Ôn Hải nhìn nàng, “Quận vương còn một cỗ xe khác.”
Bạch Tiểu Bích lập tức lắc đầu: “Không được, ta vẫn nên ngồi xe khác thì hơn.”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta không thể trì hoãn vì chuyện nhỏ như vậy được.” Nói rồi quay sang Diệp Dạ Tâm, “Đường đệ nghĩ sao?”
Diệp Dạ Tâm khẽ nhếch khóe miệng, “Vương huynh nói rất đúng!”
Bạch Tiểu Bích càng thêm bực bội, ngoài cười trong không cười nói: “Là ta không đúng, vẫn là xe của Vương gia thôi!”
Ôn Hải giơ tay muốn đỡ nàng lên xe, nhưng đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa chạy tới, tốc độ vô cùng nhanh.
Thị vệ bên cạnh vội vàng chạy đến ngăn chiếc xe ngựa kia lại.
“Biểu ca!” một nữ tử từ trong xe lao ra, hốc mắt đỏ hồng nói: “Qủa nhiên là huynh! Huynh thật sự ở đây!”
Ôn Hải có chút ngoài ý muốn, “Thu Huỳnh?!”
Nữ tử đi tới trước mặt hắn, lau nước mắt nói: “Cha cùng mọi người bị Ngô vương hạ độc thủ, vì sao huynh không tới tìm ta?”
Ôn Hải nhíu mày, ôm nàng vào lòng, nhu hòa nói: “Ta may mắn thoát được, vừa ra ngoài liền biết mọi người gặp nạn, chỉ là… hôm nay Ngô vương đã không còn quyền thế, ngày chúng ta tiến vào kinh thành cũng chính là ngày ta báo thù cho cậu!”
Hiện tại nàng chỉ còn lại người thân duy nhất là hắn, Phó Thu Huỳnh vốn thích hắn từ lâu, phó mặc bản thân trong lòng hắn khóc lớn: “Ta vẫn đi tìm huynh mà không thấy, may mà hôm trước Nam Quận vương truyền tin cho ta, nói huynh đang ở đây!”
Ôn Hải nhìn Diệp Dạ Tâm, “Đa tạ đường đệ!”
Diệp Dạ Tâm nói: “Ta chỉ ngẫu nhiên gặp được Phó tiểu thư lúc nàng đang tìm Vương huynh!”
Phó Thu Huỳnh sao có thể nghe ra hàm ý của hai người, ngẩng đầu nhìn Ôn Hải, “Lúc trước ta suýt hiểu lầm biểu ca, hóa ra mọi chuyện đều là do Ngô vương làm ra, biểu ca nhất định phải báo thù cho cha cùng mọi người!”
“Chuyện này muội không cần phải lo, nếu muội đã đi theo ta thì cũng không thể tùy hứng như trước được.” Ôn Hải vỗ vỗ lưng nàng, nhìn Bạch Tiểu Bích giới thiệu, “Đây là biểu muội của ta, mẫu phi của ta trước khi tiến cung chính là con gái của hội trưởng phái Đang Nguyên.”
Bạch Tiểu Bích sớm đã nhận ra nàng ta, chỉ cười chào, “Phó tiểu thư!”
Phó Thu Huỳnh cũng rất thân thiết nói: “Lần trước ngộ thương Bạch muội muội, muội muội đừng trách ta.”
Ôn Hải cũng không hỏi nhiều, “May mà Thu Huỳnh không có chuyện gì, huynh muội ta đã lâu không gặp, ngươi ngồi xe Thu Huỳnh đi vậy.”
Bạch Tiểu Bích cầu còn không được, vội gật đầu đáo ứng.
Phó Thu Huỳnh vốn có địch ý với nàng, nhưng nghĩ mình là tỷ tỷ thì phải rộng lượng, hôm nay thấy Ôn Hải quan tâm mình như vậy, nội tâm càng thêm vui sướng, cũng không so đo, mặc hắn dìu mình lên xe.
Bạch Tiểu Bích xoay người, đã thấy một cánh tay đưa tới trước mặt.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, cười nói: “Đi thôi!”
Là hắn báo tin cho Phó Thu Huỳnh tới giải vây? Bạch Tiểu Bích chẳng những không cảm kích mà ngược lại càng thêm khó chịu, ngẩng đầu đi về phía cỗ xe ngựa kia, “Không nhọc Quận vương gia, ta đi xe của Phó tiểu thư là được rồi!”
Nửa đêm, dịch quán thập phần yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu đau đớn nhưng rất nhanh biến mất, giống như đã bị người ta bịt miệng lại vậy, không lâu sau đó có tiếng người sợ hãi kêu lên: “Thích khách! Có thích khách!”
Dịch quán nháy mắt trở nên ầm ĩ cùng hỗn loạn, tất cả mọi người tập trung lại trong viện, đèn đuốc chiếu sáng mọi ngóc ngách.
Bạch Tiểu Bích vốn không ngủ được nên cũng rời giường ra xem tình hình.
Ôn Hải đứng ở bậc cửa, thấy nàng vô sự mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra vừa rồi có thích khách lẻn vào dịch quán hành thích hắn, bị thị vệ phát hiện, đáng tiếc là thích khách đã nhanh chân chạy thoát. Võ công của Thân Biên cũng tính là số một số hai trong đội thị vệ, không ngờ được thân thủ đối phương lại cao như vậy, hắn cũng không dám khinh địch, lập tức phân phó thuộc hạ lục soát khắp dịch quán.
Náo loạn gần một canh giờ, mọi người mới mệt mỏi tản về phòng nghỉ ngơi.
Phó Thu Huỳnh lớn tiếng mắng: “Hẳn là người của lão tặc Ngô vương kia rồi!”
Bạch Tiểu Bích liếc nhìn những người bên cạnh, thấy hắn không tỏ vẻ gì mới yên tâm một chút.
Phó Thu Huỳnh cũng ý thức được mình lỡ lời, lúng túng giải thích: “Ta giận quá mới nói vậy, Quận vương gia…”
“Mạng ta do trời định, chỉ dựa vào mấy tên thích khách đó mà muốn lấy mạng của ta?” Ôn Hải bất động thanh sắc cắt ngang lời nàng, kéo nàng đi về dãy phòng nói: “Muội đi nghỉ đi, sáng sớm mai còn phải lên đường.”
Bạch Tiểu Bích nhìn bóng lưng hai người, lắc đầu.
Chuyện phái Đang Nguyên mặc dù là do Ngô vương hạ thủ nhưng hắn cũng không thoát khỏi liên quan, từ đầu đến cuối đều là hắn lợi dụng phái Đang Nguyên, phát hiện những người đó có dã tâm mới thuận thế mượn tay Ngô vương tiêu diệt bọn họ. Phó tiểu thư chắc cũng hiểu chuyện này, chỉ là nàng ta không muốn tin, rốt cuộc lựa chọn tin tưởng hắn, đối với nàng ta mà nói, cũng không hẳn là chuyện xấu.
Trên hành lang chỉ còn lại hai người, Bạch Tiểu Bích xoay người muốn về phòng.
Diệp Dạ Tâm kéo tay nàng, “Đợi đã!”
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, “Quận vương gia tự trọng!”
Diệp Dạ Tâm sững sờ, khóe miệng không nhịn được cong lên thành nụ cười mỉm.
Chuyện không nên làm cũng đã làm, bây giờ nói “tự trọng”, Bạch Tiểu Bích hiển nhiên hiểu lầm hàm ý của nụ cười mỉm kia, trong lúc tức giận, cũng không suy nghĩ nhiều đã rút cây trâm bạc trên đầu, hung hăng đâm xuống cánh tay hắn.
Bên tai truyền tới tiếng hít không khí. Cây trâm vừa rút ra, máu tươi theo đó chảy xuống.
Thanh âm Bạch Tiểu Bích có chút run run, “Buông tay!”
“Có tiến bộ, biết dùng trâm đâm người khác mà không phải tự đâm mình như trước.” Diệp Dạ Tâm không nhìn nàng, cũng không buông tay. Nhìn về phía cửa phòng nàng nói, “Ra đi!”
Nữ tử áo đen không biết từ đâu xuất hiện trước mặt hai người.
“Vẫn không chịu đi sao?”
“Chủ công đối với Thất Nga ân trọng như núi, Thất Nga không thể phản bội chủ công!”
Diệp Dạ Tâm trầm mặc trong chốc lát, thở dài nói: “Hắn phái ngươi tới giết Tạ Thiên Hải?”
Nữ tử áo đen cúi đầu nhìn thanh kiếm trên tay trái, “Nếu giết không được Tạ Thiên Hải thì phải giết nàng.”
Diệp Dạ Tâm không hỏi gì thêm.
Nữ tử áo đen lại nói: “Thiếu chủ đã ở đây nghĩa là nhiệm vụ không thể hoàn thành, thuộc hạ cáo lui.” Nói xong trực tiếp phi thân qua hai người xuống dưới lầu, thân ảnh rất nhanh biến mất ngoài sân viện.
Thị vệ canh giữ mặc dù thấy một màn như vậy nhưng cũng không có người nào tới ngăn cản.
Thì ra hắn kéo nàng là do biết bên trong có sát thủ của Ngô vương. Bạch Tiểu Bích nhìn máu trên tay hắn, trong lòng vừa tức vừa sợ, không biết nên nói gì.
Diệp Dạ Tâm buông tay nàng, “Không có chuyện gì nữa rồi!”
Bạch Tiểu Bích đột nhiên tức giận, “Đến bây giờ vẫn không chịu buông tay, ngươi căn bản đấu không lại hắn, vị trí kia quan trọng cùng đáng giá đến độ phải đổi bằng tính mạng như vậy sao?”
Diệp Dạ Tâm lắc đầu, “Ta có chuyện cần làm, ngươi…”
“Ta cần ngươi cứu sao?!” Bạch Tiểu Bích cắt ngang lời hắn, bước nhanh vào trong phòng, quay người đóng cửa ngủ.