Đã nhiều ngày Đường Môn giăng đèn kết hoa, bộc dịch vội vàng, từ trên xuống dưới đều vì chuẩn bị cho đại điển kế vị chưởng môn vào ba ngày sau. Đã phát thiệp anh hùng cho các môn các phái trên giang hồ, mời phần lớn ngôi sao võ học cùng những tài năng kiệt xuất trong đám thanh niên đến. Bởi vậy ngoại trừ khi châm cứu, ban ngày rất ít thấy bóng dáng Đường Hoan. Mấy ngày nay châm cứu dược liệu đã tiến vào giai đoạn gay cấn, Mạc Hi ngoại trừ mỗi ngày chịu khổ vì châm kim và nóng bức, bình thường thả ưng đọc sách cũng rất là thản nhiên tự đắc.
Hôm nay, Mạc Hi theo thường lệ từ thùng nước thuốc đi ra, thay áo lót. Không khỏi thầm than: áo tơ tằm này chất liệu thật là tốt, mấy ngày liền sau khi ngâm nước thuốc mặc vào làn da cũng thấy cũng thư hoãn không ít. Nhưng mà quá xa xỉ khó kiếm, sau khi rời khỏi nơi này tất cả những bệnh nhà giàu (bệnh ăn ngon mặc sang ấy mà) đều phải trị mới được.
Lúc ăn cơm chiều Mạc Hi lại cảm thán một hồi.
Chỉ nói chung đào thọ linh chi đựng cải trắng nước sôi trước mặt mà nói, món ăn cách nấu phức tạp, chi phí vật liệu mắc đến mức cà tím nướng của Giả phủ cũng không bì kịp.
Tên cải trắng nước sôi tất nhiên là món ăn của đất Thục, nhưng lại không đi theo con đường chua cay nhiều mỡ.
Nghe tên nhìn món, đều giản dị tự nhiên, trong trường hợp này liền biểu hiện rõ công phu chế canh thượng thừa. Nước sôi, kỳ thật chính là nước canh nguyên chất được lọc trong. Canh này lấy gà mái, vịt mẹ, sườn heo, thịt chân giò hun khói, ốc khô các loại nguyên liệu khác nhau nấu chung đến sôi, nạp rượu gia vị (loại rượu dùng nấu ăn), hành tỏi các loại gia vị điều chế ít nhất hai canh giờ. Lại bằm phần thịt ức gà đến nhuyễn, thêm canh khuấy thành dạng sệt, đổ vào nồi để hút lấy tạp chất. Sau mấy lần như vậy, nồi canh vốn đục sẽ trở nên trong suốt như nước sôi, mùi thơm nồng đậm thuần hậu, không dầu không ngấy, thấm vào ruột gan. Mà cải trắng phải chọn loại cải còn non, chỉ lấy mấy lá vàng non mềm trong tâm, trụng sơ sau đó lại rửa bằng nước lạnh, loại bỏ vị tanh sau lại dùng canh trong như "nước sôi" xối vào cho đến chín. Nước canh dùng xối vào cải trắng không thể dùng lại. Cuối cùng, chèn cải trắng vào đáy đồ đựng, nhẹ nhàng đổ canh mới vào, thành phẩm.
"Tương truyền đầu bếp sáng chế ra món ăn này vì người đời đều hạ thấp món cay Tứ Xuyên \'chỉ biết tê cay, thô tục quê mùa\', vì phá vỡ lời đồn nhảm này mới khổ công suy nghĩ, trải qua hành trăm lần thử nghiệm mới đột phá, sáng chế ra món này." Đường Hoan nói.
Mạc Hi gật gật đầu, nói: "Món này chính là tuyệt phẩm trong các món ăn, đưa cực phồn (cực phức tạp) cùng cực giản (cực đơn giản) đạt tới cảnh giới tuyệt hảo." Rất giống như trong võ học.
Hai người ăn cơm xong, Đường Hoan đề nghị đi tản bộ, Mạc Hi tự nhiên khách tùy chủ.
"Không biết cô nương còn nhớ việc câu đố không."
"Đương nhiên nhớ rõ."
"Ta đây liền ra đề mục:
Tú việt hoành đường thập lí hương, (Khi hoa nở mười dặm đường đều thơm)
Thủy ảnh vãn sắc tĩnh niên phương. (Yên tĩnh soi bóng xuống nước tiếng thơm nhiều năm)
Yên chi tuyết sấu huân trầm thủy, (Thân phấn tuyết gầy chìm trong nước)
Phỉ thúy bàn cao tẩu dạ quang. (Mâm cao phỉ thúy sáng trong đêm)
Sơn đại viễn, nguyệt ba trường. (Núi xanh xa, sóng trăng dài)
Túy hồn ứng trục lăng ba mộng, (Hồn say rượt đuổi mộng lăng ba)
Phân phó tây phong thử dạ lương." (Gửi gắm gió tây theo đêm lạnh)
"Là hoa sen." Mạc Hi âm thầm thở dài một hơi, này rất rõ ràng, căn bản không cần đoán.
"Đúng."
Mạc Hi theo Đường Hoan một đường đi chậm, khi tới Lăng Ba Trì sắc trời đã tối đen.
Chỉ thấy trước mắt ngàn đóa hoa sen chuyển động trên ao. Nhìn kĩ mới biết đây là đèn hoa sen làm từ sa mỏng. Hàng trăm đóa hoa tỏa sáng trong nước như mơ, như ảo như thật.
Mạc Hi trong lòng hồi hộp, chẳng lẽ hộp thủy tinh nhuận phu cao kia thật sự là có ý "hái lan tặng thược". Xoay người nhìn Đường Hoan.
Đường Hoan cũng đã không biết từ chỗ nào biến ra một chiếc đèn hoa sen tinh xảo thật lớn đưa cho Mạc Hi, trên đó có tô điểm mấy viên trân châu, giống như sương sớm lóng lánh, nhẹ giọng nghiêm túc nói: "Chuyện Hoan muốn cô nương làm chính là cầu nguyện thả đèn." Lại đưa cho nàng một tờ giấy hoa sen.
Mạc Hi nhìn mắt hắn chiếu ra hình hoa đăng đang chuyển động, trong lúc nhất thời yên lặng không nói gì. Sau một lúc lâu, rốt cục đề bút nhanh chóng viết lên giấy hoa tiên, gấp lại, để vào trong hoa đăng.
Đường Hoan thấy động tác của nàng như thế, cảm giác không yên trong lòng hơi hoãn lại, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng, lại lấy ra hỏa tập đã chuẩn bị, châm bấc đèn, đem hoa đăng đưa cho Mạc Hi.
Mạc Hi đi đến cạnh ao, nhẹ nhàng để hoa đăng vào trong ao. Hà tức là "hợp" (hai chữ này đọc hơi giống nhau), nếu nàng giờ phút này không biết ý của Đường Hoan, vậy đúng là sống uổng kiếp này.
Lúc chiếc đèn hoa sen kia nhẹ trôi đến tâm ao, vòng hoa ở sâu nhất đột nhiên nổ tung, một cụm pháo hoa nổi trên mặt nước, rực rỡ đến cực điểm.
Hai người nhìn cái đèn hoa sen đó, chậm rãi trôi về phía cửa ra vào của Lăng Ba Trì, nhất thời im lặng không nói gì.
Mạc Hi chăm chú nhìn ngóng nhìn đám hoa từ từ tụ lại, bỗng nhiên nhớ tới một câu - yên hoa dịch lãnh (khói hoa biến lạnh).
Nàng xoay người nhìn Đường Hoan, nói nhỏ: "Không biết ta có thể mặt dày ra một yêu cầu nữa không."
Đường Hoan nhìn nàng ánh mắt như nước, hòa nhã nói: "Cô nói đi."
"Tương truyền Lang Gia trượng, toàn thân xanh biếc, sắc như phỉ thúy, không biết có thể lấy ra xem thử không."
"Ít ngày nữa hai mạch nhâm đốc của cô nương đã được thông, đến lúc đó tự nhiên có thể nhìn thấy."
Mạc Hi gật gật đầu, cũng không miễn cưỡng, lại nói "Bích Lưu châu lúc trước là ở trên người lệnh muội à." Vợ chồng Đường Tuyệt đều chết vì trúng độc, những năm gần đây Bích Lưu châu không ở trên tay Đường Hoan thì ở trên tay Đường tiểu thư. Huống chi Đường Hoan cùng Đường tiểu thư thất lạc nhiều năm, lúc đó hai người đều còn ít tuổi, nếu muốn nhận nhau, phải nhờ vào tín vật, mới có thể xác định. Khả năng Bích Lưu châu ở trên người Đường tiểu thư nhiều hơn một chút.
"Phải. Gia phụ gia mẫu vô cùng yêu thương muội muội, từ khi muội ấy sinh ra liền đem Bích Lưu châu cho muội ấy."
"Vậy Bích Lưu châu cũng từng chui vào cơ thể cô ấy sao?"
"Việc đó thì thật không có." Đường Hoan thầm nghĩ: chẳng lẽ nàng đã biết, cũng được thôi, cuối cùng rồi cũng biết.
"Xin lỗi, gợi lên chuyện thương tâm của huynh."
"Không sao."
Cả đêm nay Đường Hoan đều không về Thanh Huy Các.
Mà Mạc Hi một mình trở lại Thanh Huy Các, nằm trên giường ngọc mơ một giấc mơ: thiếu niên mười hai tuổi tay cầm chuôi kiếm dạy nàng luyện kiếm, lúc đối kiếm lại bởi vì sợ ngộ thương nàng học nghệ không tinh, chỉ dùng ba phần nội lực, kết quả ngược lại bị nàng toàn lực làm bị thương. Không biết vì sao, vốn chỉ là hổ khẩu (phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ) đổ máu, máu kia lại chảy không ngừng, cuối cùng trước mắt chỉ còn một mảnh đỏ sẫm…
Khi Mạc Hi tỉnh lại phát hiện mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo lót.
Lúc Loan Tố tiến tới hầu hạ ánh mắt nhìn Mạc Hi cực kì phức tạp, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Bỏ qua
Ba ngày sau.
Mạc Hi thay xiêm y lúc mới đến của mình, đem hộp thủy tinh khắc thược dược để trên án trong thư phòng Đường Hoan. Vào ngày Đường Môn đông người nhất quay người bỏ đi.
Sùng Diêu Đài lúc này chiêng trống vang trời, chén khay chứa đầy rượu ngon. Quả thật Sùng Diêu Đài trong tay Đường Hoan mới có thể phát huy hết công dụng. Mà nàng lại không thể lên đài cầm chén nâng ly.
Sau khi đả thông hai mạch nhâm đốc, chân khí trong cơ thể vận hành so với lúc trước thông thuận không chỉ gấp mười lần, cả người cũng quét sạch mệt mỏi trong quá trình châm cứu. Quả thực thân nhẹ như yến, tinh thần gấp trăm.
Tâm tình của Mạc Hi cũng dần dần mở rộng theo thân pháp, phát huy khinh công đến mức tận cùng bay lên. Công phu đã mất nay được phục hồi càng trân quý hơn.
Trong chốc lát đã đến bờ Diêu Hà.
Người chèo bè kia quả nhiên đang ngồi giữa mảnh cỏ lau rậm rạp hoang vu.
"Kính xin tiền bối ra tay, giúp tôi qua sông." Mạc Hi vái chào, cung kính mười phần nói.
Người có trang phục như ngư ông hoàn toàn không để ý tới nàng, chỉ ngồi yên xếp bằng, ngưng mắt nhìn nước sông cuồn cuộn trước mặt.
Giây lát, ông ta bỗng nhiên đột ngột đứng lên, nhìn cũng không nhìn Mạc Hi một cái, trong nháy mắt đã cách xa mấy trượng.
"Hà chưởng môn xin dừng bước." Mạc Hi dùng ba phần nội lực đem giọng nói thanh thúy truyền ra ngoài.
Hà Quần Thanh cũng không xoay người, vút một cái đến bên cạnh Mạc Hi, đang muốn thi triển đại cầm nã thủ chế trụ cổ họng nàng, Mạc Hi đã khéo léo lướt tránh, nhanh chóng cách xa một trượng.
Hà Quần Thanh a một tiếng, lúc này mới xuất ra ba phần công lực phi thân lên. Lộ số võ công của ông ta phi thường bá đạo, hoàn toàn chỉ công không thủ. Hai người đại khái giao đấu ba mươi chiêu, Hà Quần Thanh dần dần dùng tới năm phần lực.
Mạc Hi nhờ khinh công xảo diệu chuyển bước tách người, thuận thế rút nhuyễn kiếm bên hông ra, trút nội lực vào, hết sức chăm chú cùng Hà Quần Thanh so chiêu.
"Con nhóc ngươi cũng có chút công phu đấy." Hà Quần Thanh cười một tiếng, chưởng pháp dần dần dày đặc, bất tri bất giác lại dùng thêm một phần nội lực. Mạc Hi lúc đầu kiếm thế còn nhẹ nhàng, dần dần liền cảm thấy kiếm mình bị chưởng lực đối phương đè xuống, có một lực hút kéo dài không dứt khiến kiếm của nàng không điều khiển được lệch qua, dần cảm thấy khó chống đỡ. Vốn ý nàng là chiêu chiêu đâm vào cổ tay Hà Quần Thanh, nay lại thành kiếm dán vào chưởng của Hà Quần Thanh.
Trong nháy mắt hai người đã qua hai trăm chiêu. Hà Quần Thanh lại a một tiếng, nói: "Không thể tưởng được ngươi tuổi còn trẻ lại được kỳ duyên như vậy." Rõ ràng phát hiện ra Mạc Hi đã đả thông hai mạch nhâm đốc, nói tới nói lui, ra tay lại càng tàn nhẫn.
Mạc Hi thấy tình thế không ổn, trường kiếm ngăn trước ngực, múa kiếm tạo thành một màn sáng, vừa vội vàng thối lui, miệng nói: "Cuộc đời này của Hà chưởng môn đã không thể giúp người mình tưởng nhớ qua sông, cần gì mỗi ngày ở đây lừa mình dối người!" Vốn chỉ định thử thân thủ, nhưng đừng lộng xảo thành chuyên (biến khéo thành vụng) liên lụy luôn mạng nhỏ chứ. Cùng Hà Quần Thanh tuyệt thế cao thủ như vậy so chiêu thật sự là cơ hội ngàn năm một thuở, dù biết rõ không địch lại cũng muốn mạo hiểm thử một lần.
Thế chưởng của Hà Quần Thanh quả nhiên chậm lại, nói: "Ngươi là gì của nàng?"
Mạc Hi từ trong lòng lấy ra một vật tùy ý ném ra, vừa nói: "Đây là di vật của cố nhân Hà chưởng môn. Hà chưởng môn xem thì biết." Vừa lấy kiếm hộ thân, lùi lại mấy bước.
Hà Quần Thanh phi thân bắt lấy tờ giấy hoa lan kia. Ông ta lướt qua bài thơ một lần, bỗng nhiên ngây ngốc tại chỗ, gió thổi qua đấu lạp trên đầu ông ta, lộ ra khuôn mặt tang thương trầm nghiêm, trong mắt hiện rõ sự vô cùng hối hận. Bỗng nhiên ông ta quỳ gối xuống đất, khàn giọng khóc không ra tiếng: "Tiểu Lan, nàng tội gì đi theo hắn, dẫn đến chết ở Đường Môn." Trong giây lát, ông ta lại lớn tiếng quát hỏi: "Cái này ngươi lấy được ở đâu?"
"Chính là khi làm khách ở Đường Môn ngẫu nhiên có đư