo tắm lên người, tôi quấn tạm cho mình cái khăn, vừa rảo bước vừa tranh thủ thắt đai áo cho hắn. Thắt xong cái đai cũng là lúc hắn nhấc được di động, ấn phím nghe.
Tôi nhanh trí ôm khăn tắm rút lui khỏi phòng, chân chưa chạm ngưỡng cửa, tiếng hắn đã cất lên:
- Ăn rồi… Nãy đang tắm…
Hắn rất ít khi nói chuyện điện thoại thân mật kiểu này, khỏi cần đoán cũng biết người ở đầu dây bên kia là vợ hắn. Bước chân tôi khựng lại, lòng thấy hoang mang khôn tả. Mỗi lúc thế này, tôi lại thấy nhục thay cho cái thân mình. Tủi hổ và bối rối khiến tôi không biết trốn vào đâu, đành luýnh quýnh bỏ chạy.
Tôi về phòng mình, chẳng nhớ phải bật đèn, cứ ngồi thơ thẩn hồi lâu trong căn phòng tối như hũ nút, mái tóc chưa sấy nhỏ tí tách từng giọt nước, có giọt rơi trên mu bàn tay lạnh lẽo, ngỡ là nước mắt. Lâu lắm rồi tôi chưa khóc, bây giờ mắt ráo hoảnh, đến nước mắt cũng hao mòn, cạn kiệt.
Bẵng đi một lúc, đèn trần bỗng sáng bừng, hai mắt tôi nhắm tịt lại vì chói. Tôi giơ tay che mắt theo phản xạ, thấy Mạc Thiệu Khiêm bước vào, hỏi:
- Sao lại ngồi đây?
Tôi nhoẻn miệng cười, ẽo ợt nói:
- Ôm em đi!
Vợ bé ắt có kiểu của vợ bé, làm “chồng hờ” vui mới là điều quan trọng nhất. Lúc cần nũng nịu thì phải nũng nịu, giống như Đáng Yêu kia kìa, vừa thấy Mạc Thiệu Khiêm, nó đã lắc đầu vẫy đuôi, có thế mới sống yên vui qua ngày được.
Mọi lần Mạc Thiệu Khiêm thường ôm tôi giống như hoàng tử bế công chúa thường thấy trong các bộ phim của Disney. Chỉ có điều, Mạc Thiệu Khiêm không phải hoàng tử cưỡi ngựa trắng, mà tôi cũng chẳng phải công chúa, nhiều khi tôi thà làm mụ phù thủy chế thuốc độc còn hơn.
Thế còn tốt hơn bây giờ. Hắn bế tôi về phòng ngủ chính, đặt tôi nằm vắt ngang trên chiếc giường King size, còn hắn nằm chống tay ở phía ngược lại, nhìn tôi chằm chằm. Tư thế kỳ quái này khiến tôi khó chịu vô cùng, trong mắt tôi, khuôn mặt hắn nằm ở hướng ngược chiều, mà trong mắt hắn, tôi không rõ mình đang mang biểu cảm gì. Hắn nhìn tôi không rời, trong đôi mắt đảo lộn ấy, ánh nhìn sâu hun hút như xuyên thủng da mặt, cái nhìn như dành cho kẻ xa lạ – giống với một lần nọ. Chắc bởi cuộc sống già nhân ngãi non vợ chồng này khiến tôi bất an, hoặc tôi đã trúng bùa từ ánh mắt hắn. Tôi nghe tiếng mình thì thào hỏi:
- Anh đã từng yêu ai chưa? Yêu đắm say, hết mình, không sao bỏ được… Tuy không thể có được cô ấy, nhưng bằng nhiều cách lại tự bảo mình rằng… – Giọng nhỏ dần, tôi giật thót tim trước sự bạo dạn của mình.
Hắn lạnh lùng ngắt lời tôi:
- Chắc em nhiễm phim truyền hình hả? Suốt ngày tưởng tượng linh tinh gì thế?
Hắn nhổm dậy, gỡ chăn rồi nằm xuống giường, không thèm để ý đến tôi nữa. Hắn tỏ rõ thái độ muốn tống cổ tôi đây mà, tôi đã phạm phải điều cấm kỵ. Ờ! Tôi cố ý đấy. Chỉ vì dạo này tôi quá bức bối, tôi cố tình tạo thêm chút áp lực, hòng đẩy mọi thứ đạt ngưỡng giới hạn rồi kiếm cớ xả luôn thể. Nhưng tôi ngốc quá, lại đi khiêu khích nhầm đối tượng, chỉ bằng một động tác đơn giản, hắn đã nhắc tôi nhớ ra, loại như tôi đừng hòng sờ được hắn. Tôi trâng tráo nép vào người hắn, đặt nụ hôn nịnh bợ lên hõm cổ. Mọi ngày, hắn mẫn cảm với chỗ đó lắm, thế mà hôm nay hắn vẫn thờ ơ quay lưng lại với tôi, toàn thân lạnh lùng như tảng băng, thái độ cự tuyệt hết sức thẳng thừng. Tôi chuyển sang bắt chước Đáng Yêu, miết tới miết lui trên người hắn, nhưng chẳng ăn thua. Xưa nay hắn vốn thích cơ thể tôi, nhưng hôm nay tôi diễn quá đà nên hắn hết hứng thứ rồi chăng?
Tôi nơm nớp lo sợ, cuối cùng đành phải buông xuôi, ảo não trượt khỏi giường, định về phòng mình.
Chân vừa chạm đất, đột nhiên nghe hắn hỏi:
- Dạo này em không về thăm cậu mình à?
Tôi run lẩy bẩy, cố ngăn răng và môi đừng va vào nhau, cũng ngăn mình không cầm bình hoa bên cạnh mà ném lên giường, nơi có gã đàn ông quái dị kia. Ma quỷ, hắn đúng là ma quỷ. Hắn luôn có cách khiến tôi mất kiểm soát, khiến tôi hối hận với việc vừa làm chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi. Mười đầu ngón tay găm sâu vào lòng bàn tay, cơ mặt tôi hẳn đã co giật đến mức méo xệch, tôi phải gồng mình hít thở mới có thể ngăn mình không hét lên như điên dại.
- Em về phòng mình đi.
Hắn nói nhẹ bẫng:
- Tôi buồn ngủ rồi.
Tôi gắng sức lắm mới lết được đôi chân đến bên giường. Lúc ấy hắn mới chịu quay lại liếc tôi, nói:
- Sao sa sầm thế kia, đau lòng à?
Tôi gắng gượng mỉm cười.
Hắn vẫn dửng dưng:
- Cười như mếu, chẳng ra sao cả.
Tôi leo lên giường, không hé môi lấy nữa lời, nép vào lòng hắn. Nhưng hắn vẫn chẳng buồn ngoái lại, chỉ đẩy tôi ra. Tôi cố chấp thử lại một lần nữa, hắn vẫn đẩy tôi ra, tôi thử hết lần này đến lần khác, lần nào hắn cũng gạt tôi sang một bên. Nhưng tôi cứ lấn tới, rồi ngây dại chờ đợi cú đẩy nặng nề từ hắn như thế có ai đó tung