Trầm Thanh lại nói: “Trấn quốc công nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra chuyện sai trái, nhưng là người cũng có công với đất nước, lão nhân gia ngài hiện đã là trọng thần trong triều, nếu chuyện này…”
Lữ Kiền cắt ngang lời hắn: “Ta mười tuổi đã được Trấn quốc công đích thân truyền thụ võ nghệ, ta tình nguyện không tin đây là sự thật, nhưng hôm nay, mọi thứ đều rõ ràng cả, chẳng lẽ thân là trọng thần trong triều, vì công danh hoài bão là có thể chính tay giết bạn sao?
Mọi người mặc nhiên trầm lặng.
Cho dù có là Trấn quốc công đi chăng nữa thì cũng không thể nào thoát tội được, thù cha không đội trời chung, há có thể dễ dàng buông tha? Nếu nhất định phải khuyên Thần vũ tướng quân bỏ qua thù giết cha cũng thật quá vô lý, quan trọng hơn là, chuyện này thật sự không có cách vãn hồi, kẻ giật dây kia cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình.
“Ý trời,” Trịnh lão gia lắc đầu, “Gia huynh chinh chiến nhiều năm mà vẫn không giành được ân sủng, năm ba mươi bảy tuổi lại bị kẻ gian hãm hại, gặp phải đại họa buộc phải từ quan hồi hương, đúng lúc có vị phong thủy tiên sinh đi ngang qua, ông ấy bảo với gia huynh, nếu muốn tránh được đại họa thì phải tìm người khác họ tương trợ. Gia huynh lại không thể tìm người trong thành để tránh người ta nghi ngờ, huống chi tang sự không phải chuyện mỗi ngày. Trong lúc bối rối vì không tìm được người khác họ, một ngày kia, gia huynh có việc ra ngoài, trên đường gặp được bạn cũ là Lữ Quang nên mới hắn tới nhà chơi.”
Mọi chuyện sau đó, cho dù ông ta không nói thì mọi người cũng đoán được kết cục, hai huynh đệ bọn họ chắc chắn đã hại chết Lữ Quang, chôn cất ở nơi này rồi bảo là họ hàng xa.
“Chuyện này thật ra là chủ ý của ta,” Trịnh lão gia nhìn cỗ quan tài, chậm rãi nói, “Gia huynh bị ta thuyết phục nên cũng không ngăn trở, chuyện hôm nay là trừng phạt đúng người đúng tội, hôm nay tính mạng cả nhà Trịnh gia ta đều ở trên tay Lữ công tử, Lữ công tử có thể mang tờ giấy lụa này về, mặc kệ Lữ tướng quân xử trí thế nào, Trịnh gia ta tuyệt không oán thán.”
“Nói rất hay!” Lữ Kiền xoay người phân phó đám nha dịch, “Chuẩn bị trở về!”
Cỗ quan tài đầy bùn đất rất nhanh bị mang đi, có lẽ xe ngựa đã chờ sẵn dưới chân núi.
Bạch Tiểu Bích đột nhiên tiến lên phía trước nói: “Lữ huynh, người viết phong thư bí ẩn kia… người có biết hắn không?”
Lữ Kiền lắc đầu nói: “Ta chưa từng gặp hắn!”
Bạch Tiểu Bích không hỏi nữa, lui về bên cạnh Ôn Hải.
Ôn Hải nói: “Chân vạc cùng đỉnh vốn là một thể, hôm nay chân vạc bị phá, Thần vũ tướng quân làm việc cẩn thận hơn người, lần này trở về mà có trọng thần trong triều tìm đến, vô luận bọn họ đưa ra chủ ý gì, Lữ huynh nhất định phải khuyên tướng quân cứ thuận theo mà đáp ứng, bảo vệ mình trước mới là thượng sách, muốn làm gì thì để sau này cũng không muộn.”
Lữ Kiền nhìn hắn nói: “Ôn huynh đã nói vậy, tiểu đệ nhất định khắc cốt ghi tâm.” Nói rồi ôm quyền hành lễ, cầm ngọc bội cùng giấy lụa rời đi.
Trầm Thanh không nhịn được, cất tiếng nói: “Lữ đại ca, xin dừng bước!”
Lữ Kiền dừng bước nhưng không quay đầu lại, chỉ đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên giơ tay ném tờ giấy lụa vào trong lò lửa, ngọn lửa bùng cháy, giấy lụa rất nhanh đã hóa thành tro bụi. Lữ Kiền cũng không lên tiếng, sải bước xuống núi.
Trầm Thanh trầm mặc một lúc lâu rồi quay đầu nhìn Trịnh lão gia: “Trầm Thanh vô năng, thế núi nơi đây đã bị phá, Trấn quốc công ở trong triều nhất định sẽ xảy ra chuyện không may.”
Chỉ mới qua mấy canh giờ mà Tịnh lão gia giống như đã già đi mười tuổi, uể oải lắc đầu nói: “Bất luận như thế nào thì cũng đa tạ hảo ý của hai vị, ta sẽ sớm gửi thư báo tin cho gia huynh, còn những cái khác… cứ mặc cho số phận đi.”
Trầm Thanh gật đầu.
Trịnh lão gia cũng không nói gì thêm, dẫn theo gia đinh xuống núi.
Bạch Tiểu Bích đứng ngẩn người.
Trấn quốc công làm việc có lỗi với bằng hữu, thẹn với bộ hạ,nhất định sẽ từ quan hồi hương, thế cục trong triều sẽ sinh ra biến hóa, rốt cuộc là kẻ nào dã giật dây khiến cho Thánh thượng mất đi hai cánh tay đắc lực? Là người của Ngô vương hay người của Lý gia? Hay là… những thế lực khác? Có thể là hắn hay không?
Bạch Tiểu Bích đang nghĩ tới xuất thần thì bàn tay bị người nắm lấy.
Ôn Hải cười như không cười nhìn nàng nói: “Trở về thôi!”